Nghe giọng nói trầm
thấp của Cola, tôi vùi khuôn mặt nóng rực ở trước ngực của cậu ấy, hỗn
loạn nhắm hai mắt lầu bầu: "Kiểm tra xem tiểu Cola. . . . . . có lớn hơn hay không. . . . . ."
Lồng ngực Cola khẽ phập phồng, kèm theo đó là tiếng tiếng cười trầm thấp cố đè nén từ đỉnh đầu truyền đến. Hai
cánh tay của cậu ấy ôm tôi chặt thêm chút nữa, dí má vào tóc mai của tôi từ từ cọ sát. Môi của cậu ấy giờ phút này mang theo hơi thở nóng rực,
như có như không phun ở sau tai tôi. Cảm giác ngứa ngáy từ bên
tai truyền thẳng đến trái tim, tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, bị nhu
tình không hề che giấu nơi đáy mắt của cậu ấy dọa cho đập liên hồi.
Cậu ấy cúi người khẽ cụng lên trán của tôi, đôi môi khó khăn lắm chỉ sượt
qua khóe môi của tôi, bàn tay lại bá đạo nắm tay lấy tay của tôi không
để cho nó dời đi. Tôi lúng túng trừng mắt nhìn, ngón tay cứng lại ở đó
không biết nên làm thế nào.
"Đốt lửa xong liền muốn chạy?", lời
của Cola mang theo ý cười rõ ràng, ngón tay không nhẹ không nặng đem bàn tay của tôi kéo xuống tiểu JJ đã sớm biến hóa rõ rệt, dùng âm thanh chỉ có tôi có thể nghe được khẽ thầm thì: "Kiểm tra qua quýt như vậy, hình
như nó không hài lòng lắm.".
Tay chân của tôi không có lực vịn
vào người cậu ấy, toàn thân mềm nhũn giống như đang lơ lửng ở một tầng
mây mờ ảo, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Thân thể của tôi có thể cảm
nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng của người kia, khuỷu tay dùng sức, thậm
chí những mao mạch rất nhỏ trong lòng bàn tay gắng gượng nhảy lên, mỗi
một cử động nhỏ cũng đều mang theo khát vọng mà bình thường tôi vẫn
không có dũng khí đối mặt.
Lúc này, mượn tác dụng của rượu, tôi
mới dám buông thả những khao khát từ sâu trong nội tâm mình đối với cậu
ấy. Tôi dựa vào lồng ngực của cậu ấy, cười thật thấp, ngọ nguậy nói:
"Mình thật không hiểu cách lấy lòng nó, nếu không. . . . . . cậu dạy cho mình đi?"
Vừa lúc đó ánh đèn đường vụt qua, chiếu sáng ngũ quan
đang trầm mê của giờ phút này của cậu ấy. Mười ngón tay dây dưa với
nhau, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua mu bàn tay của tôi. Tôi đắm chìm
trong ánh mắt của cậu ấy, suýt chút nữa là mất hết lý trí, hoàn toàn
chìm vào sự dịu dàng đã khát vọng quá lâu.
Cậu ấy chợt ôm chặt lấy tôi sức lực lớn đến nỗi khiến tôi có chút không thở nổi.
"Lần này là thật đúng không? Không phải tôi đang nằm mơ, cậu thật sự đã trở lại bên cạnh tôi rồi, có đúng hay không?"
Vành mắt của tôi đỏ lên, vùi mặt trước lồng ngực ấm áp, lẳng lặng gật đầu, rất dùng sức, ra sức mà gật đầu.
Tôi yêu người đàn ông này, chúng tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Mà giờ
khắc này, tôi cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì cậu ấy vẫn còn ở
nguyên chỗ cũ chưa từng rời đi. Ở trong thời kỳ thanh xuân, những năm
tháng u mê, vô luận như thế nào cũng đều cậy mạnh, bất luận như thế nào
cũng đều tùy ý gây tổn thương, cậu ấy chưa từng buông tha. Một mực yên
lặng làm bạn với tôi, trong lúc tôi không biết, lại vì tôi mà lặng lẽ
kiên cường trấn thủ pháo đài tình cảm đó, giúp tôi có thể giải thoát nội tâm đã cầm tù gần năm năm trời.
