Ván Cược Tình Yêu

Chương 19: Tôi mua câu trả lời (1)



( Thế là hết tết rồi nhì, một năm mới lại đến rồi. năm nay mình quyết tâm hoàn tác phẩm này trong thời gian sớm nhất, các bạn nhớ ủng hộ nha. Mình xin phép được đổi lại lịch post vào 2,4,6 nhé. Mong các bạn tiếp tục đón đọc truyện của mình :))

Bờ môi mềm khẽ nhếch, Anh Tử buông tay, chậm rãi vuốt lại cổ áo vest của hắn cho vào nếp như cũ, sau cùng, cô lấy ra một chiếc đĩa CD đưa về phía Dương Phong

- Không phải ngài muốn có đáp án sao. Vậy được, tôi cho ngài đáp án.

Hắn hơi nhíu mày, chưa vội nhận lấy mà lặng lẽ nhìn cô, phía đối diện, vẫn là bộ dạng cao ngạo đến đáng ghét, người phụ nữ càng lộ rõ an nhàn. Dương Phong siết chặt chiếc CD trong khi Anh Tử rời khỏi khán phòng, bóng lưng thẳng tắp của cô khuất dần trong tầm mắt. Dương Phong nhìn xuống chiếc CD trên tay, sắc mặt hắn phút chốc chuyển thành u tối mù mịt.

Bữa tiệc kết thúc, khách mời lần lượt ra về, trong phòng lớn của Dương gia rốt cuộc cũng chỉ còn lại người nhà họ Dương.

- Ba, chuyện này…

Dương Hàn tiến lên một bước, vẻ mặt ông ta hiện rõ sự lo lắng, nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn đầy giả dối.

- Con về trước đi.

Dương lão gia cất giọng âm trầm, nắm chặt cây long trượng trong tay.

- Nhưng mà…

- Thôi mà ba, gia gia đã nói vậy rồi thì chúng ta về thôi.

Dương Bảo cắt lời ba mình đồng thời tiến lên kéo ông lùi lại.

- Ba con theo ta lên thư phòng.

Dứt lời, Dương lão gia đưa mắt nhìn sang người kế bên, bà vú già dìu ông đứng dậy, theo sau là ba vị thiếu gia, mỗi người một vẻ, nhưng cả ba người họ đều toát ra khí chất cao quý của bậc vương giả.

- Gia gia, người có gì căn dặn.

Dương Lâm là người mở lời đầu tiên, Dương lão gia đặt long trượng xuống, ngồi vào chiếc trường kỉ.

- Các con cũng thấy cả rồi chứ? Mộc Anh Tử, khả năng của người phụ nữ này là không thể xem thường.

- Gia gia, rốt cuộc cô ta là người như thế nào?

- Cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu. Ba con hãy nhớ lấy điều này: Chị hai- cô ta quá mạnh để được phép tồn tại.

Giọng nói quyết đoán, ánh mắt lạnh lùng, câu cuối cùng của ông đã khiến cho cả ba người họ thay đổi sắc mặt, mỗi người đều theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình. Không gian bỗng chốc trở nên an tĩnh, Dương lão gia nhắm mắt an thần, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh ban nãy, vào thời khắc cô ta lao về phía Jessisca, vẻ mặt tràn ngập sát ý tàn ác, đặc biệt là đôi mắt ấy, đỏ rực, đẫm máu, ám ảnh…

***

- Chú không có gì thắc mắc về Angel sao?

Dương Lâm nâng lên ly Cognac chạm vào ly rượu của Dương Khang, KTV "Tử Sắc" này bao giờ cũng được bao trùm bởi sự ồn ào náo nhiệt, nhạc sàn cuồng nhiệt mở suốt ngày, ánh đèn màu sắc chiếu liên tục, mọi thứ đều được sắp xếp để khơi gợi bản năng nguyên thủy của con người, không phân biệt già trẻ lớn bé, hễ bước vào đây, là có thể mặc sức mà bùng phát. Tuy nhiên hiện tại anh và Dương Khang đang ở trong phòng vip nên không gian cũng không quá nhức nhối như ở sàn chính ngoài kia.

