VÂN DÃ

Chương 46



Qua ngày mười lăm, cách khai giảng chỉ còn chừng mười ngày. Vân Nhạc kiếm được hai công việc bán thời gian, đều là phát truyền đơn trên đường lớn. Năm mới vừa đến công việc cũng rất thong thả, những công nhân viên chức ở ngoại tỉnh vẫn còn chưa quay về lại, các khu phố thương mại vì vậy mà thưa thớt vắng người. Mỗi ngày cậu đều ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm, đến buổi chiều khoảng bốn năm giờ là có thể trở về, không ảnh hưởng gì đến việc làm cơm tối. Văn Dã lại bị Hàn Thần lôi ra ngoài lần nữa, vốn tưởng là qua năm mới muốn mở thêm chi nhánh kinh doanh thứ hai, lại không nghĩ rằng thấy ông chủ nhỏ Hàn đứng ở trước cửa sổ lầu hai, nhìn người qua kẻ lại trên phố, nói: “Tao dự định quay về trường học.”

Văn Dã vẫn như trước ngồi ở gần cửa sổ, không lên tiếng, chuyển bút giúp cậu ta tính toán sổ sách. Hàn Thần mặc sức tưởng tượng: “Tao đã lên kế hoạch tốt hết rồi. Ngay ngày khai giảng tao sẽ dùng thân phận doanh nhân trẻ tuổi mà bước vào trung học Thụy Hải. Tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng sẽ cố gắng ẩn mình, tuy rằng bản thân thành công, nhưng sẽ hành sự khiêm tốn. Đến lúc đó, sẽ có vô số nữ sinh hướng tao mà chạy tới. Nhưng mà tao không thể ngoài mặt tươi cười, phải thận trọng kỹ càng, là một học sinh cấp ba kiêm giám đốc có gia sản ngàn tỉ nên phải có chút lòng tự cao. Ôi chao, mày nói coi lúc đó có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi tao chứ?” Hàn Thần không nhịn được mà nhe răng cười, quay đầu hỏi: “Mày nói… Nãy giờ mày có nghe tao nói gì không vậy?”

Văn Dã không hề nghe, ánh mắt cũng không đặt ở chỗ sổ sách, nhìn cứ như đang suy nghĩ việc gì đó, có chút xuất thần. Hàn Thần nghi hoặc đi tới ngồi đối diện hắn, quơ quơ tay nói: “Trời ơi, nghĩ ngợi gì vậy?”

Bút máy từ trên tay hắn xoay chuyển vài vòng mới dừng lại. Văn Dã để bút xuống, bưng cà phê trên bàn uống một hớp nói: “Không có chuyện gì.”

Bút máy từ trên tay hắn xoay chuyển hai vòng mới dừng lại, Văn Dã để bút xuống, bưng lên cà phê trên bàn uống một hớp nói: “Không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì mới là lạ!” Hàn Thần tựa ra sau một chút, hai chân tréo cẳng ngỗng nói: “Người khác có thể không biết, nhưng mà tao còn rành mày quá sao? Hai ngày nay tao thấy mày rất mất tập trung, thành khẩn mà khai báo mau, mày có phải đang suy nghĩ thầm kín điều gì không?”

Văn Dã nhíu nhíu mày, cười đáp: “Có thể có chuyện gì chứ?”

“Tao làm sao biết được!” Hàn Thần thu hồi chân, hướng mặt bàn nằm úp sấp xuống: “Mày nhất định là có chuyện giấu giếm tao, hơn nữa lần này tuyệt đối không phải là chuyện tình cảm. Tao hiểu rõ mày nhất, tuy rằng phần lớn thời gian đều rất ôn hòa, nhưng tuyệt đối đừng nên chọc mày. Đừng nói chọc, chiếm được một chút tiện nghi từ mày cũng còn khó. Tao còn nhớ khi còn nhỏ qua nhà bà nội mày hái táo tàu, không phải là do tao sợ sâu lông nên đã dụ dỗ mày trèo cây hái mấy trái à! Nếu mày đã không muốn trèo lên thì cũng đừng đi, đã đi rồi còn tính kế trả đũa. Lúc đầu tao còn cho rằng mấy con sâu lông kia là do tao đạp cây mạnh quá mà rớt xuống, sau này mới nghĩ ra chuyện như vậy đâu thể nào xảy ra! Rõ ràng là do mày thảy xuống người tao, làm tao đến tận bây giờ nhìn thấy sâu lông đều sợ muốn chết!”