*
Những thứ đau đớn kia,
từ từ tích lũy khiến nỗi nhớ nhung cùng khát vọng, trong nháy mắt hóa
thành kích tình thăm thẳm. Tôi được cậu ấy đặt lên trên giường, cặp mắt
có chút không thích ứng với ánh đèn, ngũ quan anh tuấn lúc mờ lúc ảo,
chỉ có mùi vị quen thuộc của cậu ấy vương vấn xung quanh.
Tôi
nhắm mắt lại, cảm thụ bàn tay nóng bỏng đang mơn trớn trên da thịt của
mình, ngay cả trái tim cũng bắt đầu lo lắng nhảy nhót liên hồi. Cậu ấy
chống hai cánh tay lên, an tĩnh nhìn tôi, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên mắt của tôi một cái: "Ngoan, nhìn tôi này ——"
Ánh mắt của cậu ấy quá nóng bỏng, tựa như vui sướng , lại tựa như không nhẫn nại, lại đầy
thương yêu, mỗi một biểu hiện đều giống như những gông cùm xiềng xích
vững vàng vây lấy trái tim của tôi, để cho tôi không thể tiếp tục rời
khỏi vùng đất ấm áp này.
Tôi đưa tay lên cởi nút áo của cậu ấy
ra, chuyên chú nhìn vào trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia. Rốt cuộc tôi
cũng hiểu rõ, một khi đã yêu nhau, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau như vậy, có thể nhìn vào chỗ sâu nhất của
linh hồn đối phương. Bất chợt, tôi lại tuyệt không muốn biết đến đáp án
đã vây khốn bản thân mình bấy lâu nay nữa.
Tất cả đều không quan
trọng, bản thân tôi cũng đã dây dưa với quá khứ quá lâu rồi. Tôi muốn
trân trọng tình yêu này một lần, vì cậu ấy mà dũng cảm một lần.
Ngón tay của tôi xuyên qua áo sơ mi trắng của cậu ấy, yên lặng cảm thụ nhịp
tim đang đập kịch liệt giờ phút này. Tôi nhìn cậu ấy, nghiêm túc lại tha thiết chờ mong: "Chúng ta. . . . . . Thật sự có thể ở chung một chỗ, có đúng hay không?"
Cola gạt những sợi tóc tán loạn của tôi ra sau
gáy, cúi đầu hôn lên môi của tôi: "Đồ ngốc, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, cho đến khi em biến thành bà lão móm mém không còn răng để nhai cơm
nữa."
Ngón tay ở nút áo sơ mi từ từ trượt ra, một mảng da thịt
bền chắc hiện ra ở trước mắt. Hai cánh tay của tôi quấn lên trên cổ cậu
ấy, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn kịch liệt của ai kia, thân thể trầm
luân vào sự êm ái ngọt ngào, mặc cho cậu ấy cởi bỏ quần áo của tôi.
Hai chúng tôi cảm nhận da thịt ấm áp đang dán vào nhau, toàn thân của cậu
ấy cũng tản ra một nhiệt lượng kinh người, cơ hồ muốn cắn nuốt tôi vào
trong bụng vậy. Mỗi một chỗ được cậu ấy hôn qua sinh ra một dòng điện
rất nhỏ lại nóng bỏng, cảm giác này thật tuyệt vời, khoái cảm mỏng manh
khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái, nhưng mơ mơ hồ hồ vẫn thấy chưa
đủ.
Tôi khó chịu vòng quanh hông của cậu ấy, khẽ cọ sát vào da thịt nóng bỏng kia, mờ mịt nhìn chăm chú vào cậu ấy.
