Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 98: Kỳ tích thật sự xuất hiện!



Võ học tự động hòa hợp linh khí tạo hình?

Quân Thường Tiếu hơi trầm tư một lúc, sau đó kéo bảng cửa sổ hệ thống ra.

Tên môn phái: Thiết Cốt Phái.

Chương môn: Quân Thường Tiếu.

Đẳng cấp môn phái: Cửu lưu.

Kiến thiết môn phái: Cấp hai.

Công năng môn phái: Luyện Đan Các.

Công pháp môn phái: Dịch Chân Kinh (Thần phẩm sơ cấp), Ngã Trảm (Trung phẩm sơ cấp).

Thành viên môn phái: 102/500.

Điểm cống hiến môn phái: 177/500.

Điểm thành tự môn phái: 0/500.

Nhiệm vụ môn phái: Tạm thời không có.

Nhiệm vụ chính của môn phái: Trong vòng một trăm năm… chỗ này bỏ qua.

Quân Thường Tiếu vuốt cằm nói:

“Loại võ học này đệ tử cũng có thể tu luyện luôn nha.”

Hắn vừa nói vừa nhấn vào phần công pháp môn phái, chọn võ võ ‘Ngã Trảm’, trực tiếp in ra một nghìn bản.

“Đinh! Chủ nhân đã sử dụng mười điểm cống hiến để in một nghìn bản mật tịch ‘Ngã Trảm’, vật phẩm đã chuyển vào trong không gian giới chỉ.”

Quân Thường Tiếu lấy ra một bản đọc thử, kinh ngạc nói:

“Đích thực là dễ đọc mau hiểu!”

Nói xong, hắn dựa theo mật tịch mà bắt đầu khai triển kinh mạch tu luyện, không đầy mười phút sau, cảm nhận được linh khí tụ hợp đầy trong lòng bàn tay.

Quân Thường Tiếu bước ra khỏi đại điện, đứng ở sân luyện võ, bàn tay khuấy động giữa không trung.

“Xoẹt!”

Linh khí trong lòng bàn tay bay ra theo hình bán cầu, quét qua mắt đất, cuối cùng đập vào cọc gỗ thẳng đứng được cắm vài hôm trước.

“Rắc!”

Cọc gỗ từ từ nứt ra, các đệ tử bị kinh động quay đầu lại nhìn.

“Ối mẹ ơi!”

Tô Tiểu Mạt há miệng kinh ngạc đi đến gần, nói:

“Chưởng môn, đây là chiêu thức gì vậy?”

Quân Thường Tay đập tay, cười nói:

“Ngã Trảm, mọi loại võ học linh khí tạo hình.”

“Võ học linh khí tạo hình?”

Tô Tiểu Mạt trợn tròn hai mắt mắt nói.

Theo sự hiểu biết của hắn, tụ hợp linh khí tiến hành tấn công mới được gọi là võ học linh khí tạo hình, hơn nữa loại võ học này cực kỳ hiếm thấy, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.

“Cho ngươi.”

Quân Thường Tiếu lấy ra một bản Ngã Trảm, vỗ vai Tô Tiểu Mạt nói:

“Cầm lấy tu luyện, không luyện thành công thì tự cắt kinh mạch nhé.”

Nói xong, Quân Thường Tiếu quay về đại điện.

Tô Tiểu Mạt cầm mật tịch trong tay, nhìn trên bìa sách viết hai chữ “Ngã Trảm”, ánh mắt hừng hừng kích động, cao giọng nói:

“Đệ tử nhất định sẽ luyện thành!”

Quân Thường Tiếu quay trở về đại điện, gọi Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương và Điền Thất đến, đưa cho mỗi người một bản “Ngã Trảm” để cho bọn họ tu luyện.

“Võ học linh khí tạo hình?”

“Vãi đạn! Loại võ học này là hàng cực hiếm đấy!”

“Chưởng môn quá tình thương mến thương với chúng ta!”

Lục Thiên Thiên nhìn thấy dòng chữ trung phẩm sơ giai, vốn dĩ không định tu luyện, nhưng xem qua vài trang thấy khẩu quyết đơn giản dễ hiểu liền bắt đầu thử tu luyện.