Việc này Văn Dã cũng đã kể cho Vân Nhạc nghe, chỉ là bỏ qua một vài chi tiết nhỏ. Hàn Thần nói: “Tao tự nhiên lại thương xót bạn trai nhỏ kia của mày, mày nói coi nếu cậu ta biết tâm địa mày đen tối như vậy, có phải là ruột gan cũng tím tái hết không?”

Văn Dã cười nói: “Cậu ấy sẽ không đâu.”

“Mày dám khẳng định như vậy sao?”

“Đương nhiên.” Văn Dã liếc nhìn đồng hồ, hỏi: “Lúc nãy mày nói định quay về trường học à?”

“Đúng vậy.” Nhắc đến việc này liền đem dòng suy nghĩ của Hàn Thần kéo về quỹ đạo. “Tao sẽ nhập học ở trung học Thụy Hải, khai giảng này liền đi. Tao tự dung cảm thấy đi học cũng rất tốt, không chừng còn có thể giải quyết vấn đề độc thân của tao.”

Văn Dã hỏi: “Vậy còn tiệm cà phê thì sao?”

“Giao cho cửa hàng trưởng nha.”

“Đã chọn được cửa hàng trưởng rồi sao?”

Hàn Thần ngẩn người, đâu có chọn lựa gì đâu. Cậu chàng mở cửa tiệm chính là muốn tự bản thân mình làm, đâu có nghĩ đến chuyện cho người khác phụ trách. Tuy nhiên trong cửa hàng cũng không thiếu nhân viên, cả người tinh thông tám ngôn ngữ cũng có. Nhưng chuyện ứng tuyển cửa hàng trưởng này, cậu ta cũng chưa từng nghĩ nhiều.

Văn Dã tựa vào ghế nói: “Từ đây đến khai giảng cũng không còn mấy ngày, mày có thể chọn người ngay hôm nay, nhưng những vấn đề phát sinh trong tương lai có nghĩ tới chưa? Chắc mày cũng muốn quan sát tỉ mỉ về năng lực và nhân phẩm của cửa hàng trưởng đó có phải không? Mà muốn kiểm tra cho kỹ cũng phải tốn ít nhất một tháng, thậm chí có thể lâu hơn. Nếu như người cửa hàng trưởng này nặng lực có chút khiến khuyết, hoặc là nhân phẩm có chút vấn đề thì đối với cửa hàng của mày cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Đương nhiên, mày cũng có thể nhờ ba mày tìm giúp người phụ trách, nhưng mà dựa vào việc tao biết khá rõ bác Hàn, nếu mày thực sự giao cho ông ấy, sau này cái tiệm này với mày cũng không còn quan hệ gì nữa.”

Hàn Thần chớp mắt mấy cái, hoảng sợ nói: “Trời, vậy phải làm sao bây giờ? Tao căn bản không nghĩ nhiều được như vậy. Không phải là đến đâu hay đến đó sao?”

Văn Dã cầm lấy áo khoác đứng lên, cười nói: “Rất nhiều chuyện thực sự cũng chưa cần nghĩ tới, nhưng còn nhiều chuyện khác, phải có kế hoạch trước. Đừng chờ vấn đề của chính mình tìm tới cửa, lúc đó lộn xộn sẽ không kịp ứng phó, cũng không còn năng lực giải quyết. Thôi tao đi trước đây. Nhạc Nhạc sắp tan làm rồi, tao đi đón cậu ấy.”

“Trời ơi! Mày chưa nói hết đã chạy đi rồi à!” Hàn Thần đứng dậy nhìn theo bóng lưng Văn Dã mà hét lên.”

Văn Dã phất phất tay: “Hôm khác lại nói, đón cậu ấy quan trọng hơn.”