Dương Khang hiểu phép uống cạn ly rượu, lại cẩn thận rót hầu Dương Lâm một ly khác

- Nói không thắc mắc thì là nói dối, nhưng em không thể làm vậy

- Có lý do?

Đáp lại câu hỏi của Dương Lâm, cậu chỉ cười mà không nói. Chắc sẽ không ai biết được, đó không chỉ là một lý do đơn thuần mà còn giống như một loại khổ tâm. Nếu cậu cố gắng để hiểu, hay để biết tất cả về người con gái mà cậu yêu, cậu chắc chắn sẽ mất cô ấy. Lâu rồi, Dương Khang cũng không còn nhớ là 1 năm, 2 năm, hay 3 năm về trước, cậu bí mật điều tra về Angel. Mà cô ấy, bằng cách này hay cách kia đã phát hiện ra điều đó. Angel lúc đó đặt trên bàn cậu một tập tài liệu chứa tất cả thông tin về cô ấy mà cậu vừa cho người điều tra, kèm theo dòng chữ ngắn ngủi "Nếu chưa đủ tin, đừng vội yêu.". Một câu, chỉ với một câu đã đủ làm tim cậu tê dại. Dương Khang tự tay đốt tập tài liệu, suốt 3 tháng không có cô bên cạnh, cậu chỉ như một cái xác không hồn. Ăn ngủ, làm việc đều giống con robot được lập trình sẵn. Ba tháng, một khoảng thời gian nói ngắn không ngắn, kêu dài không dài, thế nhưng cậu hiểu, nếu phải mất đi Angel, cậu sẽ...

Ly Cognac trên tay không biết từ lúc nào đã được thay thế bởi một chai còn nguyên, Dương Lâm bật nắp chai rượu, ngửa cổ uống liền một hơi dài, Dương Khang cười nhẹ, cũng làm theo anh trai, hai người họ đêm nay giống như đang cô gắng thành thật với đối phương, cũng giống như đang thành thật với chính mình.

- Vậy còn anh, tại sao luôn bao dung với chị dâu như vậy? Theo em biết với bản tính chiếm hữu cao độ của anh hẳn sẽ không cho người phụ nữ của mình giao du với người đàn ông khác chứ?

- Miễn là điều cô ấy thích, anh sẽ không ngăn cản

- Cho dù đó là tối kị?

- Ừ

Dương Khang thực sự kinh ngạc trước câu trả lời của anh. Lặng một lúc, cậu chỉ có thể thở hắt một hơi. Cũng không trách được, chị dâu tính cách ương ngạnh như vậy, thêm vào đó lại được anh cả hết lòng yêu thương, anh cả muốn đấu với chị đúng thật là chỉ thua chứ không có thắng. Tình yêu như một trận đỏ đen, người nào mềm lòng trước sẽ là người thua cuộc. Trong hoàn cảnh này, anh cả cậu không chỉ thua, mà còn là thua một trận thảm bại, lỗ nặng tới mức không cách nào cứu vãn. Vẫn là tiểu bạch thỏ Angel của cậu tốt hơn nha.

- Nào, uống đi.

Hai chai Cognac chạm nhau một cái thật kêu, họ đồng thời uống hết toàn bộ số rượu còn lại. Dương Lâm lặng lẽ chứng kiến biểu hiện của người đối diện, anh chợt nhận ra Dương Khang ở một số mặt rất giống anh. Rõ ràng nhất là trong cách yêu người phụ nữ của mình, yêu đến bất chấp.Bởi Angel - Evil, hai con người xa lạ, hai tính cách đối lập, tuy nhiên họ đều đang che dấu quá nhiều bí mật.

