Người tiếp theo phải bước vào võ trường kiểm tra sức mạnh chính là Trương Nhược Trần.
“Cửu đệ, ngươi phải cẩn thận đấy, đừng để cho đá lớn đè gẫy lưng!” Bát vương tử đứng một bên cười châm chọc.
Bên ngoài võ trường vương tộc, một tên võ giả cười nham hiểm nói: “Cửu vương tử tham gia cuộc khảo hạch cuối năm này chính là tự rước nhục, thời gian ba tháng quả thực quá ngắn, muốn tẩy tủy kinh mạch cũng rất khó, muốn nhấc được khối bàn đá nặng trăm cân là không thể nào!”
“Tiểu quận chúa mới sáu tuổi đã nhấc được bàn đá nặng trăm cân, Cửu vương tử bây giờ đã mười sáu tuổi rồi, không cần đoán cũng biết hắn chắc chắn không thể nhấc nổi. Đây mới thực sự là mất mặt!”
“Đã biết sẽ mất mặt thì hắn không nên tham gia vào cuộc khảo hạch cuối năm này!”
Trương Nhược Trần vốn không để ý đến những lời bàn tán kia, ánh mắt hiện rõ vẻ vô cùng bình tĩnh, chậm rãi bước vào trong võ trường.
Lúc Trương Nhược Trần đi đến thì cũng là lúc Lâm Ninh San đi về.
Đến khi còn cách nhau khoảng năm bước thì cả hai người cùng dừng bước lại rồi nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lâm Ninh San nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần rồi lắc đầu than thở: “Biểu ca, ngươi không nên tham gia cuộc khảo hạch cuối năm này, với tư chất của ngươi thì cho dù có hoàn thành tẩy tủy kinh mạch cũng không thể nhấc nổi bàn đá nặng trăm cân lên đâu. Ngươi cứ làm như vậy thì không chỉ tự chuốc nhục vào thân mà đến cả thể diện của Lâm phi nương nương và vương tộc cũng mất luôn đó, hà tất phải như vậy chứ?”
Trương Nhược Trần nhíu mày một cái rồi nói: “Ninh San biểu muội, quả thực ngươi rất tài giỏi, thiên tư không tệ, nhưng cũng không thể xem thường người khác như vậy chứ?”
Lâm Ninh San nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, trong mắt càng tỏ vẻ thất vọng nhiều hơn: “Tại sao ngươi lại không nghe lời khuyên cơ chứ? Đối với ngươi thì sống một cuộc đời giản dị mới là lựa chọn tốt nhất. Tại sao lại cứ phải chọn đi luyện võ chứ? Ngươi vốn dĩ không phù hợp để đi trên con đường này!”
Vốn nể tình hồi nhỏ quan hệ với Trương Nhược Trần cũng không tệ nên nàng mới khuyên Trương Nhược Trần đừng đi chuốc nhục vào thân.
Nhưng Trương Nhược Trần lại quá cố chấp, cũng không thử xem lại bản thân mình có tài cán gì!
Đối với loại người không tự lượng sức mình mà lại còn không nghe lời khuyên của người khác, Lâm Ninh San cũng chẳng có gì để nói, chỉ là cảm thấy Trương Nhược Trần quá ngu xuẩn mà thôi!
“Ngươi tự bảo trọng đi!” Lâm Ninh San hất cằm trắng như tuyết lên rồi đi ra khỏi võ trường.
Lâm Ninh San đi ra ngoài võ trường liền nhận được vô số lời tung hô lẫn khen ngợi của đám võ giả trẻ tuổi, bọn họ vui vẻ vây quanh nàng.
Mới chỉ mười lăm tuổi mà đã có thể nhấc được bàn đá nặng cả nghìn cân lên, hơn nữa còn ném bàn đá ra xa hơn mười lăm mét, sức mạnh như vậy cũng khiến cho những võ giả lớn tuổi hơn nàng một chút cũng phải cảm thấy tự ti.
Hơn nữa nàng ta lại còn xinh đẹp như vậy, là một trong tứ đại mỹ nhân của Vân Vũ quận quốc, nên chắc chắn sẽ trở thành thiên chi kiêu nữ con trời trong mắt mọi người.
“Chúc mừng Lâm gia chủ, Lâm gia lại sinh ra thêm một thiên tài. Với thiên tư của Lâm tiểu thư thì thế hệ trẻ tuổi của cả Vương thành này e rằng cũng chẳng có mấy người có thể so sánh với nàng ấy.” Một tên võ giả trong Vương thành khen ngợi không ngớt!
Vương gia gia chủ cười nói: “Nghe nói Lâm tiểu thư sắp đính hôn với Thất vương tử. Đúng thật là trai tài gái sắc mà!”
Lâm Phụng Tiên nghe những lời xu nịnh của mọi người nên trong lòng đương nhiên rất hài lòng.
Đương nhiên cũng có không ít người cũng đang nhìn chăm chú vào Trương Nhược Trần đang đứng trong võ trường, trên mặt hầu hết mọi người đều mang nụ cười giễu cợt.
Phàm là gia tộc có chút giao tình với vương tộc thì đối với vị Cửu vương tử thân thể yếu đuối lắm bệnh này cũng đều có sự hiểu biết nhất định.
