Đối thủ thứ nhất của Trương Nhược Trần là một võ giả thiếu niên mặc áo choàng màu vàng, nhìn qua chừng mười tám mười chín tuổi, tu vi đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực.
Có thể mới chừng ấy tuổi mà tu luyện đến trung cực cũng được xem là một võ giả thiên tài.
Võ giả thiếu niên hoàng bào ôm một thanh chiến đao sắc bén nói: “Hắc gia, Hắc Thập Thất, là người đầu tiên đến khiêu chiến các hạ, các hạ xin rút kiếm!”
Trương Nhược Trần dùng tay phải ấn lấy chuôi Thiểm Hồn kiếm nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ngươi còn không xứng để ta rút kiếm, nếu rút kiếm ra sợ rằng sẽ làm ngươi bị thương.”
“Ngông cuồng!”
Võ giả thiếu niên hoàng bào truyền chân khí vào đại đao, kích hoạt hai đạo Minh Văn trong đại đao, trọng lượng của đại đao tăng lên đến hai trăm tám mươi bảy cân.
Hắn dùng hai tay khua đại đao liên tục, rất nhanh xông đến phía Trương Nhược Trần.
Với thế khí của hắn cho dù là võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực cũng không dám trực chiến với hắn.
“Xoẹt!”
Trương Nhược Trần đứng tại chỗ không hề cử động, cánh tay vừa nhấc bao kiếm lập tức vung ra đâm thẳng vào cổ võ giả thiếu niên hoàng bào.
“Bịch!”
Đại đao rơi xuống đất.
Thiếu niên hoàng bào kêu thảm một tiếng, thất điên bát đảo rơi xuống chiến đài.
Hắn bưng cổ, bước lên chiến đài nhặt đại đao lên, hơi kính sợ nhìn Trương Nhược Trần chằm chằm, nói: “Đa tạ ơn tha mạng.”
May là kiếm của Trương Nhược Trần không ra khỏi vỏ bằng không đầu hắn đã lìa khỏi cổ rồi.
Trận thứ hai, thắng!
Trận thứ ba, thắng!
Trận thứ tư, thắng!
Ba trận kế tiếp Trương Nhược Trần liên tục chiến thắng.
Hắn đứng vững như bàn thạch giữa chiến đài, từ đầu đến cuối hoàn toàn không di chuyển một bước.
Phàm là đối thủ khiêu chiến bất luận tu vi mạnh yếu tất cả đều bị cùng một chiêu đánh ngã xuống chiến đài, không có ngoại lệ.
“Thiếu niên này sao lại mạnh như vậy? La Thiên có tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực cũng bị hắn dùng bao kiếm đánh ngã xuống chiến đài ngay cả lực đánh trả cũng không có.” Một thiếu nữ quý tộc mười sáu tuổi hiếu kỳ dán mắt nhìn Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần thực sự quá trẻ tuổi thực lực lại quá kinh khủng. Võ giả Hoàng Cực cảnh đại cực, đừng nói là khiến hắn xuất kiếm, thậm chí khiến hắn lùi một bước đều không làm được.
“Chắc là hắn đã tu luyện được cảnh giới kiếm tùy tâm, nếu như không phá được kiếm ý của hắn thì bất cứ ai cũng bị một chiêu ngã xuống chiến đài.”
Tiết Bệnh Sinh gấp quạt giấy trong tay, cười nói: “Ha ha! Chẳng lẽ các ngươi không biết thân phận của hắn?”
“Thân phận gì?” Mọi người hỏi.
Tiết Bệnh Sinh nói: “Hắn chính là Cửu vương tử của Vân Vũ quận quốc, lúc khảo hạch tu luyện cuối năm với tu vi tiểu cực cảnh mà đã có thể đánh bại thiên tài đại cực cảnh, với tốc độ tu luyện của hắn chắc chắn hiện tại đã đạt đến trung cực. Trừ phi là võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn ra tay, bằng không không có ai có thể đánh bại hắn.”
“Ha ha! Thì ra là kỳ tài võ học danh tiếng lẫy lừng Cửu vương tử, ta đến gặp hắn một lúc.”
Trên chiến đài, một đại hán đầu trọc cầm hai thiết chùy, vượt qua khoảng cách hơn mười mét bay lên chiến đài.
“Cửu vương tử điện hạ, Quách Tứ Hải ta tới đấu trận thứ năm với người, người cũng nên cẩn thận, hai thiết chùy này của ta cộng lại nặng đến tám trăm cân, một khi bị đánh trúng cho dù là người sắt cũng bị đánh vỡ.” Quách Tứ Hải nói.