Cứ như vậy họ cùng nhau uống đến gần sáng, để khi về đại thiếu gia Dương Lâm bị bà xã yêu dấu tổng cổ ra ngoài phòng khách ngủ. Dương Khang thì may mắn hơn, Angel dìu cậu lên giường, còn nấu cho cậu một bát canh giải rượu, trước tình cảnh như vậy, Dương Khang chỉ biết mỉm cười hạnh phúc, người con gái của cậu là Angel cơ mà, cô ấy là một thiên thần.

Bên cạnh giường, Angel lặng lẽ nhìn Dương Khang chìm vào giấc ngủ, cô lấy từ trong người một cây kim sắc bén, nếu để ý thật kĩ sẽ có thể nhận ra ở cuối cây kim được khắc ba chữ "Mộc Anh Tử", bàn tay cô đưa gần cây kim về phía Dương Khang, chỉ còn cách động mạch cổ của cậu 1 khoảng rất gần, giọng cô rất nhẹ

- Dương Khang, em đã từng nói với anh, nếu chưa đủ tin, đừng vội yêu.

Sau cùng, cô lặng lẽ đưa cây kim xuống.

***

Một cô gái với đôi mắt lam trong suốt, mái tóc tím bạc cột lên gọn gàng, bộ váy trắng trang nhã tôn lên từng đường nét thanh mảnh của cơ thể, đôi môi hồng mềm mại thi thoảng lại khẽ cong lên, điệu bộ tràn ngập vui vẻ. Trước mặt cô, những đóa hồng trắng nở rộ tinh khôi, khẽ rung rinh trong ánh bình minh vàng nhạt ấm áp. Bộ váy trắng cô đang mặc trên người được thiết kế theo kiểu cúp ngực, vậy nên có thể trông thấy rõ ràng một hình săm sói đỏ thẫm in trên làn ra mịn màng trắng ngần, cực kì hoang dã, cực kì dụ hoặc.Cô đưa tay vuốt nhẹ bông hoa hồng trước mặt, lại hơi mỉm cười.

Đó là tất cả những gì đang hiện trên màn hình của chiếc tivi 370 ich (loại tivi được coi là to nhất thế giới tính đến thời điểm hiện tại).

- Thế nào rồi?

Dương Phong cất giọng lãng đạm, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình phía trước, Kha Tử Kì mười ngón tay như múa trên bàn phía laptop, chưa đầy 5s, cậu bê nguyên chiếc máy đặt trước hắn, bình thản đáp lời

- Phân tích xong, không phát hiện bất cứ dấu hiệu kì lạ nào ở đoạn video như cắt ghép, chỉnh sửa, hiệu ứng hay tạo ảo ảnh, nói cách khác thì video này hoàn toàn đáng tin.

- Cậu học ở đâu tính lằng nhằng vậy, nói trắng ra thì cô ta đúng là Thanh Lam chứ gì?

Tạ Duy Tôn từ phía quầy rượu tiến lại, Dương Phong quay đầu nhìn Duy Tôn, nhanh như vậy đã có thể lấy của hắn được một ly rượu quý, tên tiểu tử này thật là...Nhưng Dương Phong không mấy bận tâm về việc hắn vừa mất trắng một ly rượu cho tên tiểu tử đáng ghét kia, chỉ nghiêm túc mở lời

- Cô ta...là Thanh Lam...

- Có lẽ vậy.

Giọng Kha Tử Kì đáp lại rất nhỏ, nửa thật nửa giả. Còn Tạ Duy Tôn lại bật cười một cách sảng khoái

- Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ trực tiếp đến đó cướp về là xong.

Dương Phong không nói thêm nữa, suy nghĩ một lúc, hắn hơi nhoẻn miệng cười, giọng nói không biểu lộ cảm xúc, nhưng cũng dễ dàng làm lòng người lạnh lẽo

- Không, tôi sẽ không cướp, tôi muốn mua.

Ly rượu của Tạ Duy Tôn bị hắn thẳng thừng cướp mất, Dương Phong một hơi uống cạn, quay đầu nhìn như xoáy sâu vào nụ cười của cô gái trên màn hình

- Thanh Lam, chờ tôi tới mua em...như 4 năm trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.