Đôi mắt của Cola đen như mực thật sâu chăm chú nhìn tôi, ngón tay nhẹ nhàng mân mê nơi tư mật của tôi. Trong nháy mắt toàn thân của tôi liền cứng
ngắc, có chút ngượng ngùng với những đụng chạm vuốt ve thân mật như vậy.
Nhưng thật kỳ quái, ngón tay của cậu ấy giống như mang theo chuỗi ma lực,
trong nháy mắt đã kịp đền bù những xao động không an phận trong thân thể của tôi. Tôi ôm lấy cậu ấy càng chặt hơn, nhắm mắt lại không dám nhìn
thẳng vào mắt của ấy nữa. Tôi cảm thấy rất rõ ràng phản ứng chân thật
nhất của mình, tôi cũng không còn là thiếu nữ trẻ trung mười sáu tuổi u
mê không hiểu biết một chút gì về chuyện quan hệ nam nữ giống như năm ấy nữa.
Bản thân hơi xấu hổ, tôi quay mặt sang, móng tay hãm sâu
vào cánh tay của cậu ấy. Cola cúi đầu mút vào cổ của tôi, đầu lưỡi liếm
láp vành tai tôi: " Cậu không thích?"
Tôi cắn chặt môi dưới, chỉ
sợ vừa lên tiếng sẽ không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ ngược
ngùng. Thối Cola, vào thời điểm như thế lại còn hỏi người ta về vấn đề
này, chẳng lẽ lại muốn tôi nói rằng tôi rất thích, vô cùng thích sao?
Cola cũng không chịu bỏ qua cho tôi, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng trượt xuống,
tấn công nụ hoa trẻ trung của tôi. Tôi lo lắng giãy giụa , nhưng sâu
trong thân thể giống như có một cảm giác quái dị tê dại xâm nhập vào tứ
chi, thâm nhập vào tận xương tủy. Hơi thở của tôi cũng không yên, hổn
hển ôm lấy cái đầu đang chôn ở trước ngực mình: "Cola. . . . . . Thật
khó chịu. . . . . ."
Da thịt của cậu ấy ở dưới ánh đèn tản ra màu lúa mạch sáng bóng cực kỳ mê người, khóe mắt cong lên, nâng ngón tay
của tôi lên từ từ mút vào: "Một lát nữa sẽ không khó chịu ——"
Toàn thân của tôi lại trở nên cứng ngắc, bởi vì tôi cảm thấy hai chân của
mình bị tách ra, vì thế liền khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, siết chặt
lấy ga giường bên dưới: "Cái đó, cái đó, Cola, bỗng nhiên mình muốn. . . . . .muốn. . . . . ."
"Câm miệng, nếu cậu dám nói muốn đi đến nhà vệ sinh thì xem tôi thu thập cậu như thế nào."
Cola trầm mặt nghiến răng cảnh cáo. Tôi nhạy bén cảm thấy chỗ cứng rắn kia
của cậu ấy đang chống đỡ vào chỗ đó của mình, vì thế liền chống người
lên liều mạng muốn đi lui về phía sau: "Chờ đã , chờ một chút."
Cậu ấy nắm chặt eo của tôi không cho phép tôi lui về phía sau, xanh mặt
nhìn tôi nói: "Dịch Mộ Tranh, có phải cậu muốn bức chết tôi hay không,
nếu còn dám nói những lời sát phong cảnh nữa thì xem tôi hung hăng làm
cậu thế nào."
Mặt tôi đỏ lên gay gắt, ấp úng nói: " Cái đó, dù cho cậu có cắn chết tôi, tôi cũng phải nói."