Thất vương tử thiên tư tuyệt đỉnh với Cửu vương tử phế vật, đơn giản mà nói thì chính là đầu hai cực, khiến người ta không dám tin rằng hai người bọn họ lại cùng là con của Vân Vũ quận vương. Khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn, một người là rồng, còn một người là giun dế.
Có thể nói, chuyện Cửu vương tử tham gia cuộc khảo hạch cuối năm này chính là một câu chuyện cười.
Đương nhiên Tần Nhã ngồi ngoài võ trường vương tộc lại không nghĩ như vậy, nhìn thấy Trương Nhược Trần bước vào võ trường thì nàng bắt đầu mở to mắt.
“Khiến ta phải mong ngóng mãi…” Nàng nở ra một nụ cười mê người.
Dưới ánh mẳt của hàng vạn người, Trương Nhược Trần đi đến phía trước của khối bàn đá thứ nhất rồi dừng bước.
Lúc này ở ngoài võ trường, từng tiếng cười nhạo vang lên.
Đã mười sáu tuổi rồi mà lại chỉ có thể lựa chọn khối bàn đá thứ nhất để kiểm tra sức lực của mình, có chuyện nào nực cười hơn chuyện này không?
Ngoài vẻ mặt cười nhạo của Bát vương tử ra thì sắc mặt của các vị vương tử và quận chúa khác đều tái mét. Bọn họ cảm thấy Trương Nhược Trần đang làm mất mặt vương tộc, khiến bọn họ cũng mất mặt theo.
Trương Nhược Trần dừng lại ở khối bàn đá thứ nhất một lúc rồi lại tiếp tục đi đến khối bàn đá thứ hai, tiếp đó lại đi đến khối bàn đá thứ ba...
“Hắn đang làm gì vậy?” Mọi người đều tỏ vẻ không hiểu nổi.
Trương Nhược Trần đi đến phía trước khối bàn đá thứ mười rồi dừng lại.
“Cái gì? Hắn muốn nhấc khối bàn đá thứ mười sao? Cũng quá là không tự lượng sức mình rồi! Nếu như ta nhớ không nhầm thì ba tháng trước hắn mới mở ra Thần Võ ấn ký!”
Bát vương tử hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Với thiên tư của hắn thì cho dù có tu luyện ba mươi năm thì cũng không thể nhấc được khối bàn đá nghìn cân kia lên đâu. Đúng là đồ ngu xuẩn!”
Lâm Ninh San cũng nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần đang đứng trước khối bàn đá thứ mười rồi khẽ lắc đầu.
Lúc ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Nhược Trần thì...
“Ầm!”
Một chân Trương Nhược Trần giẫm xuống đất thì xuất hiện một luồng chân khí cuộn trào từ lòng bàn chân truyền đến mặt đất. Từng đợt chân khí lấy lòng bàn chân hắn làm trung tâm rồi tỏa ra bốn phương tám hướng.
Dưới sự chấn động của chân khí, khối bàn đá nặng cả nghìn cân kia lập tức bay lên cao hơn một mét.
Trương Nhược Trần giơ tay lên, động tác vô cùng lưu loát tiếp nhận lấy khối bàn đá cực lớn có đường kính ba mét rồi dùng năm ngón tay làm trụ chống, giống như đang cầm một cái đĩa rồi nhẹ nhàng nhấc bàn đá qua đỉnh đầu.
Nhìn thấy cảnh này thì cả võ trường vương tộc lập tức trở nên yên lặng, rất nhiều người quên cả hít thở.
Trương Nhược Trần đứng thẳng tắp, nhấc bổng khối bàn đá nặng cả nghìn cân kia lên, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng...
“Chuyện này... Chuyện này sao có thể?” Sắc mặt Bát vương tử bỗng trở nên trắng bệch, khóe môi không ngừng run rẩy.
Những vị vương tử và quận chúa kia cũng đều phải trợn mắt há mồm nhìn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không dám tin vị thiếu niên đang đứng trong võ trường kia lại là Cửu vương tử.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì bỗng nhiên Trương Nhược Trần đánh một chưởng vào phần đế của bàn đá.
“Ầm!”
Khối bàn đá nặng nghìn cân bị đánh bay lên, bay lên cao năm mét.
Sau đó bàn đá lại rơi xuống với vận tốc rất nhanh.
Dưới tốc độ chấn động như vậy, lại cộng thêm trọng lượng vốn có của bàn đá, một luồng lực kia chắc chắn vượt xa cả nghìn cân.
Nhưng Trương Nhược Trần lại một lần nữa tiếp nhận bàn đá, sau đó hắn dùng một tay nâng bàn đá, vô cùng vững chắc, sau đó nhẹ nhàng đặt lại xuống mặt đất.
“Ầm!”
Cả võ trường vương tộc như bị nổ tung!
Tất cả mọi người đều không dám tin vào những gì đang xảy ra ở trước mắt mình, hành động của Trương Nhược Trần còn khiến mọi người chấn động hơn so với sức mạnh mà vừa nãy Lâm Ninh San thể hiện.
Hắn mới mười sáu tuổi, hơn nữa lại mới mở ra Thần Võ ấn ký vào ba tháng trước.
Chuyện này căn bản là không thể xảy ra được nhưng bây giờ nó lại xảy ra ở trước mắt mọi người.