Sau khi Đệ tử Thiết Cốt Phái biết đến võ học linh khí tạo hình, lập tức vùi đầu vào tu luyện, bởi vì chưởng môn đã nói, chỉ cần vào được Võ Đồ cảnh thì ai cũng có sở hữu loại võ học này.

Nỗ lực. Phải nỗ lực hơn nữa!

Bầu không khí tu luyện của Thiết Cốt Phái ngày càng đậm, thực lực của đệ tử phái Thiết Cốt ngày càng gia tăng.

Còn về đao khách giang hồ Mã Vĩnh Ninh, sau khi bị nhốt năm ngày thì được thả ra, thế nhưng hắn nhất định bám trụ ở Thiết Cốt Phái, đuổi thế nào cũng không đi.

Vì cái gì lại không đi?

Bởi vì sau mấy ngày bị nhốt ở đây, Mã Vĩnh Ninh đã bị tài nghệ nấu nướng của Liễu Uyển Thi chinh phục, ôm đao ngồi lì ở bậc thềm nhà ăn sống chết cũng không rời bước.

“Giữ thể diện một chút có được không?”

Quân Thường Tiếu nói.

Mã Vĩnh Ninh nửa nằm nửa ngồi, bộ dáng “ta chính là mặt dày thế đó” nói:

“Quân chưởng môn, chúng ta làm một vụ giao dịch đi, chỉ cần cho ta ở lại đây ngày ngày ăn cơm của Liễu Uyên Thi cô nương, bảo ta làm gì cũng được!”

Quân Thường Tiếu: “......”

Mẹ nó, lão tử sớm biết đã không cho ngươi ăn cơm.

“Chưởng môn.”

Liễu Uyển Thi chớp chớp mắt nói:

“Nhà ăn thiếu một người rửa bát, lau dĩa, hay là người cho hắn ở lại làm mấy việc vặt này nha.”

“Được.”

Mã Vĩnh Ninh lập tức đứng dậy, phô ra cánh tay thô to của mình, đầy tự hào nói:

“Hai tay của Mã mỗ, trời sinh chính là dùng để ra bát, lau đĩa.”

Quân Thường Tiếu chống cằm nói:

“Đồ Đồ, hàng ngày bận ngược bận xuôi ở nhà ăn, ta cũng nên tìm thêm vài tên đến hỗ trợ làm mấy việc vặt mới được.”

“Tiểu Mạt.”

“Có đệ tử.”

“Lôi mấy tên sát thủ đến đây để cho bọn chúng làm việc vặt, nếu như bọn hắn không biết điều thì chỉ có hai chữ… hung hăng hành hạ!”

Trên đường đi đến phòng giam, Tô Tiểu Mạt giật giật khéo miệng, nói:

“Hai chữ thôi mà sao dài thế...”

Cứ như thế, Mã Vĩnh Ninh và hai tên sát thủ làm lao công ở nhà ăn, hơn nữa còn vô cùng tình nguyện làm việc, bởi vì đồ ăn mà Liễu Uyển Thi làm ra thật sự quá mỹ vị.

Trong khi các đệ tử không ngừng cố gắng tu luyện, Quân Thường Tiếu cũng bắt đầu suy nghĩ về Tế Vũ Lầu:

“Ba tên sát thủ phái đến ám sát ta mãi không trở về, nhất định bọn chúng sẽ có hành động tiếp theo.”

Có nên diệt cỏ tận gốc không nhỉ?

Không được, không được.

Quân Thường Tiếu dẹp bỏ ý nghĩa này ngay, bởi vì liên tiếp ba lần tới ám sát thì hai lần xuất hiện hiện nhiệm vụ phụ, lũ sát thủ này không khác gì mang gạo đến cho hắn, nếu tiêu diệt bọn chúng khác gì chặt đứt đường kiếm ăn của mình.

Hệ thống nói:

“Chủ nhân nghĩ thật sâu xa nha.”

“Phí lời.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Nếu ta không nghĩ tới thì làm sao có thể tồn tại ở cái Tinh Vẫn đại lục tàn khốc này.”

Toàn bộ đệ tử Thiết Cốt Phái đều bỏ hết tâm tư vào chuyện tu luyện.

Quân Thường Tiếu cũng không nhàn rỗi, ngày nào cũng đi phòng cải tạo cơ bắp một lần, rồi trở về nội viện nghiên cứu Dịch Chân Kinh.

