Trong đêm không trăng, âm khí dày đặc. Thân ảnh nho nhỏ, bạch y, bạch sa (khăn che mặt) linh khí bức người, lúc này vốn dĩ nên là hình tượng của một vị tiên tử nhưng cả người nàng lại toát ra từng đợt gió lạnh thấu xương như Tu La địa ngục! Trong tay nàng không hề có thần binh lợi khí (vũ khí lợi hại) gí, nhưng sát khí khổng lồ lại có thể ép người khác thở không ra hơi. Mọi người ở đây đều rất khó tưởng tượng được một đứa trẻ cao chưa đến ngực mình như nàng, lại khiến đội võ sĩ đứng đầu của đệ nhất gia tộc cảm thấy sợ hãi không dứt.
Hắc y lão giả thở dồn dập, lão đã cảm giác được người trước mắt này không phải là người mà bọn họ có thể đối phó được. Trong đầu lão không ngừng tìm tòi, khi nào thì Liễu gia có một nhân vật lợi hại như vậy? Chẳng qua dù lão có nghĩ muốn vỡ đầu cũng không tìm được chút manh mối nào.
Đừng nói là lão, thành viên Huyết Sát vệ cũng đồng thời cảm thấy mình như hòa thượng không sờ thấy tóc (không hiểu ra sao). Bọn hắn nghĩ không ra, lão môn chủ còn có phục binh (quân mai phục, tiếp ứng) sao? Không thể nào a, nếu có cao thủ bậc này thì tất nhiên tối nay đã sắp xếp bên cạnh Thiếu môn chủ. Vậy rốt cuộc đứa trẻ này là ai?
Một đôi mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mặt, trong mắt có nghi hoặc, kinh ngạc, sợ hãi, đủ loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
Huyết Y trố mắt nhìn một chút liền lấy lại tinh thần, giận dữ, đau thương rống lên: “Thiếu môn chủ!” Rồi lập tức bổ nhào dưới chân tiểu cô nương. Nhìn thấy hai mắt nhắm chặt và khuôn mặt tuấn mỹ trắng bệch không còn chút máu của Sở Thiếu Thu, thiếu niên cường tráng kia lập tức rơi nước mắt.
“Thay ta chăm sóc hắn một chút, yên tâm, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Giọng nói của tiểu cô nương mặc quần sáo trắng thuần, lộ ra sự tự tin và uy nghiêm không cho phép kháng cự. Lúc Huyết Y còn đang sửng sốt, thân thể của Sở Thiếu Thu cũng đã được người khác đặt vào tay hắn. Ánh mắt thiếu niên có chút mờ mịt nhìn bóng trắng thanh tú này, chỉ cảm thấy nàng có chút quen thuộc nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra mình đã gặp nàng ở đâu.
Thản nhiên liếc mắt nhìn từng hắc y nhân trong Thu Linh cung, đôi mắt tinh anh trở nên u ám, sát ý lạnh lẽo hoàn toàn không che giấu, tản mát ra xung quanh. Lần đầu tiên, khi vào thế giới này Vân Cuồng chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy.
Cho dù chính mình bị Tư Đồ Hương hạ độc, nàng cũng có thể nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ nắm được thực lực chân chính của quân địch rồi tiêu diệt sạch, có điều, hiện giờ, nàng lại không có cách nào không chế ngọn lửa phẫn nộ, đau đớn trong ngực.
Sở Thiếu Thu, là người đầu tiên nàng nhận thức, là người đầu tiên nàng muốn bảo hộ! Tuy rằng thời gian nàng và hắn quen biết chỉ mới vài ngày nhưng vài ngày cưng chìu, dung túng, che chở, và lời thề của hắn đã từng chút, từng chút, không dấu vết khắc sâu trong lòng nàng, thiếu niên này đã dùng chính tình cảm chân thành, tha thiết nhất của mình để đi vào tim nàng.
Rồng có vảy ngược, đối với Vân Cuồng bây giờ mà nói, Sở Thiếu Thu hoàn toàn trở thành vảy ngược mà không một ai có thể chạm tới của nàng.
Muốn làm tổn thương hắn? Vậy thì tất cả đều phải trả giá gấp trăm ngàn lần!
