Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 5



Tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ ý đồ của Lục Duệ Bạch rồi, anh ta căn bản cũng không thích tôi, rõ ràng là đang hãm hại tôi. Khi anh ta vô số lần chẳng biết tại sao lại xuất hiện chung quanh tôi, lại vô số lần cổ cổ quái quái mời mọc tôi, cái thanh danh vốn không ra sao của tôi càng lúc càng tệ.

Tôi bị ghét bỏ, chỉ cần là lớp học mà Lục Duệ Bạch dạy, thì ánh mắt của cả đám nữ sinh háo sắc nhìn về phía tôi từ khinh bỉ biến thành khinh bỉ cấp cao nhất. Trong lòng tôi vừa uất ức vừa căm phẫn, đây đều là ánh mắt gì vậy hả. Rõ ràng là cái tên ra vẻ đạo mạo đó quyến rũ tôi! Nhưng lời đồn đãi chính là bắt đầu bay đầy trời, tôi cũng càng thêm bị yêu ma hóa.

Cái tên Lục Duệ Bạch này chỉ sợ thiên hạ không loạn, buổi trưa tôi cùng Đinh Kỳ Kỳ đang ăn cơm, anh ta không biết từ xó xỉnh nào nhảy ra, quang minh chính đại ngồi bên cạnh tôi, lại còn đem một phần cánh gà Coca đặc biệt mê người đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn mấy cái cánh nhỏ tỏa hương bốn phía bên trong hộp cơm, mà nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nghĩ đến lực sát thương của người này, vẫn phải không dấu vết xê dịch qua bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy phòng bị nhìn anh ta.

Lục Duệ Bạch nhíu mày nhìn tôi, có điều ngụ ý, "Không ăn sao? Đặc biệt làm cho em."

". . . . . . Là thầy làm?" Tôi có chút bất ngờ, ánh mắt bay tới những ngón tay thon dài nhẵn nhụi của anh ta.

"Đúng vậy, nghe nói em rất thích ăn, mới vừa học, nếm thử đi." Anh ta mỉm cười đẩy hộp cơm đến trước mặt tôi, chống cằm nhìn tôi, một đôi mắt tràn ngập mong đợi.

Đinh Kỳ Kỳ trợn mắt thật lớn, tôi thật sợ đôi đồng tử xinh đẹp của cô ấy sẽ rơi vào trong mâm cơm trước mặt. Cô ấy lặng lẽ nói thầm ở bên tai tôi, "Cậu rốt cuộc học được Vu thuật ở đâu, nghề nghiệp huy hoàng nhất trên đời này a, cư nhiên cứ như vậy bị cậu quyến rũ…"

Tôi đầu đầy hắc tuyến, mẹ nó, các cô ấy từng người một, rốt cuộc là con mắt thế nào mà nhìn ra tôi muốn dụ dỗ anh ta? Mặc dù khuôn mặt của anh ta có chút làm cho người ta muốn tội phạm, mặc dù vóc người cao to âu phục phẳng phiu quả thật có chút làm cho tôi muốn đổ. Nhưng tôi có đạo đức đó, tôi có tôn nghiêm đó, đối với thằng cha khiến tôi mang tiếng xấu, tôi luôn luôn không muốn gặp nhất.

Tôi ho một tiếng, nghiêm mặt nói, "Thầy Lục, cái đó, em tuổi còn nhỏ, trong nhà không cho em yêu đương."

"Ưmh, ý của em là muốn tôi chủ động nói chuyện cùng ba mẹ của em?" Lục Duệ Bạch hơi gật đầu, "Tôi biết rồi, hôm nào đó tôi sẽ tự mình tới nhà thăm hỏi."

Bên tai tôi thổi qua một cơn gió lạnh, thổi qua vài chiếc lá rụng, một con con quạ gầy loắt choắt từ phía sau tôi mang theo một chuỗi dấu ba chấm yên lặng khốn khổ bay qua. Thật đáng buồn, sự khác biệt cường hãn như vậy. Chúng ta làm sao có thể tu thành chính quả đây.

Tôi có ý này sao? ! Tôi đổi phương thức, dù sao cũng đã nói tới rồi, người ngay không nói lời tối. Tôi từ trước đến giờ thích nhất minh bạch rõ ràng, có một nói hai.

"Thầy Lục, em trước kia từng đắc tội với thầy sao?"

