Đương kim hoàng đế mất tích, đây chính là chuyện lớn, nhưng… vẫn không có người phát hiện ra.
Giờ phút này hắn đang ngồi ngay ngắn trong một quán trọ nổi tiếng nhất. Ngồi đối diện với hắn là một nam tử có vẻ mặt lạnh lùng.
“Xem ra Lộc vương gia coi ta là kẻ bất tài.” Hoàng đế thở dài, bị bề tôi làm phản, thật sự có chút mất mát.
“Với chứng cứ ít ỏi trước mắt, còn chưa đủ để phán hắn có tội, trước hết ngài đừng bứt dây động rừng, thần sẽ nhanh chóng tìm được chứng cớ chắc chắn, chứng minh tội ác của hắn.” Thượng Quan Duệ Dịch thản nhiên nói, tâm tình có vẻ không tốt lắm.
“Sao thế? Chuyện này khó giải quyết như vậy sao?” Đây là lần đầu tiên hắn thấy bạn tốt tĩnh lặng như vậy, có phải nhiệm vụ mà hắn giao rất khó khăn hay không? “Nếu thật sự quá khó, chuyện thăm dò tin tức này liền giao cho người khác làm đi, đến lúc đó lại nhờ ngươi ra tay là được rồi.”
Muốn thám thính tin tức đương nhiên là tìm Kì Nhi, nàng có đủ nguồn tin. Nhưng năng lực hành động của các nàng thì lại có hạn. Nàng cũng chỉ bằng lòng giúp hắn thám thính, muốn nàng phái người nằm vùng hay gì đó, có chết nàng cũng không chịu. Chỉ vì việc nằm vùng rất nguy hiểm, nàng không muốn các cô nương dưới tay mình hy sinh. “Ngài có người giúp đỡ?” Ngay cả trong hoàng cung đều có người của Lộc vương gia, hắn làm thế nào để tìm người điều tra?
“Đương nhiên.” Có thể nói Kì Nhi là con át chủ bài của hắn.
Hiện nay binh phù chia làm năm phần. Một phần ở trong tay Lộc vương gia, một phần khác ở trong tay Tề tướng quân nhưng binh phù của hắn lại bị trộm cách đây không lâu. Hiển nhiên là Lộc vương gia làm. Ba phần khác lần lượt nằm trong tay hoàng đế là hắn, cùng với tiểu vương gia thần bí Thượng Quan Duệ Dịch. Phần cuối cùng, cũng là binh phù mất tích đã lâu, ở trong tay Kì Nhi. Chuyện này chỉ có hắn và Kì Nhi biết.
Nếu quả thực Lộc vương gia cấu kết với giặc bên ngoài tấn công quốc gia của mình, hắn cũng không khả năng đánh thắng. Thượng Quan Duệ Dịch có cách triệu tập người trong giang hồ ở khắp nơi cống hiến cho triều đình. Mà binh phù trong tay Kì Nhi không chỉ có thể điều động một phần năm binh lực trong nước, còn có thể ra lệnh cho Ngự lâm quân. Đó là binh phù mạnh nhất, ngay cả binh phù trong tay hoàng đế như hắn cũng không bằng của nàng. Lúc trước phụ hoàng lo lắng binh phù rơi vào tay nhưng kẻ không trung thành mới giả vờ để nó mất tích, thực tế là giao cho Kì Nhi bảo quản. Tin chắc ai cũng không đoán được, binh phù lại rơi vào tay một công chúa, mà nàng vẫn là công chúa yếu đuối nhất.
Thượng Quan Duệ Dịch không phản ứng gì với câu trả lời của hắn, im lặng mà nhìn đường phố, mong mỏi có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong lòng hắn.
“Rốt cuộc ngươi sao vậy?” Phản ứng của hắn không giống nhiệm vụ khó khăn, hình như là đang phiền não cái gì đó. “Đừng nói là động phải dây tơ hồng nha?”
Hắn chỉ nói chơi, ai ngờ… Thượng Quan Duệ Dịch không phản bác hắn, im lặng uống một ngụm trà.
“Thực sực bị ta đoán đúng rồi!” Sao một câu đã nói trúng nhỉ? “Là cô gái thế nào mà có thể làm rung động trái tim vững vàng, lạnh lùng của ngươi?” Hắn rất bất ngờ, vô cùng bất ngờ, chưa từng thấy bạn tốt động lòng với một cô gái nào, lúc này lại hồn xiêu phách lạc! Đừng nói là yêu phải người không nên yêu nha?
“Nàng….” Vừa nghĩ đến nàng, ánh mắt Thượng Quan Duệ Dịch bỗng chốc trở nên dịu dàng.
Hắn cười khẽ ra tiếng, cho dù là người đã chết cũng có thể bị nàng chọc giận mà từ trong mộ nhảy ra mắng nàng, hắn có lạnh lùng đi nữa cũng đấu không lại cái miệng đanh đá của nàng.
“Xem ra cô gái này không đơn giản.” Thật muốn nhìn xem bộ dáng của cô nương có thể làm cho bạn tốt động lòng là như thế nào? Cá tính như thế nào?
“Nàng quả thật rất đặc biệt.” Nhìn hoàng đế, trong lòng Thượng Quan Duệ Dịch lại nghĩ đến một gương mặt khác… “Sao thế?” Sao lại đột nhiên trợn mắt nhìn hắn? Đã quên hắn là đương kim hoàng đế sao? Nhìn hắn như vậy là phải bị chém đầu.
Thượng Quan Duệ Dịch ngây người một chút, sao hắn lại cảm thấy hoàng đế và Tinh Nhi có vài phần giống nhau? “Không có gì.” Có lẽ là hắn nhìn lầm, nàng và hoàng thượng… Không có khả năng có quan hệ.
“Ngươi cho là ta hoa mắt sao? Thật sự không có gì?” Hắn không tin.
“Thật sự không có gì, chỉ là nghĩ đến một người thôi.”
“Cô gái kia?”
Thượng Quan Duệ Dịch thành thật gật đầu, không nói cái gì.
“Ngươi nhìn ta còn có thể nghĩ đến cô gái kia, có thể thấy được ngươi có tình cảm quá sâu rồi. Nàng thì sao, là cô nương nhà ai?” Có lẽ hắn có thể giúp được.
“Không biết.” Hắn hoàn toàn không tìm thấy nàng.
“Ngươi không biết nhà nàng ở nơi nào, trong nhà làm cái gì?”
“Ừ.” Hắn không biết.
“Nàng thành thân sao?” Đây là điểm quan trọng nhất, nếu hắn yêu phải người đã có chồng thì không tốt lắm.
“Còn chưa, nhưng ta đã đem ‘Tinh trâm ngọc’ tổ truyền đưa cho nàng.”
“Vậy ngươi còn u sầu cái gì?” Nếu cũng đã đính ước, hắn còn có cái gì phải phiền muộn?
“Nàng… Không thấy nữa.” Đây là điều làm hắn đau lòng.
Nhìn hắn, hoàng đế lắc đầu, thở dài. “Ngươi tiêu rồi.” Đó là tín vật để tiếp nhận vị trí vương gia! Không có tín vật, tiểu vương gia vĩnh viễn cũng chỉ là tiểu vương gia.