Vân Cuồng

Chương 20: Thời còn trẻ hết sức lông bông – Mọi việc đều thuận lợi



Edit: Thủy Lưu Ly

Khi trời vào đêm, hậu viện Phiêu Hồng lâu sẽ có một đám nha đầu lanh lợi, ước chừng khoảng mười người đi ra. Bọn họ đồng loạt mặc một thân tố y, dáng người lả lướt xinh đẹp. Mỗi người cầm trong tay một chiếc đèn lồng lớn đỏ rực treo xung quanh Phiêu Hồng lâu làm cho lâu càng về đêm càng thêm lung linh, mê người.

Hồng mẹ vung khăn tay lên, đèn đuốc ở tầng một lập tức bị dập tắt khiến các nhã hiên ở tầng hai có vẻ phá lệ nổi bậc, nhưng chỉ có xung quanh Thảo Lan hiên nơi ba người Vân Cuồng ngồi là không có đèn đuốc gì cả, tất nhiên sẽ trở thành một bóng đen khác biệt trong mảng lớn ánh sáng màu đỏ vàng mờ ảo ở xung quanh.

“Đẹp, đẹp!” Vân Cuồng hưng phấn, vỗ tay cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng. Cảnh tượng này được bố trí rất độc đáo, thật khiến nàng bội phục, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với đại hội hoa khôi phô trương thế này.

Các danh kỹ kinh thành, đến ngay cả Tam tiểu thư Tướng phủ, Đại tiểu thư Lại bộ thượng thư được phong là An Bình quận chúa…những mỹ nhân có thân phận địa vị cũng lần lượt tiến vào lâu. Chuyện này thật sự không bình thường một chút nào!

Trận tranh tài này đâu chỉ là tuyển chọn Hoa khôi đơn giản nữa, rõ ràng đã trở thành đại hội so đấu tài nghệ của chúng mỹ nhân tài nữ trong kinh thành mà!

Bằng sự hiểu biết linh mẫn của Vân Cuồng không khó phát hiện trong đám mỹ nhân cũng có một số người khồng dừng lại ở tầng một mà trực tiếp đi lên tầng hai, tiến vào một nhã gian khác. Đèn lồng xung quanh lầu các chiếu ra bóng dáng thướt tha mị hoăc của nhóm mỹ nhân lên màn trướng bằng lụa trắng càng khiến người ta lâm vào mơ màng.

Thanh thế lớn như vậy, làm cho Vân Cuồng có một loại ảo giác giống như đây là đại điển tuyển phi của Hoàng đế vậy!

Nhưng bây giờ, điều làm cho Vân Cuồng đắc ý chính là không cần biết chuyện này hướng về ai mà tới nhưng hiện tại nếu so sánh thì nàng rất giống một vị chủ đất giàu có đấy!

“Vân Cuồng đệ đệ, đến đây, thử cái này một chút, Cửu Hà Nguyệt Túy tô*, cam đoan đệ sẽ thích.” Một đôi tay như bạch ngọc lạnh lẽo cầm lấy một khối điểm tâm tròn tròn mê người đưa đến bên môi Vân Cuồng. Vân Cuồng híp mắt, a ô một ngụm cắn nuốt vào cũng thuận tiện dùng đầu lưỡi mềm nhẵn liếm liếm ngón tay của thiếu niên, bộ dạng như ăn không đủ.

(*tên một loại đồ ăn, đừng hỏi ta đồ ăn gì, ta không biết :()

“Hoa ca ca, quả nhiên, vừa thơm lại vừa mềm, ăn rất ngon! Người ta còn muốn!” Một đôi mắt to trong suốt long lanh như mặc (đen) ngọc, hấp háy làm nũng khiến cho thanh y thiếu niên không tự giác đỏ mặt, trong bụng âm thầm vì lời nói của Vân Cuồng dở khóc dở cười. Lời của “hắn” rõ ràng cũng mang một tầng nghĩa khác, nếu bình thường người nào nói chuyện này hắn đã không nương tay chụp cho một cái tát nhưng Vân Cuồng lại khác, “hắn” mang theo khuôn mặt đáng yêu tươi cười nói ra lại khiến hắn vui vẻ không thôi.

“Tiểu ba hoa*!” Hoa Mộng Ảnh châm chọc mắng nhẹ một câu, ngực lại rung động. Vừa rồi, xúc xảm mềm mại, ấm áp khi đầu lưỡi chạm vào ngón tay khiến trái tim hắn ngứa ngáy một trận, chỉ hận tên tiểu quỷ đáng yêu này không phải là thân đệ đệ của mình, để mỗi ngày có thể hảo hảo mà đau sủng, che chở cho “hắn”.

