Hai năm sau khi rời đi, Thanh Lam bị một đám buôn người bán qua biên giới, bị ép phục vụ khách ở một KTV có tiếng tại Macau. Khi cô kiên quyết không chấp nhận liền bị đánh đập và hành hạ rất tàn nhẫn. Cơ thể của cô bị vùi dập đến nhơ nhuốc bẩn thỉu. Nước mắt hết, tâm cũng chết. Vào lúc Thanh Lam tuyệt vọng nhất, cô đã gặp chị hai. Cô ấy đồng ý đưa cô ra khỏi đó, thu nhận cô ở dưới trướng của mình. Với Thanh Lam, ba chữ Mộc Anh Tử thật đáng để cô sùng bái cả đời.- Rồi em ở cạnh cô ta cho tới bây giờ?
- Vâng.
Thanh Lam đáp lại thật nhẹ, ngoan ngoãn để Dương Phong băng lại vết thương ở tay cho cô. Kể cũng lạ, họ vừa về tới nơi là hắn liền hùng hổ lôi cô vào nhà, ép cô ngồi trên sô pha làm cô lo sợ không ít. Mãi khi thấy hắn đem theo hộp dụng cụ y tế trở ra thì Thanh Lam lại vô cùng cảm động. Nhị thiếu gia hắn cao cao tại thượng là thế mà lại yêu chiều cô tới mức này ư. Cô hơi khép lại mi mắt, mường tượng như thế mình đang trở về quá khứ, khi cô vẫn còn ở bên Dương Phong. Tiếc là vừa mở mắt ra, thời gian 4 năm nhưng nắm cát trôi qua kẽ tay, không dài không ngắn, không nhanh không chậm. Nó bình thản trôi đi, dần dần, từng chút một. Vậy là 4 năm rồi. Chia ly, đau khổ, bi thương, mệt mỏi, tuyệt vọng, nhưng cô biết, cô không sợ hãi. Thanh Lam không biết sợ, cô tự cho mình quyền đó. Bởi trên đời này, có những thứ một khi đã chứng kiến, người ta sẽ biết được, không có thứ gì đáng sợ hơn thế nữa, không có gì có thể làm họ sợ hãi hơn thế nữa. Vì thế, cô không sợ hãi, không bao giờ sợ hãi.
- Đang suy nghĩ điều gì?
Thanh Lam im lặng không đáp, cô dùng hai tay áp vào gương mặt của hắn, bàn tay trái quấn băng gạc trắng toát khi chạm vào mặt hắn có chút thô ráp, tay bên phải lại cực kì mềm mại. Dương Phong chợt thấy thích thú với loại cảm giác này. Xa lạ, đối lập mà thú vị, đó mới chính là em, Thanh Lam. Cô nhìn hắn rất lâu, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp, giọng cô vang lên nhẹ nhàng
- Phong, chúng ta...trở về Lâm Chi Viên nhé.
Dứt lời cô đồng thời hôn hắn, nụ hôn của cô làm lộ rõ sự vụng về, còn đem theo chút hương vị ngượng ngùng. Dương Phong ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tệ thật. Thế này thì nhị thiếu gia hắn làm sao có thể từ chối đây. Dương Phong linh hoạt đáp lại, dẫn dắt cho nụ hôn của hai người sâu hơn, cuối cùng hắn ép cô ngã xuống sô pha mềm mại.
Áo khoác, sơ mi, dây lưng, quần âu...mọi thứ từ từ được trút bỏ, làm lộ cơ thể săn chắc đẹp đẽ như một bức tượng đồng. Dương Phong cúi đầu liếm nhẹ vào hình săm đỏ thẫm trên ngực cô, giọng nói có chút hoang dã
- Không phải em từng nói thứ này chứng minh em là người của Dương Phong tôi hay sao? Tôi muốn em chứng minh điều đó.
- Phong, đừng...
Thanh Lam giống như vừa bị điện giật, cô hơi khom người lại, nhắm chặt hai mắt để không phải đối diện với ánh mắt cuồng quyết sắc bén của hắn. Dương Phong bỗng chốc cất cao giọng, làm lộ rõ tâm trạng thích thú của hắn
- Ồ, hóa ra đây cũng là một nơi mẫn cảm với em
Nói xong còn trêu chọc liếm thêm vài cái, Thanh Lam hai má đỏ lựng, cơ thể nhỏ bé đôi lúc hơi run rẩy, khóe mắt cô long lanh vài giọt nước mắt trong suốt.
- Em sao vậy?
Dương Phong sửng sốt nhìn cô, không phải bị hắn chọc đến mức này chứ. Cô mở to mắt lam nhìn hắn, vòng tay níu cổ Dương Phong kéo xuống, hương thơm trên người cô dần bao vây lấy cả hai, giọng cô nghẹn ngào
- Phong, em nhớ anh...em rất nhớ...rất rất nhớ...rất
Những lời còn lại của cô đều bị Dương Phong dùng môi hắn nuốt trọn, vòng tay người đàn ông siết lại một cách mạnh mẽ. Cô nhớ hắn? Còn Dương Phong hắn thì sao? Hắn tìm kiếm cô không phải vì yêu cô mà chỉ vì bản năng chiếm hữu ích kỉ của mình. Hắn mua cô không vì nhớ cô mà chỉ vì muốn tự mình tìm ra lời giải đáp thích đáng cho bài toán của người phụ nữ kia. Có gì mà động lòng? Hắn không phải là loại người dễ dãi như vậy. Thanh Lam muốn níu giữ hắn một lần, hắn buông tay một lần, níu giữ hắn hai lần, hắn buông tay hai lần. Cô chỉ như lá bài hắn nắm trong tay, nhiều nhất cũng chỉ là một người phụ nữ đang có được diễm phúc ở bên cạnh hắn, có tư cách gì mà muốn hắn yêu cô.