Cola nhìn tôi chằm chằm hiển nhiên đã bị thái độ này của tôi mà mất hết kiên nhẫn, hai cánh tay đang nắm lấy eo của tôi càng tăng thêm sức lực. Thắt lưng của tôi liền cảm thấy chua xót đau đớn, cong miệng lên yên lặng
thủ thỉ: "Chúng ta như vậy sẽ mang thai đấy, cậu phải đi mua Durex nữa
chứ, đừng vừa lên đến giường liền hóa thân thành cầm thú liều mạng , yêu thì cũng nên ——"
Hô hấp của Cola càng trở nên nặng nề phả vào
mặt của tôi, vội vàng đẩy người tôi đến ngã lại trên giường, cậu ấy
không hề cho tôi cơ hội mở miệng lần nữa, môi lưỡi kịch liệt gặm cắn lấy môi của tôi, thân thể lại không chậm trễ chút nào từ từ đẩy mạnh về
phía trước. Không có đau đớn giống như trong tiểu thuyết đã miêu tả, chỉ là một khắc kia trong lúc cậu ấy đột nhiên tiến vào bản thân tôi lại
sinh ra một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Nhìn người đàn ông trên
người mình đang cố gắng kìm chế ham muốn, bất chợt một cảm giác kỳ quái
lại xông lên trên đầu, tôi có thể cảm nhận được con người của cậu ấy một cách chân thật nhất, chúng tôi hòa tan vào nhai. Chúng tôi. . . . . .
Thật sự đã hòa tan .
Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, dịu dàng rung động, thật sâu nhìn xuống: "Tôi sẽ cẩn thận, nếu như có con thì sẽ lập tức kết hôn."
Trong lòng chợt thấy ấm áp, trái tim đang đập rộn ràng của cậu ấy dán lấy
tôi, mỗi một cử động đều trầm ổn có lực, giống như có thể truyền đến tận đáy lòng của tôi. Tôi vuốt ve thân thể bền chắc của người nào đó rồi
chủ động hôn cậu ấy: "Kết hôn, ai thèm gả cho cậu chứ."
Cậu ấy
chợt dùng sức đâm vào...hai chân của tôi vốn bởi tác dụng của rượu đã
không tí hơi sức, lại bị cậu ấy lăn qua lăn lại như thế càng thêm không
chịu nổi.
Tôi hét lên thất thanh, bực mình cắn lên bả vai của cậu ấy: "Khốn kiếp, mình đã không còn tí hơi sức nào rồi, cậu nhẹ một chút
đi."
Cậu ấy cười xấu xa nắm chặt lấy thắt lưng của tôi, lười
biếng luật động, dáng vẻ nửa chết nửa sống, làm cho tôi thấy trống rỗng
vô cùng khó chịu. Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, thế nhưng cậu ấy lại không
thèm để ý, chậm rãi cắn vào vành tai của tôi nói: "Không có tiền đồ, mới có mấy cái mà đã không chịu nổi? Xem ra chúng ta nên chuyện cần vận
động, tăng cường rèn luyện hơn nữa."
Tôi phồng má thầm nghĩ, cậu
ấy nói vậy là đang chê tôi không có kinh nghiệm sao? Trong đầu chợt nhớ
lại giọng nói tinh tế của cô gái trong điện thoại lần trước. Trong lòng
tôi cực kỳ buồn bực, nhấc chân lên muốn đá cậu ta, lại bị người nào đó
thuận thế bắt được áp chế ở trước ngực, hai chân nhất thời không thể
động đậy, lại có thể cảm nhận rõ ràng địa phương mà hai chúng tôi kết
hợp lại càng thêm thân mật rồi.
Tôi cắn răng, nhìn vẻ mặt được như ý đang cười đến xấu xa của người kia, giận đến hàm răng ngứa ngáy.
"Ngoan, cậu chính là chưa thỏa mãn dục vọng như trong truyền thuyết đúng
không?", dù bận rộn vận động nhưng cậu ấy vẫn ung dung đưa mắt nhìn
xuống, ngón tay còn ác liệt tìm kiếm đốt lửa trên thân thể của tôi.
Toàn thân của tôi cũng bắt đầu phát sốt, bức rứt di dời tầm mắt: "Có quỷ nhà cậu chưa thỏa mãn dục vọng đấy. . . . . ."