(*giống như nói khoa trương không đúng sự thật)

Thấy Hoa Mộng Ảnh giành được cảm tình của Vân Cuồng, hồng y thiếu niên không cam chịu bị bỏ lại đằng sau, mày kiếm của hắn nhướng lên, mười ngón tay khẽ nâng. Rất nhanh một quả trái cây nho nhỏ trong suốt sáng bóng lại phản phất lộ ra một mùi thơm kỳ dị cũng được đưa đến bên môi phấn nộn của nàng. Thiếu niên cuồng tứ (ngông cuồng + tà tứ) tỏ ra ôn nhu khó gặp, lừa dối nói: “Vân Cuồng đệ đây là Băng Tuyết Long Nhãn mười năm mới nở hoa kết trái trên núi quanh năm bị tuyết phủ ở phương Bắc, không cần phải nói hương vị sẽ tuyệt hảo thế nào, hơn nữa quả này cũng có lợi đối với thân thể, đệ thử xem?”

Vân Cuồng chớp chớp mắt, dùng ánh mắt hoài nghi liếc hắn một cái, như ý nguyện nhìn thấy sự khẩn trương, sốt ruột của hồng y thiếu niên, lúc này nàng mới “miễn cưỡng” cầm lấy trái cây nho nhỏ kia đặt trong miệng nhai nhai hai cái. Dưới sự khẩn trương chăm chú sau lại lộ ra vẻ khiếp sợ của Lôi Tiêu, nàng cười híp mắt: “Lôi ca ca, quả này lành lạnh, ngọt ngọt, cũng ăn rất ngon! Đồ tốt như vậy đều cho ta! Lôi ca ca, huynh đối với ta thật tốt!”

Lôi Tiêu nhìn thấy bộ dạng hoạt bát của nàng trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. Hắn cưng chìu sờ sờ đầu nàng nói: “Chỉ cần đệ cao hứng, cái gì ca ca cũng sẽ làm cho đệ.”

“Tiêu, ngươi thật sự cũng yêu thích Vân Cuồng đệ đệ!” Hoa Mộng Ảnh ở một bên bất mãn, lành lạnh nói.

“Mộng Ảnh, chẳng lẽ ngươi không giống ta?” Lôi Tiêu chọi mi, trên người hai mỹ thiếu niên đều mang theo một cỗ mùi chua*, tầm mắt tranh chấp giao hội trên đỉnh đầu Vân Cuồng.

(*ganh tỵ)

“Ai nha, các ca ca đừng cãi cọ nữa, các ca ca đều thích Vân Cuồng , Vân Cuồng vui vẻ còn không kịp, hai người cần gì lại cãi nhau vì Vân Cuồng như vậy, điều này làm cho Vân Cuồng rất đau lòng…” Vân Cuồng cúi đầu, bộ dạng áy này, bất an, trong nháy mắt làm cho hai vị mỹ thiếu niên bỏ đi ý niệm muốn đánh nhau một trận trong đầu. Hai người tranh nhau an ủi, thuận tiện phân phó người hầu bên cạnh.

“Nhanh đi tìm những loại điểm tâm ngon và những đồ vật thú vị đến đây!”

Hoa Điền và Lôi Phú Chi cứng ngắc nâng chén đĩa, trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, thiếu chút là song song té xỉu. Vẻ mặt của bọn họ khổ sở ai oán nói: “Thiếu chủ, làm thế nào còn thứ gì tốt nữa, hai người đã sớm đem những thứ tốt nhất đều lấy ra…”

Hoa Điền và Lôi Phú Chi hôm nay xem như đem tất cả những kinh hãi cả đời đều nếm thử rồi.

Hai vị thiếu chủ luôn cao ngạo không hiểu sao lại thích tiểu quỷ này đã là chuyện khiến người ta kinh ngạc, không chỉ có vậy thời gian vào Thảo Lan hiên không đến nửa khắc đã đem những thứ tốt nhất trưng cả ra, đến bọn hắn cũng không nhớ rõ số lần bọn hắn phải chạy lên chạy xuống để lấy đồ này nọ là bao nhiêu nữa. Điểm tâm quý báu, hoa quả quý trọng, món ăn bình dân đặc sắc, rồi mấy thứ đồ vô giá gì đó… Nhóm thiếu chủ cũng luyến tiếc ít dùng đến nhưng lúc này toàn bộ đều lấy ra chỉ vì lấy lòng một người, à không là lấy lòng một tiểu quỷ.

Điều càng làm cho bọn hắn cảm thấy không thể tưởng tượng chính là, tiểu quỷ này lại có thể có bản lĩnh lười đến độ tay cũng không buồn nâng lên một chút, hoàn toàn để mặc cho nhóm thiếu chủ bình thường cơm đến há mồm, y đến đưa tay, tự tay đút cho “hắn”. Vì “hắn” bóc vỏ hoa quả, đưa đến tận miệng, còn hết sức lo sợ “Hắn” không thích ăn!!

