Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 17



Là một tên mù đường chính tông luyện kỹ năng xuất thần nhập hóa đến lô hỏa thanh thuần, Vương Tuấn Khải tỏ vẻ hắn không biết đường đến ký túc xá của Vương Nguyên.

“Vậy cũng không cần đứng đây chứ!” Vương Nguyên nhìn ngã ba giao lộ người qua kẻ lại, giãy dụa tuột xuống đất. Vương nhà văn phong độ anh tuấn cởϊ áσ khoác dài phủ lên người cậu, tạo thành hình ảnh ấm cúng ngược chết cẩu FA. Vì không thể xù lông ngay tại thời điểm chó cắn áo rách này nên Vương Nguyên đành nhịn, đợi đến lúc thiên thời địa lợi nhân hòa sẽ ra tay đồ sát hắn sau. Ai biết được tên này cư nhiên được một tấc lấn một thước không đi tìm ký túc xá mà chạy thẳng ra bãi đỗ xe, rất có khí thế công khai bắt người.

Vương Nguyên há mồm thộn ngốc nhìn cảnh vật lướt qua, mắng thầm một tiếng. Thế quái nào cậu mới đi có mấy ngày mà Vương Tuấn Khải nâng cấp cơ sở hạ tầng đến mức phóng như vận động viên chạy việt dã vậy hả? Nhà văn lạnh lùng oai nghiêm nói lời nghiêm cẩn đâu? Nhà văn trói gà không chặt – ngày tưởng đêm mơ chứa suy nghĩ vượt tầm nhân thế đâu?

Vì quá khiếp sợ, đến khi bạn học Vương Nguyên kịp định hình lại thì hai người bọn họ đã ngồi trên xe. Điều kinh khủng nhất là Vương Tuấn Khải thế mà biết lái xe! Còn lái tới vô cùng phóng khoáng! Xem dáng vẻ hắn không giống lần đầu tiên thoát  xác ra ngoài gặm nhấm non sông, lẽ nào bình thường tên này ngọa hổ tàng long tỏ ra bình đẳng bác ái, thực chất là phần tử phản nghịch có xu hướng nổi loạn?

“Chậm, chậm lại một chút! Chóng mặt quá!!!”

Vương Nguyên bị quán tính xe ép vào sát cửa sổ, ré lên kinh dị, chưa kịp hồi thần đã thấy trời đất lăn quay, thân người lộn một đường cong tuyệt đẹp nhào vào lòng Vương Tuấn Khải. Một chiếc xe tải bị bỏ lại phía sau bóp còi inh ỏi, chủ nhân chiếc xe bên cạnh điếng hồn nhìn quái xế vù vù lên cơn, đần thối thuỗng mặt tựa hồ chưa kịp tiếp nhận tình hình. Nhà văn đại nhân còn chưa thấy đủ mà chen chân lên hàng ngũ ngay thẳng đằng trước, ‘thuận tay’ ôm chặt Vương Nguyên, đảo mạnh tay lái, điệu nghệ điều khiển quái xe luồn lách qua hàng xe chỉnh tề làm rối loạn đội hình rồi mới vừa lòng lủi mất, để lại nhóm các đồng chí tài xế phía sau mắng như điên.

Mắt thấy địa hình đã trở lại bình thường, Vương Tuấn Khải cũng không có ý định buông ra, Vương Nguyên hầm hầm hừ hừ chui ra khỏi người hắn, hung hăng mở cửa tựa hồ muốn nhảy ra khỏi xe dưới tốc độ trêu người này. Nhà văn vội chụp tay cậu lại, sợ hết hồn giảm tốc độ xe, vẻ bí ẩn tuấn dật thoáng cái biến mất tiêu, thay vào là sắc mặt đáng thương như vừa bị người bắt nạt: “Em làm sao? Em khó chịu?! Cùng lắm thì tôi không chạy xe nữa, em đừng trốn!”

“...” Vừa nãy còn không phải rất điên máu sao? Bày ra vẻ mặt ngu ngốc này cho ai xem hả?!

Vương Nguyên thực sự không bì nổi cái thể loại lật mặt này. Vương Tuấn Khải của ngày hôm nay – vừa xán lạn rực rỡ trong mắt ngàn người vừa lưu manh bá đạo cốt cách huênh hoang, một chút cũng không giống những gì hắn biểu hiện khi sống cùng cậu.