Tôi cảm thấy được bản thân mình rất mất mặt, ảo não hối hận nhắm mắt lại
không nhìn con hồ ly xấu xí kia nữa. Cola cúi đầu hôn tôi, trong tiếng
nói mang theo chút xíu dụ dỗ: "Xấu hổ?"
Tôi không để ý tới cậu ấy nữa, nhắm hai mắt lại giả chết, dù sao tôi cũng không có kinh nghiệm,
về mặt này so ra vẫn còn kém xa người có kinh nghiệm phong phú như cậu
ấy. Ghét bỏ tôi sao, hừ, tôi sẽ để cho cậu cưỡng gian cương thi là được
rồi.
Cola thấy thế liền bật cười ra tiếng, hơi thở nóng bỏng phả
lên trên mặt tôi, thả hai chân của tôi xuống nhẹ nhàng vuốt ve: "Đồ
ngốc, bộ dạng này của cậu, tôi rất thích ——"
Tôi mở mắt ra, nhìn
những sợi tóc nhu thuận rũ xuống trước trán che đi đôi mày đẹp của cậu
ấy, tôi vòng tay lên cổ của cậu kéo đến gần mình, chuyên chú hỏi: "Cola, trước kia. . . . . . Khụ, cậu. . . . . . Tôi là người thứ mấy rồi?"
Mặt tôi lộ vẻ tức giận, thế nhưng vấn đề đề tôi thật sự rất muốn biết. Nó
giống như một cái gai đâm vào trong lòng tôi, chỉ có cậu ấy mới có thể
nhổ đi được.
Cậu ấy sửng sốt một chút, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, cọ trán vào đầu tôi nói: "Ngu ngốc, tôi vẫn chỉ có cậu."
Tôi ngẩn ra, ngây ngốc nhìn của cậu ấy, trong phút chốc mới kịp định thần
lại. Sau đó kích động ngồi dậy, đẩy người đang ở trên người mình ra, hai mắt sáng lên nhìn cậu ấy nói: "Nói cách khác, cậu vẫn còn là xử
nam?". Kèm theo phát hiện mang tính lịch sử này đối với tôi mà nói
không thể nào không vui mừng.
Toàn thân Cola bao phủ trong vùng
áp suất thấp , mười ngón tay nắm lại rồi duỗi ra, hiển nhiên là đang kìm chế tức giận. Cậu ta cắn răng nhìn tôi nói: "Dịch Mộ Tranh, cậu khá
lắm! !"
Nhìn người nào đó bị mình không cẩn thận đẩy xuống
giường, sống lưng của tôi liền lạnh toát, rùng mình, gãi gãi đầu, nho
nhỏ nói thầm: " Thật xin lỗi, vậy cậu tiếp tục. . . . . .". Chậm rãi lồm cồm bò lên giường, thận trọng liếc nhìn người nào đó đang muốn đốt
người khác. Tiếp đó lại bất tri bất giác lại đem vấn đề quanh quẩn thật
lâu trong đầu nói ra miệng: "Không phải nói lần đầu tiên đều rất nhanh
sao? Cậu còn bao lâu nữa, mình ——"
Lời còn dư lại liền thức thời
nuốt xuống, mặt Cola đã thâm trầm đến mức có thể giết người, cặp mắt u
ám nhìn tôi chằm chằm. Sau đó khóe môi chợt bật ra tiếng cười, chậm rãi
nâng cằm của tôi lên nói: "Ngoan, đừng lo lắng, lần đầu tiên không thỏa
mãn được cậu, chúng ta còn có. . . . . .thời gian cả đêm nay cơ mà. Có
thể từ từ ——"
Tôi khóc không ra nước mắt, người nào đang lo lắng chứ? Hơn nữa, vẫn nghe đồn rằng cả đêm bảy lần như trong truyền thuyết . . . . . . cậu ấy là hiện thân của sói sao chứ?