Vân Cuồng

Chương 5: Thời còn trẻ hết sức lông bông – Bị phong làm Vương gia



Edit: Thủy Lưu Ly

“Nương, người thật tốt, nếu về sau Cuồng nhi có phạm sai lầm gì, nương có thể trách Cuồng nhi hay không?” Vân Cuồng hấp hấp cái mũi, cố gắng ngửi cỗ hương thơm thản nhiên trong lòng của mẫu thân, say mê không thôi.

“Đứa ngốc, đến cả thánh nhân cũng không thể tránh khỏi việc phạm sai lầm, ngươi dù không tốt cũng là miếng thịt từ trên người nương rớt xuống, nương như thế nào sẽ trách ngươi đâu?” Hướng Uyển Nhi thân thiết sờ sờ trán Vân Cuồng, hạ xuống một nụ hôn đầy sủng ái, trong lòng có chút kỳ quái, đôi tay nhỏ bé truyền đến từng trận ấm áp thế nhưng khiến cả cơ thể nàng (Hướng Uyển Nhi) đều ấm áp lên, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

“Kia. về sau nương cũng không thể không yêu ta!”

“Ai, nha đầu ngốc! Nương cũng luyến tiếc ngươi, a, gia gia ngươi thấy ngươi đã bảy tuổi liền cùng phụ thân ngươi thương lượng một phen, muốn đưa ngươi đi đến học đường, về sau thời gian ngươi ở cùng nương sẽ ít hơn…” Hướng Uyển Nhi sầu khổ thở dài.

“Ngươi thân là một nữ nhi lại bị xem như nam nhi mà nuôi dạy, nương thật sự rất không yên tâm. Vốn ngươi cũng không cần chịu khổ như thế này, dù gì vẫn là một thiên kim Đại tiểu thư, nếu không phải vì ngày đó nương nhất thời hồ đồ, cũng sẽ không khiến ngươi phải học cái gì viết văn thi từ, vũ đao lộng thương.”

Liễu Thanh lão gia tủ đối với cháu trai duy nhất của mình rất chờ mong, đương nhiên không có khả năng để “hắn” tiếp tục chơi bời lêu lổng, một lòng muốn vun đắp cho Vân Cuồng trở thành một người văn võ song toàn, học tập đắc ý này đó đều định sẽ có Vân Cuồng bên trong.

Chỉ có điều Vân Cuồng có chút khó hiểu.

“Nếu Cuồng nhi học này nọ, lấy bối cảnh nhà chúng ta, mời mấy vị tiên sinh dạy học đến tận nhà dạy không phải là không có khả năng, vậy nương như thế nào muốn ta đi đến học đường đâu, mỗi ngày phải đến tan học mới có thể nhìn thấy nương a.”

"Nếu là như vậy nương cũng sẽ không lo lắng, ai, cha ngươi là đồ khốn chết tiệt! (nguyên văn) cùng Hoàng thượng kết bái huynh đệ chưa nói, đến hài tử của mình cũng tùy tiện đem tặng! Hoàng thượng và cha ngươi nói hai người là huynh đệ, liền muốn thu ngươi làm nghĩa tử, phong cho cha ngươi phong hào Hiền vương, tứ phong ngươi là tiểu vương gia, cho ngươi cùng nhóm hoàng tử công chúa lên lớn nghe giảng bài, đọc sách. Cha ngươi thế nhưng còn cao hứng phấn chấn, một lời liền đáp ứng! Tuy rằng chưa công bố ra ngoài, nhưng Hoàng thượng là miệng vàng lời ngọc, nhất định sẽ không sửa lời! Cái tên ma quỷ kia (Liễu Kiếm), nào có phụ thân nào bán nhi tử mình như vậy! Thật sự là tức chết nương!” Hướng Uyển Nhi nói đến đây thì đã phẫn nộ cực điểm, nghiến răng nghiến lợi. Vân Cuồng nhất thời tỉnh ngộ, chẳng trách hôm nay lão cha có thể buông tha không dính lấy lão bà như trước đâu, nguyên lai là vì bị mẫu thân mỹ mạo giáo huấn a!

Nàng không khỏi vì mỹ nam phụ thân bi ai ba giây, mẫu thân tuy là một tiểu thư khuê các, nhưng một khi nữ nhân sinh khí (nổi giận) liền rất đáng sợ, muốn khiến họ quay đầu tha thứ cũng không dễ dàng như vậy, đáng thương phụ thân phỏng chừng nhanh bị bức điên.