Vương Nguyên đã từng nghĩ cậu rất hiểu hắn, từ thói quen sinh hoạt, ăn uống thích thú cho đến tật xấu hằng ngày, tư tưởng khuynh hướng mông lung hay thậm chí là việc hắn đang để ý đến ai. Nhưng thái độ của Vương Tuấn Khải hiện tại chẳng khác nào bóc trần toàn bộ suy nghĩ đơn hướng của cậu, làm cho cậu không thể khống chế mà ngờ vực nghi hoặc.

Kỳ thực những thứ đó chỉ là một phần trong con người hắn, có đúng không? Kỳ thực cái mà cậu cho rằng đó là bản chất của Vương Tuấn Khải – thực chất chỉ là mặt nhỏ trong khối đa diện nhiều màu sắc có đúng không?

Nếu như cậu không rời khỏi vị trí bảo mẫu, nếu cậu không gặp hắn ngày hôm nay, có lẽ cậu cũng không thể tưởng tượng ra được ông chủ cũ của mình lại phức tạp đến thế.

“Tại sao anh lại gặp tôi tại thời điểm này?”

“Tại sao anh cứ nhất quyết phải kéo tôi đi cho bằng được?”

“Tại sao anh đưa tôi lên xe?”

“Rốt cuộc, anh muốn gì?”

Vương Tuấn Khải chôn đầu vào ngực áo Vương Nguyên im lặng không nói.

Vương Nguyên cắn môi phẫn hận, siết chặt nắm tay, không thể không đập cho tên kia một cú trời giáng: “Lo lái xe đi đồ điên!! Anh muốn chết sao?!!”

“Bên trái, bên trái, chết tiệt!!”

“Sắp đâm vào xe người ta rồi kìa!!!!!”

Cuối cùng Vương Tuấn Khải vẫn không chịu dừng xe lại, cho đến khi cảnh vật xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, cho đến khi hoàng hôn phủ xuống thành phố đầy màu cam, cho đến khi xăng trong xe không còn một giọt.

Hai bóng người đứng liêu xiêu trong đêm tối, gió lạnh ào ào thổi qua se thắt lòng người: “...”

“Anh có ý gì đây hả...” Vương Nguyên vô lực nhìn Vương Tuấn Khải, vẻ mặt không còn gì lưu luyến: “Từ khi sinh ra đến giờ tôi mới biết cảm giác hối hận là gì.”

“Em hối hận cái gì?”

“Sao hồi đấy tôi không dùng bánh táo no chết anh cho rồi, để anh sống đúng là mầm họa cho trái đất mà...”

“Tôi không trả tiền cho em để em làm chuyện đó đâu.” Vương Tuấn Khải ngắm quang cảnh khỉ ho cò gáy chán chê, dường như cũng có chút hài lòng, gãi cằm: “Thiệt lãng mạn.”

“...”

‘Lãng mạn’ đó có phải cùng phạm trù mà cậu hiểu không hả?

Vương Nguyên loay hoay nhìn quanh, chỗ này không có thôn trấn gì, ngược lại tầng tầng cây xe, trông có chút giống giống nơi Vương Tuấn Khải từng ở. Xem ra tên này dù không biết đường trở về nhà mình thì cũng chẳng thèm đỗ xe ở thành thị, cái duyên mãn kiếp với mẹ thiên nhiên tựa như chưa bao giờ dứt, hắn cứ như cậu bé rừng xanh thích nghi với hoang dã ấy. Nhắc mới nhớ, cậu đến ngôi nhà của hắn làm bảo mẫu nhưng lại không tìm ra bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ trước cậu đã có một bảo mẫu khác sống trong căn nhà, dĩ nhiên Vương Nguyên cũng không phát rồ mà cho rằng người kia dọn dẹp quá sạch sẽ. Cậu lại chẳng cho rằng Vương Tuấn Khải tài ba lỗi lạc có thể tự chăm sóc bản thân mà không cần người trông nom...Cho nên, tên này là thường xuyên ra ngoài trải nghiệm cuộc sống lang bạt tứ phía, bốn bể là nhà?

Nhìn phong thái hình như cũng rất thành thục nữa cơ, xem cái kiểu moi đồ từ trong cốp xe ra nhóm lửa là thấy rất quen thuộc...Từ từ...

“Anh đã sớm chuẩn bị hết rồi?!”

Mệt cậu còn lo hắn bị bỏ đói đêm nay!

Nửa giờ sau, Vương Nguyên khoác áo choàng của nhà văn, toàn thân đậm đặc mùi ‘chớ đến gần’ ngồi bất động bên đống lửa.