“Cô nương, võ nghệ của ngươi cao cường, chắc hẳn là một cao nhân thế ngoại. Cô nương cần gì phải nhúng tay vào việc của Lôi môn thế gia? Nếu hôm nay cô nương có thể dừng ta thì Lôi gia chúng ta vĩnh viễn nhớ rõ nhân tình này của cô nương.” Lão giả thấy không khí xung quanh nàng càng thâm trầm, đáng sợ, lão vội vàng la lên cũng không chút để ý đau đớn do nàng gây ra cho lão mà thỏa hiệp. Lão đã suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhận định người này không phải là người của Liễu gia. Võ nghệ Liễu gia lấy hàn băng làm căn bản, nhưng nữ tử này toàn thân lại tỏa ra khí tức, linh khí như thần tiên, nếu như thế, hắn lập tức quyết định xưng ra danh hiệu Lôi môn thế gia đứng đầu cửu đại gia tộc, chỉ để hy vọng điều này có chút tác dụng, hóa giải nguy cơ trước mắt của bọn họ.
Đáng tiếc lão ta không biết, hiệu quả của một câu này hoàn toàn trái ngược, cũng rước lấy tai họa không dứt cho Lôi gia sau này.
“Tư Đồ gia tộc cũng cùng ý nghĩ như vậy! Cô nương, thỉnh cô nương rộng lòng giúp đỡ…” Tư Đồ Kiếm Nam một bên cũng vội vàng phụ họa, trong mắt hắn tràn ngập hoảng sợ: Tiểu cô nương trước mặt này thật sự đáng sợ! Nàng chỉ cần nâng tay một chút đã có thể giết hơn mười người, hơn nữa khí tức trên người của nàng giống như người đã nhiễm máu của vạn người vậy!
“Lôi môn thế gia?” Ý tứ chê gười, giễu cợt nảy lên trong mắt, Vân Cuồng ngửa mặt lên trời phát ra một trận tiếng cười cuồng vọng, cũng đồng thời chuyển mắt nhìn Tư Đồ Kiếm Nam, ánh mắt càng toát ra vẻ lạnh lẽo: “Còn có Tư Đồ gia tộc! Ta – nhớ - kỹ.”
Từ nay về sau, Liễu Vân Cuồng ta thề không đội trời chung với các ngươi!
Tiếng cười đường hoàng, cuồng vọng, lạnh lẽo, lại như vọng lại từ bốn phương tám hướng trong hoàng cung rộng lớn này, không khỏi khiến kẻ khác phải thấp thỏm lo âu. Hắc y lão giả và những người liên quan đều cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi vã ra như tắm, đồng thời cũng nhanh chóng bày ra tư thế chuẩn bị đào thoát.
“Muốn xin ta rộng lòng giúp đỡ?” Như không phát hiện ý muốn đào thoát của bọn hắn, thần sắc Vân Cuồng lạnh lùng, khinh thường liếc bọn hắn một cái. Trên khuôn mặt tinh xảo của nàng đột niên lộ ra tươi cười thản nhiên nhưng giọng nói lại thanh thúy, réo rắt như bùa đoạt mạng: “Các ngươi cứ nhìn rõ xem ta là ai đã!”
Nói rồi, bàn ta trắng nõn vung lên, khăn che mặt màu trắng lặng yên rơi xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ. Ở thời điểm chiếc khăn che mặt hạ xuống, khuôn mặt thanh lệ kia bỗng dưng tản ra một chút ý cười quỷ dị.
Một đứa nhỏ không vượt quá mười tuổi! Lúc này tươi cười ngọt ngào của nàng lại làm cho lòng người phát lạnh.
Cả Thu Linh cung đều chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Cảm xúc khiếp sợ, không thể tin đều xuất hiện trên mặt mọi người, không phải chỉ vì nàng là một đứa nhỏ mới bảy tuổi mà còn vì khuôn mặt quen thuộc này. Tại đây, không thể không có ai nhìn ra, khuôn mặt này giống y hệt nhất mạch đơn truyền của Liễu gia, là người chuyên gây ra những sóng gió, náo nhiệt gần đây, Liễu gia thiếu gia!
“Không có khả năng! Không có khả năng! Tại sao có thể là ngươi được!” Tư Đồ Kiếm Nam không dám tin quát lớn: Có chết hắn cũng không thể tin tưởng cái người quần là áo lụa vừa rồi còn trêu đùa tại Phiêu Hồng lâu, bây giờ lại đoan chính xuất hiện trước mặt hắn. Này! Chuyện này khiến hắn khinh hãi không nhỏ!
Không chỉ có hắn, mọi người ở đây gần như đều dại ra, đem câu “Không có khả năng” gào thét trong lòng không dưới mười lần. Bảy tuổi đã là một cao thủ tuyệt thế? Đây là chuyện đùa phải không?
Nhưng bọn hắn cười không nỗi, bởi vì, tất cả đều là thật.