Liễu Kiếm kỳ thực rất oan uổng, hắn hoàn toàn không biết Vân Cuồng là một nữ tử, nếu Vân Cuồng là một nam nhân bị Hoàng thượng sắc phong thì vui vẻ còn không kịp nói chi đến từ chối? Lúc này hắn chính là bị chính thê tử của mình thê thê thảm thảm giam ở trong phòng, một mình khổ sở minh tưởng, diện bích tư quá (kiểu ngồi quay mặt vô vách tường tự mình suy ngẫm như tự kỷ ấy), nhưng là có nghĩ đến phá đầu cũng không biết mình đã làm gì khiến ái thê mất hứng.

“Cha không biết Cuồng nhi là nữ tử, đương nhiên hy vọng Cuồng nhi có thể hơn người, nương, người đừng sinh khí, tốt xấu gì Cuồng Nhi cũng là một tiểu vương gia, việc này đối với Cuồng nhi tuyệt đối không có hại! Cuồng Nhi cũng phải đi giáo huấn những hoàng tử hoàng tôn này một chút để bọn hắn hiểu được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!” Con ngươi đen bóng của Vân Cuồng vừa chuyển, lộ ra một bộ tiểu nhân đắc chí vì Liễu Kiếm nói vài lời hay, thân thể nho nhỏ bộc phát ra nhiệt tình càn rỡ làm cho Hướng Uyển Nhi buồn cười không thôi.

“Hì hì” Bật cười một tiếng, nàng (Hướng Uyển Nhi) nói tiếp.

“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì, Cuồng nhi, sáng mai ngươi phải lên lớp nghe giảng bài, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện ngươi là nữ nhi, khi quân phạm thượng là tội lớn mất đầu, sự tình nếu nháo đến lỗ tai hoàng thượng sẽ không giống như việc chúng ta tùy ý đùa giỡn.” Hướng Uyển Nhi cẩn thận dặn dò, trên mặt hiện lên thần sắc hối hận.

“Nương yên tâm, Cuồng nhi đều tự có chừng mực.” Ta sẽ khiến bọn họ suốt đời khó quên! Vân Cuồng lại ở trong lòng bổ sung một câu.

An ủi Hướng Uyển Nhi, Vân Cuồng âm thầm cười, nheo mắt lại che giấu một tia tinh quang vừa lóe lên.

Hoàng thượng tự mình thu làm nghĩa tử? Còn phá lệ sắc phong một danh hào Tiểu vương gia!

Người ngoài chỉ thấy được vinh quang vô hạn nhưng lại không biết được nguyên nhân trong đó, Vân Cuồng hiểu được, căn bản là nam nhân kia muốn nhìn thấy hiệu quả hạ độc năm đó, mới đưa nàng kéo đến dưới mắt hắn để tùy thời quan sát.

Năm đó Tư Đồ quý phi ác độc hạ độc Vân Cuồng là một loại kỳ độc mãn tính, loại độc này có tên là “Tán Thần hoàn” ăn vào về sau không có biểu hiện gì lớn, thương tổn đối với thân thể cũng cực kỳ bé nhỏ, nhưng mà độc tính lại ngưng tụ bên trong thần kinh, theo tuổi tác càng lớn, độc tính liền chậm rãi phát huy tác dụng.

Nhanh thì ba năm năm, chậm thì tám chín năm, độc tính liền bắt đầu phát huy khiến cho người trúng phải thần trí thất thường, khi thì hưng phấn khi thì mệt mỏi, hành vi chậm chạp không theo ý nghĩ của chính mình khống chế, tính tình trở nên thô bạo nóng nảy. Hơn mười năm sau, độc tố xâm nhập thần kinh, làm cho người ta khi thì thanh tỉnh, khi thì điên, cuối cùng thần trí tiêu tán, hoàn toàn trở thành một kẻ điên cuồng, cuồng bạo. Loại chất độc này lợi hại ở quá trình phát tác chậm, không thể tìm ra manh mối, khi không phát tác thì cùng người bình thường không có gì khác biệt, không ai tra được, không có dấu hiệu phát bệnh rõ rệt, lại khiến kẻ trúng độc thả lỏng, đợi cho độc xâm nhập tận xương tủy đã sớm không có thuốc nào cứu chữa được.

Hảo một cái Sở Dịch, lão cha anh tuấn thẳng thắn của ta bị ngươi lừa xoay quanh, ngươi thực sự nghĩ rằng không có ai phát hiện sao? Thủ đoạn hãm hại Tư Đồ quý phi năm đó không phải khiến ngươi thật hoài niệm? Nghĩ muốn thử ta? Đây, cái giá phải trả không hề nhỏ đâu!

Vân Cuồng tươi cười, nụ cười âm hiểm giống như khi hãm hại Tư Đồ Hương năm đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.