Vạn Cổ Niên Hoa Chi Đấu Chiến Việt Giới

Chương 26: Trong trăng múa váy dài nữ tử



Mới chốc chiều trời lại ngả về tây. Nhìn sau những đám mây cuối cùng rạng đỏ treo ở cuối chân trời, một góc tường như nung cháy hỏa diễm đỏ rực.Đi theo dòng người luân lạc đến bên bờ hồ, khảm tại nơi đó dị thường yên tĩnh tấm gương.

Tấm gương phản chiếu lên diễm hỏa, mặt nước không lăn gợn sóng đẹp, tĩnh như tranh vẽ sơn cùng thủy tận một dạng trang nhã. Sâu chỗ là tinh nghịch cá vui đùa, đủ loại màu sắc chiêm ngưỡng, như kẻ phong lưu nam tử đang cùng các danh viện đùa giỡn.

Trung tâm nơi cắt ngang qua đi một cây cầu vòng, cầu vòng như lưu thủy yên tĩnh nằm yên, thanh tao không nhiễm bụi hồng trần.

Bầu trời bơi xuống màn đêm, dưới mặt hồ có từng điệu sóng lăn tăn nhảy nhót, ánh trăng phủ dưới cơ hồ bay múa theo.

"Nhẹ nhẹ!"

Gặp tại đẹp như tấm gương trong suốt, là một cái bóng đen uyển chuyển di động vũ màn đêm. Cái bóng như có thần thái phác họa ra lung linh đường cong. Váy dái hòa cùng gió phấp phơ bay múa, điên cuồng vũ loạn. Quá đẹp, quá cướp đi hình tượng chữ "đẹp" để không thể hình dung bằng ngôn từ. Cái bóng như Cửu Thiên Thần nữ, đẹp trơ họa thủy, từng động tác nhỏ đều xuất trần như thế thoát tục, khí chất thanh cao.

"Có ý tứ" Triệu Tuyết Anh gặp trên mặt hồ lung linh dáng dấp tuyết y nữ tử, nhìn lên quỷ dị động tác cùng phác thảo uyển chuyển đường cong. Hai mắt ngốc trệ, lẳng lặng đứng nhìn.

Nữ tử thân cao gầy, đẫm lệ hai con mắt trong veo như thủy tinh, đôi lông mày kẻ tựa đêm trăng rằm, cái mũi cao cao tinh xảo cộng đỏ hồng môi anh đào đem nàng dung nhan tuyệt thế bày ra, lung linh mặt trái xoan diễm hồng, nõn nà.

Bên dưới tuyết trắng Thiên Nga cổ như Bạch tú, xõa ngang vai đen nhánh mái tóc, không cao bộ ngực kéo lên tinh tế eo nhỏ nắm tay có thể vòng qua, uyển chuyển bờ mông như rắn nước. Tứ chi yểu điệu, mềm mại lưu động, cùng không gian dung nhập như một tình khúc.

Gặp trên bờ hồ nữ tử say sưa múa, Triệu Tuyết Anh chỗ mắt sâu xa là những cảm xúc phức tạp, hắn cô đơn tựa vào gốc cây cùng nữ tử cùng không gian dung nhập làm một chỗ, tấm lưng đơn bạc uể oải, không có sức sống, ngước lên thăm thẳm trời xanh tận sâu trong lòng là một cỗ hàn ý không thể xóa đi.

Dù cho ai hay vẫn thần linh như hắn rơi xuống cảnh ngộ này, sẽ khó mà buông xuống cõi lòng trước, hắn tựa ở nơi đó là một loại cô đơn đến tận cùng, không âm thanh chỉ là thoang thoảng tiếng gió gíp rào cùng xào xạc lá đụng nhau.

Không gian thập phần yên tĩnh, tĩnh như tranh vẽ khiến ai nhìn vào cũng cảm giác ra được nỗi trơ vơ của nó.

Hai mắt hắn nhắm nghiền,để lộ ra lông mi cong dài như nữ tử con mắt, chăm chú hưởng thụ loại cảm giác này qua đi, không biết qua bao lâu nữa, tựu khi hắn tĩnh lại nữ tử cũng không thấy, thấy chỉ là mặt hồ tấm gương sáng trong suốt, thổi khẽ qua dư vị của một đêm trăng buồn, chơi vơi nỗi nhớ.

"Người rốt cuộc chịu về, tỷ tỷ còn tưởng người đâu này"

Vừa bước vào cửa một gian nhà rộng không xa hoa, không lộng lẫy mà chỉ là tao nhã cùng dị thường. Dưới quang thạch lung linh tỏa sáng là một cái yểu điệu đến mị hoặc thân hình.

Triệu Tuyết Anh không nghĩ đến Bạch Huyên vẫn là thức chờ mình, nhất thời trong lòng tràn lên một cỗ ấm áp cảm giác, nữ nhân này với hắn chỉ là một chỗ trao đổi đến quen biết nhưng lại có cảm giác thân thiết lâu, hắn vẫn đeo mặt nạ nhưng là có thể thấy trong đó ý cười ấm áp nói: "Bạch Huyên tỷ tỷ không phải muốn cùng ta bàn chuyện nhân sinh a, trời muộn cũng sẽ sinh ý lên tới, chúng ta vào thôi, không thể như vậy từ chối, đối Bạch Huyên tỷ tỷ tiếng lòng đó" trong lúc nói hắn vẫn là không quyên trêu chọc lên.

Thấy hắn bước lại gần mình trong gang tấc, có thể ngửi thấy trên người đối phương khí tức nam tử, Bạch Huyên có chút ngượng ngùng ra, giữa hai chân có chút khó chịu ẩm ướt.

Nàng mặt đỏ dung nhan hừ lơ đễnh quay đi.

"Nói bậy nói bạ, không còn sớn nữa ta tựu nghỉ ngơi trước đây, người cung nên là"

Nhìn theo nàng cặp mông không ngừng lắc lư, Triệu Tuyết Anh trong lòng u sầu thoáng mất không còn, mà thay vào đó là một cỗ nhiệt huyết dâng trào, Bạch Huyên tựu không biết nàng đối nam nhân có bao nhiêu lực sát thương đi. Như vậy mị hoặc đường cong ai nỡ không lần liếc qua mới chết không thôi. Ôm ấp hương diễm trong lòng ý nghĩ hắn sải bước về mình phương hướng địa phương ở vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.