Ba người Kì Nhi nhàn nhã ăn uống ở trên đường phố của kinh thành.
Kì Nhi rất thích ăn ngon, vui vẻ nhìn người bán hàng bưng đồ ăn đến, chén canh nóng hổi thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng!
“Tiểu thư, chúng ta ăn uống ở trên đường cái không tốt lắm nha!” Tâm Nhi lo lắng nhìn bốn phía, vẫn có không ít người đang chú ý các nàng.
“Tâm Nhi, hiện tại ta là thiếu gia.” Thật là, kêu nàng tiểu thư, vậy nàng thay nam trang để làm gì!
“Có khi thứ tốt thường ở chỗ không bắt mắt nhất.” Dung Nhi hiểu biết mà trả lời vấn đề vừa rồi của Tâm Nhi. Câu hỏi này nàng đã sớm hỏi chủ tử, mà đây là câu trả lời của nàng.
“Vẫn là Dung Nhi hiểu ta.” Kì Nhi cười tủm tỉm gật đầu, dẫn tới không ít ánh mắt chăm chú.
Có thể làm công chúa, gen của cha mẹ nàng đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Mà nàng cũng kế thừa vẻ xinh đẹp của mẫu thân, lớn lên yêu kiều xinh đẹp động lòng người. Nàng thay nam trang lại có khí khái anh hùng của phụ vương, hết sức tuấn tú. Khí chất thần bí vừa giống nam vừa giống nữ làm cho nàng càng thêm hấp dẫn.
Dung mạo của Dung Nhi và Tâm Nhi cũng không kém. Một thân võ công phi phàm làm cho các nàng phẫn nam trang cũng không kém cỏi chút nào. Ba nam tử tuấn mỹ như thế lại bất chấp hình tượng mà ăn uống trên phố, tự nhiên dẫn tới không ít chú ý.
Kì Nhi đã miễn dịch với loại ánh mắt chăm chú này. Thường xuyên làm những chuyện thế này nên cũng đã quen rồi, quen rồi thì thành tự nhiên. Nếu không có người nhìn, có thể nàng mới cảm thấy lạ.
Kì Nhi vui vẻ cúi đầu muốn ăn uống, lại bị người ta không cẩn thận đụng vào… “Thiếu gia!” Dung Nhi cùng Tâm Nhi kinh hô, nhanh chóng đỡ nàng dậy, giúp nàng lau sạch canh dính trên mặt.
“Khụ… khụ… Thật là khó chịu…” Trên mặt đều ướt át. Khuôn mặt Kì Nhi đau khổ, thoạt nhìn làm cho người ta thật đau lòng.
“Thực xin lỗi, tại hạ…”
Một giọng nói truyền đến từ phía sau Kì Nhi. Nàng không quay đầu, ngược lại Dung Nhi và Tâm Nhi đều hung hăng trừng người nọ một cái.
Tâm Nhi nhanh chóng chuẩn bị một cái khăn ướt sạch sẽ, cẩn thận giúp nàng lau khô.
“Vị công tử này, không phải giải thích là có thể xong việc.” Dung Nhi rất hung dữ trừng kẻ đầu sỏ gây nên.
Kì Nhi và Tâm Nhi liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết vì sao nàng lại tức giận đến vậy? Kì Nhi xoay người nhìn nam tử hại nàng dính canh đầy mặt kia… Dĩ nhiên là hắn! Thượng Quan Duệ Dịch! Khó trách Dung Nhi lại tức giận như vậy. Bây giờ nàng còn tức giận hơn cả Dung Nhi!
“Đúng vậy, ngươi – kẻ ngu ngốc, ra đường không mang mắt theo sao.” Sao hắn lại không bị heo đạp chết? Quả nhiên là tai họa lưu lại ngàn năm!
“Vị công tử này, vậy ngươi nói, tại hạ nên chuộc tội thế nào mới có thể xong việc?” Thượng Quan Duệ Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra ba người trước mặt này là nữ phẫn nam trang. Giờ phút này ở trên đường cái, hắn cũng không muốn vạch trần các nàng. Chỉ là… Cô nương này dung mạo thật xinh đẹp, nhưng sao lại có cảm giác giống như đã từng quen biết? Mỹ nữ thế này chắc chắn hắn gặp qua một lần bèn không thể quên nha!
Kì Nhi nở nụ cười. “Rất đơn giản.” Nếu hắn cũng có lòng muốn chuộc tội, nàng cũng không làm khó hắn làm gì, trừng phạt nho nhỏ là được.
Bị nụ cười vui vẻ của nàng mê hoặc, hắn không chút nghĩ ngợi bèn đáp ứng. Xem nàng tuổi còn trẻ, có lẽ sẽ không khó xử hắn. Bao nhiêu danh môn khuê tú say mê hắn. Hắn rất tự tin với ngoại hình của mình, chỉ cần nàng đừng bảo hắn lấy thân báo đáp là được. (Tự kỷ cuồng) Nếu quả thực như vậy, hắn sẽ rất khó xử. Hắn tuyệt đối không muốn quyết định như vậy. Có điều… hắn rất thích nhìn nụ cười của nàng.
Kì Nhi nháy mắt với Tâm Nhi, nàng gật đầu hiểu biết đi lấy thứ mà chủ tử muốn. “Thật sự rất đơn giản, ngươi đừng động đậy là được rồi.” Kì Nhi tươi cười xinh xắn tiếp nhận chén canh Tâm Nhi bưng tới.