Hai người không nhìn được đưa mắt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, đồng thời hoài nghi, sáng mai mặt trời sẽ không mọc từ phía Tây chứ??

Kỳ thật hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cũng không tự biết, sở dĩ bọn hắn cảm thấy thân cận với Vân Cuồng bởi vì liên quan đến việc từ nhỏ nàng đã hấp thu linh khí trong thiên địa. Một khi đạt đến cảnh giới thượng tầng của võ học tâm pháp thì sẽ sinh ra cảm giác thân cận, cũng tự động hấp thu, cảm nhận linh mẫn với linh khí vạn vật. Hương vị son phấn căn bản không thể che dấu được hơi thở thuần khiết đó, chỉ là hai người Lôi Tiêu võ công đều chưa đạt thành nên cũng không có biện pháp tự động cảm nhận, hấp thu thiên địa linh khí như Vân Cuồng. Vậy nên ở một mức độ nào đó, không thể không đồng ý Vân Cuồng chính là một tiểu quái vật.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, kịp thời kéo hai người Hoa Đàm và Lôi Phú Chi từ địa ngục ra, hai người đồng thời thở ra một hơi. Thật không dễ dàng, rốt cuộc cũng không cần hao hết tâm tư đi tìm mấy đồ vật này nọ nữa, cảm tạ người tới vô cùng mà!

Cửa được đẩy ra, một thiếu niên ước chừng mười một mười hai tuổi chậm rãi đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có vài phần cung kính và không yên lòng. Theo sau hắn là mấy gã hán tử đang đẩy mạnh một chiếc thùng gỗ lớn bằng Viên Mộc tới một góc sáng sủa trong phòng. Hắn hơi cúi người, cẩn trọng nói: “Ra mắt hai vị thiếu chủ! Chuyện hai vị thiếu chủ phân phó đã làm thỏa đáng, ách… Mặc khác tỷ tỷ ta muốn cầu kiến Hoa thiếu chủ để cùng bàn luận về âm luật, không biết Hoa thiếu chủ có thời gian chăng?”

Ân? Giọng nói này sao lại có điểm quen thuộc thế nhỉ?

Vân Cuồng nghi hoặc thoáng nhìn, nhất thời hoảng sợ, thì ra là người quen!

“Đã biết, ngươi đi xuống đi.” Mới vừa rồi Hoa Mộng Ảnh còn đối xử thân thiết với Vân Cuồng nhưng lúc này khi nhìn vào người mới tới bỗng dưng trên người lại nhiều hơn vài phần khí chất cao ngạo của kẻ bề trên, thanh âm của hắn cũng trở về sự lạnh băng vô tình thường ngày, thản nhiên nói.

“Thiếu chủ, tỷ tỷ của ta được xưng tụng là đệ nhất tài nữ ở Sở kinh…”

“Ta đối với danh hiệu của nàng không có hứng thú.” Đôi mắt sắc lạnh của Hoa Mộng Ảnh vừa chuyển, mặt mũi lạnh lùng có chút không để cho người khác mặt mũi nói: “Không cần ở trước mặt ta chứng tỏ địa vị của mình. Ta mặc kệ nàng là ai, muốn gặp ta? Tốt nhất trong đại hội hoa khôi này nên tận hết khả năng biểu hiện tài nghệ đi.”

“Ách… Này…”

“Nhị hoàng tử Sở Long, sao lại là ngươi?” Vân Cuồng liếc mắt nhìn qua chiếc thùng gỗ lớn kia, trong đối mắt đen cơ trí lóe lên một đạo tinh quang, đột nhiên kinh hô một tiếng, từ trên ghế nhảy xuống đi tới trước mặt Sở Long.

Sở Long đời này còn chưa bao giờ đụng qua một cái đinh cứ rắn như Hoa Mộng Ảnh vậy, chính hắn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ và nghẹn khuất. Nghe tiếng nói, hắn nhất mắt lên nhìn liền thấy người khiến hắn “ngày nhớ đêm mong” hận không thể hung hăng cho người đó một trận. Trong nháy mắt, hai mắt Sở Long trợn trừng, đỉnh đầu như có khí nóng bốc lên. Ánh mắt hắn hung ác vặn vẹo, kích động thậm chí muốn phun một ngụm nước miếng trên mặt Vân Cuồng.

“Tiểu tạp chủng nhà ngươi! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Câu mắng ác độc này vừa ra khỏi miệng, vốn dĩ Lôi Phú Chi và Hòa Điền còn đang trong trạng thái cảm kích hắn liền cảm thấy trước mắt tối sầm. Hai người thật muốn hung hăng bắt lấy tên ngốc này hỏi một chút đầu hắn có vấn đề hay không. Hắn có biết người hắn mắng bây giờ có địa vị như thế nào trong lòng hai vị thiếu chủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.