Phàm là võ giả có thể thắng năm trận Hoàng cấp Vũ đấu Cung liên tiếp hầu hết đều là tu vi Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, chỉ có số ít thiên tài chỉ mới tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực.
Quách Tứ Hải là một võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, thân cao tám thước, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi Trương Nhược Trần, toàn thân đầy những bắp thịt cỡ bàn tay.
“Quách Tứ Hải là trời sinh thần lực, tại cảnh giới Hoàng Cực cảnh đại viên mãn có thể bộc phát sức mạnh của ba mươi hai con trâu, e là Cửu vương tử sẽ bại!”
Nghe thấy mọi người nghị luận Cửu quận chúa cũng bắt đầu lo lắng, dù gì thì đó cũng là một võ giả đại viên mãn.
Võ giả đại viên mãn và võ giả đại cực, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
“Hừm!”
Quách Tứ Hải hét lên một tiếng, hai cánh tay xoay tròn hai thiết chùy chuyển động như cối xay gió.
“Khoáng Vũ Chùy Pháp!”
Quách Tứ Hải thi triển một võ kỹ nhân cấp hạ phẩm, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của cơ thể, đồng thời oanh kích hai thiết chùy về phía Trương Nhược Trần.
Một thiết chùy tấn công đầu Trương Nhược Trần, một thiết chùy tấn công hai chân Trương Nhược Trần.
Với sự tấn công điên cuồng như vậy cho dù tu vi của Trương Nhược Trần có mạnh cỡ nào cũng nhất định phải lùi.
Chỉ cần Trương Nhược Trần lùi lại hắn sẽ liên tiếp tấn công với thế lôi đình mà đánh bại Trương Nhược Trần.
“Đùng!”
Trương Nhược Trần vẫn cứ dùng một chiêu, dùng bao kiếm đánh vào một thiết chùy trước mặt.
Thiết chùy kia lập tức chuyển hướng đụng trúng ngực Quách Tứ Hải.
“Bụp!”
Quách Tứ Hải và hai thiết chùy đồng thời rơi xuống chiến đài.
“Sao... sao lại như vậy?”
Quách Tứ Hải ôm ngực đầm đìa máu, khó khăn đứng dậy nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đang đứng nghiêm giữa chiến đài. Lúc nãy hắn không nhìn rõ Trương Nhược Trần vung bao kiếm như thế nào.
Hắn chỉ biết bản thân bị chính cây thiết chùy trong tay đánh ngã xuống chiến đài.
“Dĩ nhiên Quách Tứ Hải cũng không thể khiến hắn xuất kiếm, sao lại mạnh đến thế?”
Ánh mắt Tiết Bệnh Sinh hơi nghiêm trọng, nói: “Cảnh giới kiếm ý của Cửu vương tử, ít nhất đã đạt tới cảnh giới kiếm tùy tâm trung cấp, thậm chí có thể đạt đến cảnh giới kiếm tùy tâm cao cấp.”
“Không thể nào! Cho dù là võ giả Huyền Cực cảnh cũng rất ít người có thể tu luyện tới cảnh giới kiếm tùy tâm cao cấp.”
Tiết Bệnh Sinh khẽ nhếch miệng cười, nói: “Chờ xem! Bây giờ mới chỉ trận đấu thứ năm, võ giả xuất hiện sau sẽ càng lúc càng mạnh, rồi sẽ có người nghiệm ra được yếu mạnh của hắn, nếu hắn có thể kiên trì đến trận thứ tám đích thân ta sẽ lên chiến đài đánh bại hắn.”
Lập tức, Cửu quận chúa và Đơn Hương Lăng cũng vô cùng khiếp sợ, sức mạnh của Trương Nhược Trần hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.
“Một chiêu đánh bại võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn! Chẳng lẽ tu vi của Cửu đệ đã đột phá đến Hoàng Cực cảnh đại cực rồi ư? Cửu quận chúa nói.
“Nhất định là cảnh giới Hoàng Cực cảnh đại cực!”
“Khảo hạch cuối năm mới qua bao lâu? Tu vi của Cửu vương tử điện hạ lại thăng lên hai cảnh giới, thật sự không thể tưởng tượng được.” Đơn Hương Lăng nói.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thực sự nàng không tin rằng trên đời này lại có thiên tài nghịch thiên như vậy.
Một võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn bước lên chiến đài. Đó là một nữ tử mặc thanh sam chừng hai mươi tuổi, cũng dùng kiếm.
Nữ tử thanh sam đứng đối diện Trương Nhược Trần quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Trương Nhược Trần, muốn nhìn ra sơ hở trên người Trương Nhược Trần.
“Lại không hề có sơ hở! Nếu không có kẽ hở chỉ có thể khiến hắn lộ ra sơ hở thôi.”
“Xoẹt!”