Lục Duệ Bạch nghe vậy ngớ người, không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt thản nhiên nhìn tôi, cuối cùng cười khẽ, "Tại sao nói như vậy?"

"Bởi vì thầy rõ ràng đang hãm hại em nha, em vốn đã bị đồn đại lung tung rồi, bây giờ thầy còn tới tham gia, em hiện tại há chỉ một có tiếng xấu có thể hình dung. Chỉ là thầy nói thích em còn chưa đến hai ngày đi, tỷ suất em out khỏi Internet đã tăng lên nhiều gấp mấy lần. Em ở trên diễn đàn cũng bị bới ra nát vụn, thầy là cố ý khiến cho giáo viên chủ nhiệm tìm em nói chuyện chứ gì?"

Lục Duệ Bạch nhăn lông mày, hình như thật sự đang suy nghĩ lời của tôi. Tôi thở phào một cái, lần này dù sao cũng phải hiểu chứ.

Nhân lúc thầy ấy đang suy nghĩ, tôi nhìn cánh gà trong hộp cơm, cũng sắp nguội rồi, nếu không ăn sẽ lãng phí. Vì vậy tôi liếc nhìn cái người còn đang suy nghĩ kia, vừa đưa đôi đũa gắp cánh gà. Lục Duệ Bạch chợt mở miệng, "Tôi hiểu rồi, em đang để ý thân phận của tôi chứ gì? Chỉ cần tôi không phải là thầy giáo của em là được, đúng không?"

Đôi đũa của tôi trượt đi, cánh gà lần nữa rơi trở về trong hộp cơm. Tôi ai oán quay đầu nhìn anh ta, "Thầy Lục, thầy làm sao có thể thi đậu Đại học Q vậy, đi cửa sau sao?" Chính là chỉ số thông minh cùng tình cảm trái ngược, rốt cuộc làm thế nào sống đến từng tuổi này a.

Lục Duệ Bạch bình tĩnh vỗ vỗ bả vai tôi, "Yên tâm, hiện tại tình yêu ngay cả giới tính cũng không phải là vấn đề, chớ nói chi là nghề nghiệp. Tôi chỉ là thầy phụ đạo tạm thời của các em, tôi có công việc của mình. Tin rằng ba mẹ em sẽ không để ý, hôm nào hẹn bọn họ ăn cơm nhé?" Tiếp đó thầy ấy nhìn vào đám cánh gà trong hộp cơm, "Hình như nguội rồi, đừng ăn nữa, hôm nào lại làm cho em một phần nhé." Nói xong cũng trước mặt tôi lại lần nữa đậy nắp hộp cơm rồi cầm đi. Tôi miệng mở rộng, nhìn chăm chú vào bóng lưng thầy ấy rời đi, chiếc đũa "lạch cạch" rơi trên bàn ăn, quá đáng như vậy, gợi lên con côn trùng tham ăn trong tôi rồi lại bỏ chạy, đây là kiểu người gì chứ.

Tôi quệt miệng xoay người, vừa đúng nhìn thấy Lâm Cẩn Nam cách đó không xa, cậu ta đứng cách một khoảng cứ như vậy liếc mắt dò xét tôi. Tôi đang muốn cười với cậu ta, thì bên cạnh cậu ta đột nhiên xuất hiện một tiểu mỹ nữ, vui vẻ cười với cậu ta. Khóe môi tôi vừa cong lên liền cứng đờ, phi, ai muốn cười với hắn, tôi cũng không phải người bán rẻ tiếng cười , làm gì mà cả ngày cười!

*

Chỉ chớp mắt liền đến cuối tuần, tôi không về nhà. Trở về cũng là bị Trà Xanh chèn ép, tôi dứt khoát ở lại ký túc xá làm trạch nữ một ngày. Nhưng buổi sáng chủ nhật tỉnh lại tôi liền không nhịn nổi, tôi không thể ngồi ngốc trong phòng cả ngày, trải qua 24 tiếng như vậy tôi liền hỏng mất. Tôi nghĩ lại trước kia trải qua ngày Chủ nhật ở trường học như thế nào, rồi bi thống phát hiện ra cư nhiên đều là cùng tên gia hỏa đặc biệt chọc người hận kia tiêu hao một ngày.

Lâm Cẩn Nam mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng, không biết lại đang ở trong ôn hương nhuyễn ngọc của cô gái nào. Cậu ta không gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không muốn nghe thấy thanh âm của cậu ta. Ở trên giường lăn qua lăn lại vài cái, tôi có chút buồn chán rồi. Nhìn ký túc xá vắng vẻ, tôi cảm thấy có loại cảm giác gọi là tịch mịch bao quanh mình.