Thời gian này, quận Thanh Dương như bầy ong vỡ tổ, bởi vì Ngải gia ở thành Hồ Dương tuyên bố nghiên cứu ra Liệu Thương Đan, loại đan dược này có thể giúp nhanh chóng phục hồi thương thế.

Nhanh như thế nào mà đám tuyên khua chiêng gõ trống tuyên truyền như thế?

Nguyên văn: “Chỉ cần còn một hơi thở chưa tắt, chỉ cần còn lưu luyến vợ hiền con thảo, dùng một viên Liệu Thương Đan, chỉ trong vài hơi là có thể hồi phục toàn bộ thương thế, bổ gan bổ thận, tất cả đều bổ!”

Có cần khoa trương đến thế không?

Đây là phản ứng đầu tiên của các võ giả trong quận Thanh Dương khi nghe được tin tức này.

Nhưng lại nghĩ đến Ngải gia bao đời kinh doanh đan dược, sẽ không tung tin đồn thất thiệt làm mất uy tín bao năm vất vả xây dựng.

“Ba ngày sau, Ngải gia ở thành Hồ Dương sẽ mở đấu giá loại Liệu Thương Đan này, nghe nói chỉ bán chín viên, rất nhiều gia tộc và môn phái to nhỏ đều đến tham dự.”

“Đi! Đi! Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt!”

Trong một thời gian ngắn, võ giả từ bốn phương tám hướng tụ tập về thành Hồ Dương so với quần chúng đến xem môn phái luận võ còn đông hơn gấp bội, có thể nhìn ra được sức hút của loại đan dược giúp nhanh hồi phục thương thế này.

Đương nhiên không thiếu các gia môn và môn phái đưa ra nghi vấn.

Ngải gia biết để cho mọi người tin tưởng hiệu quả của loại đan dược này, nhất định phải có minh chứng, vì thế sau khi mở buổi đấu giá, đã phái người đưa công tử bại liệt nhiều năm nằm trên giường của Tống gia ở thành Tôn Dương đến.

“Là nhị công tử Tống gia.”

“Đã từng là người có tư chất trời phú, đứng thứ hai của quận Thanh Dương, chỉ kém Tiêu Tội Kỷ, trong một lần tu luyện trong rừng hoang bị thú dữ tấn công thân bại danh liệt, quả thực khiến người khác thổn thức không thôi mà!”

“Ngải gia mời hắn đến đây lẽ nào là muốn chứng minh hiệu quả của loại đan dược này?”

“Nhị công tử Tống gia bại liệt nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một viên Liệu Thương Đan là có thể chữa lành hay sao?”

Các võ giả bàn tán không ngớt.

“Chư vị đạo hữu gần xa.”

Ngải Thượng Nghễ đã đến, nói:

“Vì để chứng minh hiệu quả của loại đan dược do Ngải gia mới luyện thành, hôm qua ta đã cùng Tống gia chủ thương lượng, bán một viên đan dược này với giá ba vạn lượng cho Tống gia, có thể chữa lành cho nhị công tử Tống gia hay không, còn xin quý vị làm chứng cho.”

Nói xong, hắn liền nhanh chóng giao đan dược cho Tống gia chủ.

Các võ giả vội vàng định thần nhìn kỹ.

Tống gia chủ tay cầm đan dược run run. Tối qua, Ngải gia kiên quyết bảo đảm về hiệu quả của viên đan dược này, vì thế Tống gia chủ mới có một màn kích động khó kiềm chế này.

“Phụ thân.”

Nhị công tử Tống gia nửa nằm trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt nói:

“Đưa cho ta đi, dù có là thuốc độc thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả!”

Hắn vốn là người có tư chất trời phú, bại liệt nằm trên giường không thể nhúc nhích, tâm hắn vốn đã như một người chết, nếu không phải hắn không thể cử động thì đã sớm cắt mạch tự vẫn từ lâu rồi.

Tống gia chủ đi đến gần, tự tay đút viên đan dược vào miệng con trai, nước mắt trên khuôn mặt già nua rơi xuống, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Kỳ tích thật sự xuất hiện!

Nhị công tử sau khi ăn viên đan dược, hai tay từ từ run rẩy, sau đó dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người nâng eo lên, cuối cùng… gắng gượng đứng dậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.