Vương Tuấn Khải cạy hộp thức ăn nhanh ra, thuần thục cho vào nồi hâm nóng, dưới ánh lửa tay đảo tay xào tạo ra sức hấp dẫn mê người, dụ cho sinh vật tứ phương tám hướng mò mẫm lại đây.

Vương Nguyên vẫn bất động im lìm.

“Ăn một chút đi, giày vò cả ngày rồi, còn nhịn đói thì thân thể em sẽ không tốt...”

“...Đừng có dùng vẻ mặt đứng đắn nói lời hạ lưu...”

Vương Tuấn Khải vô tội chớp chớp mắt: “Vậy tôi ăn một mình.”

Anh đi chết đi!

Vương Nguyên hồ hởi xông tới giật đồ ăn trên tay Vương Tuấn Khải, hung hăng gặm cắn.

Tiếng côn trùng rả rích giữa đêm khuya khiến không gian trở nên yên bình lạ thường, nhất thời ngoài tiếng gió ra chỉ còn âm thanh ngấu nghiến của đôi sinh vật khác người, làm mất mỹ cảnh thiên nhiên. Đống lửa nhỏ tí tách cháy, hoa lửa nhỏ bé uốn lượn trên không trung rồi chầm chậm rơi xuống, trở thành tàn tro nhạt màu dễ bị lãng quên.

“Thật ra hôm nay tôi đến trường của em không chỉ vì một mình em.” Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nói, ánh mắt rũ xuống, bóng ma dưới mái tóc đổ dài lên sống mũi cao thẳng, khiến âm thanh của hắn có chút lạc lõng: “Tôi còn là vì chính tôi.”

“Lau nước sốt trên miệng anh đi kìa.” Vương Nguyên tốt bụng chìa khăn tay qua.

Vương Tuấn Khải: “...”

Vương Tuấn Khải liếm liếm môi: “...Loại nước sốt này quá ngọt, lần sau không mua nữa.”

Vương Nguyên nhếch miệng cười khinh một cái, túm chai nước nốc một hơi: “Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng chuyện tôi tự ý rời đi cứ coi như là lỗi của tôi, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

“Vậy em chịu trách nhiệm cho trái tim bị tổn thương của tôi luôn à?”

“Đừng có được voi đòi tiên! Hơn nữa bộ dạng anh có chỗ nào giống bị tổn thương hả?!”

Vương Nguyên thở phì phì mắng: “Còn tỏ ra nguy hiểm gì đó, quả thật lố bịch không chịu nổi!”

“Tôi làm như vậy cũng là vì muốn em trở lại bên cạnh tôi mà thôi.” Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài: “Em có hiểu cảm giác trống rỗng mỗi khi thức dậy không, Vương Nguyên? Em có biết việc đầu tiên tôi làm sau khi tỉnh giấc là chạy đi tìm em không Vương Nguyên? Em có thấu được tâm trạng của một kẻ tịch mịch hơn hai mươi năm, tìm thấy đồ vật quý giá của mình, rồi trong lúc tên ngốc mơ màng chìm đắm trong ảo tưởng của hắn, đồ vật kia không cánh mà bay? Tên ngốc ở lại cứ mờ mịt mà nghĩ, rốt cuộc làm sao mới tìm lại được đồ vật quý giá đó...”

“Anh nên chuyển sang viết tiểu thuyết tình cảm được rồi đó.” Vương Nguyên cười cợt, đặt chai nước xuống đất, đứng dậy phủi quần áo. Cậu cúi đầu giấu đi đôi con ngươi hoang mang, đầu ngón tay lành lạnh khẽ miết nhẹ áo khoác còn đậm đà hương vị chỉ riêng Vương Tuấn Khải mới có, do dự hồi lâu vẫn là không cởi ra, chỉ quay đầu nhẹ hẫng: “Trời sắp có sương rồi, tôi vào xe ngủ đây.”

Vương Tuấn Khải phía sau không thấy phản ứng. Vương Nguyên khe khẽ thở ra, cho rằng hắn đang còn tự mông lung mơ hồ, muốn nhắc nhở hắn nên ngủ sớm để sáng mai còn tìm đường về, không ngờ giữa đêm rừng thanh lệ tĩnh mịch đột nhiên truyền ra tiếng ngáy khò khò, mãnh liệt dao động nhân tâm.

Vương Nguyên: “...”

Ha hả.

Ông đây không bao giờ tin vào tình yêu nữa!!!

Hết Chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.