Đang lúc thương xuân bi thu, điện thoại di động vang lên, lúc thấy ba chữ Lục Duệ Bạch tôi vẫn do dự một chút, cuối cùng nghe máy.

"Không nhịn nổi chứ gì? Muốn chuồn ra ngoài chơi không?" Lục Duệ Bạch vừa nghe máy thì chỉnh tôi một câu như vậy, trong lòng tôi khẽ nguyền rủa, anh cho tôi là cái gì? Nói chuồn liền chuồn.

Suy nghĩ một chút ở trong ký túc xá thật sự không có ý nghĩa, vì ngăn ngừa mình biến thành nữ nấm mốc, tôi vẫn là bất mãn hỏi một câu, "Đi đâu à?"

"Nhanh thu xếp đàng hoàng đi, tôi ở dưới ký túc xá chờ em." Lục Duệ Bạch cũng không trả lời tôi mà nói..., rồi trực tiếp cúp máy. Tôi hướng về phía điện thoại trợn trắng mắt, muốn thu xếp tới trình độ nào mới gọi là đàng hoàng a, phải nói cụ thể chứ. Tôi khẽ run rẩy, hẳn không phải muốn kéo tôi đi gặp cha mẹ chứ?

Cùng Lục Duệ Bạch quen biết một hồi, tôi phát hiện anh ta hình như không giống như tôi đã tưởng tượng. Tôi vẫn cho rằng anh ta là kiểu người khiêm tốn ôn hòa, tựa như ánh mặt trời mùa đông. Nhưng càng lâu tôi càng nhìn không thấu anh ta, quanh anh ta dường như có một tầng kén thật dày, khiến tôi có dục vọng muốn tiếp tục kéo tơ đi xuống, tôi rất muốn xem xem cuối cùng anh ta hiện ra sẽ là cái dạng gì. Này không liên quan đến tình yêu, chỉ là tò mò, anh ta khơi dậy lòng hiếu kỳ của tôi.

Lục Duệ Bạch mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen bị gió nhẹ thổi qua có chút tán loạn, nhưng vẫn vô cùng đẹp trai. Tôi từ xa nhìn anh, chợt nghĩ, nếu người kia không thể là Lâm Cẩn Nam, có phải thật sự có thể cân nhắc đến người khác. . . . . . ?

Xe của Lục Duệ Bạch là hiệu Nissan rất thông thường, từ cách ăn mặc thường ngày của anh mà xem, anh hình như là người không muốn nổi bật, luôn khiêm tốn trầm ổn, anh yên lặng lái xe, tay áo vén đến giữa cánh tay , đồng hồ màu bạc dưới ánh mặt trời chiếu ra tia sáng thỉnh thoảng quét qua đôi mắt của tôi.

Tôi không thoải mái xoa mắt, anh đã nhận ra động tác nhỏ nhặt của tôi, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nghiêng mặt hướng sang phía tôi cười cười. Trong vầng sáng lờ mờ, bởi vì ánh sáng chói mắt, tôi không thấy quá rõ ràng. Thế nhưng trong nháy mắt, tôi cảm thấy được nụ cười của anh quen thuộc đến mức ngực tôi cũng co rút đau đớn, hô hấp của tôi cứng lại, ngây ngô kinh ngạc nhìn anh.

Anh gỡ đồng hồ xuống bỏ vào trong hộc tủ, nhìn thấy tôi vẫn còn đang ngẩn ra, bèn đưa tay quơ quơ trước mặt tôi, "Ngẩn người cái gì đây?"

Tôi lúng túng dời đi tầm mắt, trái tim vẫn không nhịn được đập bịch bịch. Tai tôi ù đi, dường như nghe không rõ lời của anh, trong đầu luôn có thứ gì đó muốn nhảy ra. Tôi căng thẳng nắm chặt tay, chỉ nghe được giọng nói run run của chính mình hỏi, "Thầy Lục, thầy… trong nhà thầy còn có những ai ạ?"

Lục Duệ Bạch sửng sốt một chút, sau đó trêu ghẹo nói, "Làm gì thế, nhanh như vậy đã bắt đầu tra hộ khẩu rồi hả?" Sau đó anh vẫn nhìn chăm chú vào tình hình giao thông phía trước, mắt nhìn thẳng trả lời tôi, "Người nhà của tôi rất ít, ngoại trừ tôi ra còn có ba mẹ."