Nữ tử thanh sam đạp chân theo nhịp bước tốc độ nhanh như chớp cầm Ngư Trường Kế kiếm tấn công vào hai chân Trương Nhược Trần.
Cho dù không thể tấn công Trương Nhược Trần, chỉ cần khiến hắn di chuyển cũng là một loại thành quả.
Chỉ cần hắn di chuyển thì khẳng định sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó muốn tấn công hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cuối cùng Trương Nhược Trần cũng lộ ra ánh mắt nghiêm túc, kiếm pháp của nữ tử thanh sam vô cùng lợi hại, cũng đạt đến cảnh giới kiếm tùy tâm. Mặc dù chỉ là cảnh giới kiếm tùy tâm sơ cấp nhưng đã mạnh hơn nhiều so với Hoàng Cực cảnh đại viên mãn khác.
Trương Nhược Trần nhắm hai mắt lại chỉ dùng tai nghe thanh âm kiếm phong thủng trời.
“Keng!”
Hắn vung bao kiếm chỉ hướng trên không ngăn nữ tử thanh sam chém về phía chân hắn.
Nữ tử thanh sam hơi sững sờ chợt nhanh chóng biến chiêu liên tiếp thi triển ba chiêu kiếm pháp. Mỗi một chiêu đều bị Trương Nhược Trần ngăn trở chuẩn xác.
Lúc nàng muốn sử dụng chiêu thứ tư, bùm một tiếng, ngực nàng bỗng đau đớn xương sườn giống như bị chặt đứt.
Trương Nhược Trần giơ bao kiếm vào ngực nữ tử thanh sam, thản nhiên nói: “Ngươi bại rồi!”
Cũng may chỉ là bao kiếm, nếu là lưỡi kiếm thì đã đâm xuyên vào tim nàng.
Nữ tử thanh sam thu hồi Ngư Trường Kế kiếm, chắp tay cúi đầu nói với Trương Nhược Trần: “Cửu vương tử điện hạ không hổ là kỳ tài võ học, ta thua tâm phục khẩu phục!”
Lại một vị võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn chiến bại, vẫn không hề khiến Cửu vương tử dù chỉ là lùi một bước.
"Mẹ kiếp, hắn mới chỉ mười sáu tuổi mà tu vi võ đạo lại có thể đạt đến ccảnh giới như vậy, không thể để hắn sống sót, tuyệt đối không thể để hắn sống sót.”
Liễu Thừa Phong vô cùng tức giận nói với một thị vệ sau lưng hắn: “Gọi Hàn Phủ tới đây, cứ nói đã đến lúc bổn công tử dùng hắn rồi.”
“Bây giờ thuộc hạ sẽ đi mời Hàn gia!” Thị vệ kia lập tức lui xuống.
Liễu Thừa Phong nhìn chằm chằm Đơn Hương Lăng đang đứng xem dưới đài, ánh mắt hắn lộ vẻ phóng đãng, cười nói: “Đơn Hương Lăng, đợi đến lúc Trương Nhược Trần chết trên chiến đài, bổn công tử xem còn ai có thể cứu được nàng? Khà khà!”
Bởi vì biểu hiện nghịch thiên của Trương Nhược Trần mà toàn bộ Hoàng cấp Vũ đấu Cung đều trở nên nhốn nháo, khắp nơi vang lên tiếng hò reo đinh tai nhức óc.
Cuối cùng, Trương Nhược Trần nghênh đón người thứ bảy lên chiến đài.
Hồng Đào, tu vi Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, người mở ra Huyền Băng Thần Võ ấn ký, đã bốn lần liên tiếp thắng liền bảy trận tại Hoàng cấp Vũ đấu Cung.
Hơn nữa hắn cũng đạt đến cảnh giới tùy tâm sơ cấp.
Có điều hắn không sử dụng kiếm mà dùng roi, roi tùy tâm.
“Hồng Đào bái kiến Cửu vương tử điện hạ, nếu lát nữa có gì đắc tội vẫn mong Cửu vương tử điện hạ lượng thứ.” Hồng Đào thể hiện sự nho nhã lễ độ, trên mặt luôn nở nụ cười, nhưng mà ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén.
Hồng Đào nhẹ nhàng sờ nơi cổ tay, rút ra một sợi dây màu vàng.
Sợi dây màu vàng dài chừng ba mét, độ dày chỉ như đầu ngón tay út, giống như được luyện chế từ gân của một mãnh thú nào đó.
“Bộp!”
Cánh tay Hồng đào vung lên, dây vàng lập tức xoay tròn quả thực giống như một con linh xà quay quanh cơ thể hắn, vô cùng linh hoạt, phát lên từng vòng ánh sáng màu vàng!