Nụ hôn của hắn gần như muốn rút cạn sinh khí trong cô, thế nhưng đó lại mới chỉ là bắt đầu. Bắt đầu cho trận hoan ái giữa hai con người còn đang ràng buộc trong lòng nhau quá nhiều suy nghĩ cùng quá nhiều bận tâm.
Hai tháng này, cho hắn hay cho cô?
***
- Lâu lắm mới thấy cậu đồng ý tụ tập với tụi này.
Tạ Duy Tôn vỗ vào vai hắn mấy cái, cười đến mặt mày sáng lạng. Dương Phong dường như không hề bận tâm về điều đó, hắn uống hết ly vang đỏ trước mặt, trong lời nói đều là lãnh đạm
- Tôi có cảm giác cậu đang có ý đinh theo đuổi tôi đến chân trời góc bể thì phải? Vậy thì xin thông báo với cậu, Dương Phong tôi không có hứng thú với giống đực, nhất là loại hoang tưởng biến thái như cậu.
Dương Phong cùng Thanh Lam trở về Lâm Chi Viên đối với Tạ Duy Tôn mà nói vốn là không có liên quan. Vậy mà tên này còn mặt dày mày rạn vứt bỏ cả đống công việc ở tập đoàn của mình, theo hai người sang đây luôn.
- A haha, tệ thật. Tôi chẳng qua có ý tốt đi theo bảo vệ cậu thôi mà.
- Thôi khỏi.
Dương Phong lạnh mặt trong khi Tạ Duy Tôn vẫn cười hớn ha hớn hở, đám anh em kế bên mỗi người đều ôm ôm ấp ấp trong lòng một cô chân dài nóng bỏng, riêng hắn là một mình uống rượu.
- Sao không đưa người phụ nữ của cậu theo cùng. Nhìn nhị thiếu gia như vậy thật đủ cô đơn a, làm cho bạn tri kỉ là tôi cảm thấy đau lòng khôn xiết.
Lời nói chưa kịp dứt đã thấy một vật thể lạ bay thẳng về phía mình, Tạ Duy Tôn nhanh tay đỡ lấy chai rượu. Theo sau là một chữ ngắn gọn mà nóng đến bỏng rát của Dương Phong
- Biến.
- Ok,ok, giờ là nghiêm túc này. Thanh Lam nhà cậu đâu?
Tạ Duy Tôn vừa hỏi vừa rót rượu từ chai trên tay mình vào ly của Dương Phong như chuộc lỗi.
- Cô ấy không thích hợp tới nơi như thế này.
- Ồ.
Tạ Duy Tôn reo lên một tiếng thích thú khi nghe câu trả lời. Dương Phong có phải hay không đã bị người phụ nữ kia thòng cổ dắt đi. Dạo gần đây hắn liên tục từ chối những cuộc tụ tập của bọn họ. Sau khi song việc ở L.D cũng đều ngoan ngoãn trở về nhà cả. Còn về cái vấn đề nhu cầu của đàn ông ấy à, nữ nhân ở đây đến một cái chạm hắn cũng không thèm.
Tiếng chuông điện thoại reo lên không ngừng, Dương Phong rút ra điện thoại trong túi áo vest, khi nhìn đến tên người gọi thì hơi mỉm cười, bình thản bắt máy
- Alo
....................
- Tôi sẽ về sớm.
-........................
- Được rồi, không cần lo lắng.
Sau khi tắt điện thoại, hắn mới để ý thấy người trong phòng đang nhìn hắn một cách chăm chs, bao gồm cả tên tiểu tử Tạ Duy Tôn kia.
- Chuyện gì?
Giọng hắn trầm lại thể hiện rõ sự không hài lòng, mấy người kia lập tức hiểu chuyện thu lại ánh mắt của mình. Nói đùa kiểu gì, nhìn thêm chút nữa chỉ sợ sẽ bị vị nhị thiếu gia này cho người móc hai mắt, để thành lập hội người mù luôn thể. Riêng có Tạ Duy Tôn là vẫn không sợ trời, không sợ đất, anh khom bàn tay tự áp vào tai mình, hạ giọng cho giống với Dương Phong ban nãy
- Alo
- Phong à, bao giờ anh mới về, em nhớ anh chết đi.
- Tôi sẽ về sớm.
- Anh nhớ đừng có uống nhiều rượu nha, không tốt cho sức khỏe. Đừng có tán tỉnh cô nào đó, chỉ được yêu mình em thôi.
- Được rồi, không cần lo lắng.
Một đoạn hội thoại đều là Tạ Duy Tôn tự biên tự diễn, trầm khàn lạnh nhạt của Dương Phong cùng ngọt ngào nũng nịu của Thanh Lam, ở bên cạnh, Dương Phong đen mặt nhìn anh