". . . . . . Không có người khác?" Tôi truy hỏi, tôi cũng không biết chính mình muốn xác định cái gì, chỉ là vội vàng muốn biết, "Ví dụ như, ví dụ như như em trai, em gái…"

Lục Duệ Bạch nhìn tôi một cái, "Không có."

Lòng tôi trầm xuống, ngay sau đó cảm thấy bản thân mình quá nhạy cảm. Làm sao có thể chứ, khi đó, ba mẹ đã điều tra rồi, đáp án tôi cũng biết. Hiện tại sốt ruột như vậy là muốn làm gì đây? Muốn lương tâm nhận được một chút xíu an ủi sao? Tôi nhắm mắt dựa vào lưng ghế, đã quá muộn, việc làm sai, bạn chỉ có thể cả đời gánh vác nó, cho đến chết, cũng không đền bù được.

Nhìn dáng người cường tráng của Lục Duệ Bạch ở trong nước, tôi nằm trên ghế dài dưới ô che nắng ngẩn người. Tôi đã bao nhiêu năm chưa từng bơi lội rồi. Chính tôi cũng sắp không nhớ rõ. Hình như là, sau mười sáu tuổi. . . . . .

"Quả Cam ——" Lục Duệ Bạch hai tay chống trên nền gạch men bên bể bơi nhìn tôi, "Tới đây."

Tôi lắc đầu, hướng về phía anh ta quở nhẹ, "Tôi là sủng vật mà anh gọi thì tới sao?" Gọi một con chó nhỏ còn phải ném khúc xương cho nó đấy.

Lục Duệ Bạch trầm thấp cười, nước đọng trên lồng ngực màu lúa mạch của anh ta một đường trượt xuống. Ánh mắt tôi giấu sau cặp kính râm nhìn cũng không chớp rồi, mẹ nó, có biết xấu hổ hay không mà sắc dụ tôi như vậy nha. Người ta bình thường là một nữ lang có nguyên tắc, không tùy tiện đụng ngã người. Lục Duệ Bạch vẫn ở bên cạnh hồ nhìn tôi, hoàn toàn không để ý dáng vẻ lúng túng của tôi.

Tôi tức giận đá bước đi nghiêm đi tới, "Làm gì?"

Lục Duệ Bạch khẽ chống cánh tay liền nhảy lên trên bờ, trong bể bơi nước rầm rầm rào rào bắn tung tóe lên người tôi. Tôi mím môi, trợn mắt nhìn. Người này còn cười ác liệt, ngây thơ đến mức cũng không giống người 25 tuổi, bờ vai của anh dán tới đây, mắt cong cong, "Có muốn tôi dạy em hay không?"

"Không cần."

Lục Duệ Bạch quỷ dị cười, bỗng nhiên đưa tay lôi kéo cổ chân của tôi. Tôi đầu óc lờ mờ, cả người liền ngã xuống hồ bơi. Nước tanh mặn bao trùm toàn bộ thân hình tôi, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có mãnh liệt. Trong mũi, trong cổ họng tôi đều bị sặc nước vào, tôi không phát ra được âm thanh nào, lúc ý thức mơ hồ , hình như thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Lục Duệ Bạch.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm eo tôi, bên tai là hô hấp ấm áp. Lúc được Lục Duệ Bạch nâng lên bờ, tôi từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, hoảng sợ chưa hết, cặp mắt mê mang nhìn mặt đất ngẩn người. Lục Duệ Bạch dường như đang nói gì đó bên tai tôi, nhưng tôi cũng không nghe thấy gì cả.

Một giây kế tiếp tôi liền thấy một bóng người đẩy đám người ra xông tới hướng Lục Duệ Bạch, chờ tôi phản ứng kịp, Lâm Cẩn Nam đã cùng Lục Duệ Bạch đánh nhau ở một lên.

Lâm Cẩn Nam đỏ mắt, cậu ấy đánh nhau lợi hại mạnh mẽ như thế nào, tôi đã thấy rất nhiều lần, lần này cũng cực kỳ hung hãn, trong miệng cậu ấy phun ra mấy câu mắng chửi không rõ ràng, tôi chỉ nghe rõ một câu.

"Khốn kiếp, biết rõ cô ấy sợ nước còn mang cô ấy tới đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.