Hắc y lão giả và Tư Đồ Kiếm Nam khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Vân Cuồng thì đã hiểu ân oán giữa bọn họ không thể điều hòa được, đồng thời cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Nếu có thể bọn hắn tình nguyện không đi trêu chọc người như vậy. Người có thể ẩn nhẫn, ngụy trang như nàng thì so với lang sói càng đáng sợ hơn gấp ngàn lần! Nhất định phải thông báo cho gia chủ để gia tộc sớm có phòng bị!
Ý niệm vừa động, lại cảm giác trên cổ lạnh lẽo, giống như bị rắn độc cắn một cái. Thể xác và tinh thần của lão giả chấn động, một tiếng: “Cẩn thận!” nghẹn trong cổ họng, yết hầu đau xót, rốt cuộc không còn cơ hội phát ra âm thanh nữa.
Trong khoảnh khắc, một bóng trắng như tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, nhẹ nhàng, len lõi giữa đám hắc y nhân. Không ai biết nàng ra tay như thế nào, đám người kia đã giống như búp bê vải, từng người từng người đã không còn hơi thở, trên mặt vẫn đọng lại sự khiếp sợ, kinh ngạc vô cùng tận. Bọn hắn không ai có thể đoán được một cao thủ như nàng lại dùng đến thủ đoạn đánh lén và cũng chính điều đó đã chấm dứt mạng sống của bọn hắn!
Hai tay Vân Cuồng vung lên, một sợ dây thừng màu đen mang theo một thanh phi đao được nàng thu hồi vào trong tay áo. Nàng trở về chỗ Huyết Y, vẫn bạch y sạch sẽ như vậy, vẫn là ánh mắt cuồng ngạo như vậy, không hề có giấu vết nàng đã ra tay giết hại đám hắc y nhân kia.
Trong viện, những bóng đen vẫn đứng thẳng, đột nhiên trên cổ đồng loạt phun ra một tia máu tươi, mấy chục người trong mắt vẫn còn mang theo sợ hãi, thẳng tắp ngã xuống đất.
Thời điểm hắc y lảo giả ngã xuống, trên mặt thoáng hiện nét cười khổ, thầm than: Môn chủ, chỉ sợ chúng ta đã phạm phải một sai lầm lớn! Đứa trẻ này, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trí tuệ và thực lực không tầm thường. Lấy thân phận chính mình để dao động người của chúng ta rồi thừa dịp đó quyết đoán, không hề do dự ra tay lấy hơn năm mươi mạng người. Quả nhiên thủ đoạn rất âm hiểm, tàn nhẫn. Đợi đến lúc nàng trưởng thành, không biết sẽ trở thành một người đáng sợ như thế nào nữa! Không, bây giờ nàng đã đủ đáng sợ, lại biết Lôi gia chúng ta có ý định đối phó với Liễu gia, sao nàng có thể bỏ qua cho chúng ta được đây….
Môn chủ, ngài đã tính sai, ngài không nên đối phó Liễu gia, không nên đối phó với đứa trẻ này! Uất niệm tràn ngập trong ngực cũng tiêu hao phần sức lực cuối cùng của lảo giả, khiến lão chính thức ngừng thở, mất mạng…
Xung quanh yên lặng một mảnh, trừ bỏ Huyết Sát vệ thì chỉ còn lại những thi thể đầy máu trên mặt đất, trong không khí đều tràn ngập mùi máu tươi. Thế gian này lại có võ học tinh diệu khiến người khác sợ hãi như vậy! Thế gian này còn có thủ đoạn giết người đáng sợ như thế! Hơn ba mươi Huyết Sát vệ giết người như ngóe đồng loạt cảm thấy da đầu run lên, phải liên tục hít vào vài ngụm hơi lạnh mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh! Đảo mắt nhìn Vân Cuồng một cái, trong mắt mấy chục thiếu niên không chỉ lộ ra cảm xúc khiếp sợ, nghi hoặc mà còn có sự tôn sùng, kinh nể, một loại thái độ tôn trọng cao thủ, là quy củ bất thành văn của giới võ học.
Rốt cuộc nàng là người như thế nào? Rốt cuộc thực lực của nàng sâu bao nhiêu? Vẻ mặt chúng Huyết sát vệ mờ mịt nhìn Vân Cuồng, trong lòng không ngừng đoán vị Thiếu chủ biến hóa nghiêng trời lệch đất của bọn hắn.
Vân Cuồng cũng không biết, một trận chiến này đã khiến Huyết Sát vệ sinh ra xảm xúc xem nàng như thần linh mà sùng bái.
Đối với hiệu quả mà mình đã tạo ra, nếu biết được, Vân Cuồng cũng không cho là đúng. Thứ nhất là người đứng đầu trong những thiên tài võ học của gia tộc, nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được thì nàng nên đi nhảy lầu tự vẫn là vừa, vậy nên chuyện này chẳng mang sắc thái thần bí như bọn hắn tưởng tượng.
Cúi người ôm lấy Sở Thiếu Thu, Vân Cuồng lại bịt kín khăn che mặt một lần nữa. Nàng quay đầu nhìn Huyết Sát vệ đang sùng kính, khiếp sợ nhìn mình, dặn dò: “Những chuyện hôm nay các ngươi thấy, nhớ rõ không được nói ra ngoài một chữ!”
Thị vệ trong cung tạm thời sẽ không đến đây, lúc trước động tĩnh gây ra lớn như vậy nhưng cũng không có ai phát hiện thì đã nói lên trong hoàng cung này, có người ra lệnh cho bọn thị vệ nhắm một mắt mở một mắt. Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Cuồng lại tỏa ra giận dữ và sát khí.
Cấp tốc bước vào tẩm cung (phòng ngủ), Vân Cuồng nhẹ nhàng đặt thân thể Sở Thiếu Thu lên giường, rồi xé mở ngực áo của chàng để thoa thuốc trị thương, lại ngoài ý muốn phát hiện miệng vết thương không sâu, chẳng qua chỉ bị cắt qua da thịt một chút chứ không gây tổn thương đến nội tạng. Còn về việc tại sao vết thương nhỏ như vậy lại khiến một cao thủ võ học như Sở Thiếu Thu biến thành như vậy thì nàng không rõ. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vân Cuồng có cảm giác tình trạng này có lẽ có liên quan đến huyết thệ, nhấc người muốn tìm bọn người Huyết Y hỏi rõ ràng thì cổ tay nàng đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy. Trong lòng chấn động, nàng xoay người nhìn Sở Thiếu Thu đang nằm trên giường.
“Huynh… Tỉnh?”
Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên lộ ra ý cười ôn hòa, trên trán lại vì đau đớn mà nhíu lại. Sở Thiếu Thu phát ra một tiếng than nhẹ, dung nhan tuyệt sắc vẫn mông lung cười, thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Cuồng nhi, đừng đi.”
Toàn thân Vân Cuồng run lên, đôi mắt trong suốt kinh ngạc, trừng lớn.
Hắn gọi nàng là gì? Hắn… Biết? Hắn biết mọi chuyện rồi?
“Khụ khụ khụ…” Một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng thiếu niên, không ngừng uốn lượn chảy nhập vào cổ áo chàng. Sở Thiếu Thu cầm tay Vân Cuồng thật chặt, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười: “Cuồng nhi… Ta… Sẽ luôn bảo vệ muội, vậy nên… Không cần lại tiếp tục giấu giếm ta…”
Nhìn thấy vết máu ghê người và lời nói của Sở Thiếu Thu, Vân Cuồng đột nhiên cảm thấy bối rối và bất an. Bộ dáng hộc máu của thiếu niên khiến lòng nàng quặn đau từng trận. Nàng ngồi lại trên giường, run giọng kêu một tiếng: “Thiếu Thu ca ca…”
Sở Thiếu Thu cầm chặt đôi tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt dần tan rã như sự sống của chàng đang dần bị trôi đi, khiến Vân Cuồng sợ hãi vô cùng. Tại sao lại như vậy? Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, nhưng tại sao…
“Cuồng nhi, nha đầu ngốc… Không cần đau lòng… Chuyện này là do ta cam tâm tình nguyện, ta cũng biết…. Chuyện của muội, ta cũng biết…”
Ánh mắt thiếu niên suy yếu trên giường hiện rõ ôn nhu và cưng chìu, cùng với một câu nói ôn hòa, thấu hiểu, dung túng như vậy, như một tia sấm sét đánh vào trái tim nàng.
Vân Cuồng ngây người, đôi mắt đột nhiên cay cay, ẩm ướt. Lúc này nàng mời hiểu được câu nói kia của hắn.
“Kiếp này, chỉ cần Sở Thiếu Thu ta còn sống, sẽ toàn lực bảo hộ Vân Cuồng đệ đệ, khiến cho ‘hắn’ rời ra tranh đấu, rời xa ân oán, tuyệt đối không phải chịu nửa điểm thương tổn, oan khuất, vĩnh viễn là một người vui vẻ, khoái hoạt.”