“Đệt! Cậu ta làm việc ở ngay phố bên cạnh, còn có thể đi lạc được sao!”

Vân Nhạc cũng khó mà đi lạc được, nhưng sau khi phát tờ rơi xong cũng nghe lời đứng ở đầu phố chờ Văn Dã. Bọn họ đã hẹn đêm nay cùng đi siêu thị, tủ lạnh trong nhà cũng không còn gì, hoa quả rau dưa đều phải mua thêm về trữ. Văn Dã vừa sắm một chiếc xe đạp có thể chở thêm người, Vân Nhạc ngồi phía sau kéo kéo đồ của hắn nói: “Em còn muốn mua thêm một ít trứng gà, buổi sáng muốn làm sandwich anh thích ăn.”

Văn Dã nói: “Mua thêm một hộp đựng cơm trưa nữa.”

Vân Nhạc hỏi: “Mua thêm hộp cơm để làm gì chứ?”

Văn Dã trả lời: “Sau khai giảng em cũng phải mang cơm trưa theo, anh nghe nói có một canteen đồ ăn rất khó nuốt.”

Vân Nhạc nói: “Không khó ăn, nhưng cũng không có mùi vị gì nhiều, nhưng vẫn có thể ăn no.”

“Vậy mang theo cơm vẫn hay hơn, có thể tiết kiệm tiền.”

“Ừm.” Vân Nhạc gật đầu đồng ý nói: “Sau này em sẽ làm hai phần cơm hộp.”

“Không sao, chúng ta có thể cùng nhau làm! Cẩn thận!” Văn Dã đột nhiên hét lên một tiếng, Vân Nhạc lập tức cảnh giác, vội hỏi: “Làm sao vậy?”

Văn Dã cong ánh mắt nói: “Phía trước đường hơi khó chạy, mau ôm vào eo của anh.”

“Ừm!” Cậu không nghĩ gì nhiều, đưa hai tay ra ôm thật chặt Văn Dã.

Khí trời càng ngày càng ấm dần lên, thành ra có bị gió thổi, cũng không cảm thấy lạnh thấu xương. Cánh tay Vân Nhạc bám vào eo Văn Dã, dù cho cách một lớp áo ấm màu xanh, cũng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp. Cậu vẫn chờ đợi đoạn đường xóc nảy sắp tới kia, chuẩn bị tinh thần để không bị bất ngờ hoảng sợ. Nhưng mãi đến tận cửa siêu thị cũng vẫn rất êm xuôi, không có một lần xóc nảy nào.

Trại tạm giam ở Phố Đông Nam, Thành phố Thụy Hải.

“Vân Cẩm Bằng, thu dọn đồ đạc và ra ngoài đi.” Đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục, cầm theo một chuỗi chìa khóa, lách tách mở ra cửa lớn của phòng tạm giam. Chỗ này không phải là nhà tù, mười mấy người bị giam chung một căn phòng. Vân Cẩm Bằng mặt mũi sưng vù, ngồi phía bên trong cùng. Gã nghe thấy âm thanh liền mở ra đôi mắt bầm tím, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm.

“Còn nhìn cái gì nữa, bước ra ngoài.” Đồng chí cảnh sát lần nữa nghiêm nghị mở miệng, gã mới hơi di chuyển một chút, lảo đảo mà đứng dậy, tay không bước ra ngoài, âm trầm hỏi: “Đã ba tháng rồi sao?”

Đồng chí cảnh sát biết được đây là một tên cứng đầu, quản chế cũng chưa biết phục. Dù đã bị giam nhưng vẫn như trước ẩu đả đánh nhau, khuyên hướng bạo lực còn có vẻ nghiêm trọng hơn. Theo lý mà nói nếu nhân viên trường học truy cứu trách nhiệm hình sự thì ít nhất gã cũng sẽ bị nhốt ít nhất một hai năm. Nhưng không biết nhà gã có thế lực ra sao, cư nhiên bỏ ra nhiều tiền để bảo lãnh gã ra ngoài. Đồng chí cảnh sát cau mày, còn chưa tiến hành cải tạo sâu sắc giáo dục tư tưởng lại, thả ra ngoài cũng chỉ làm nguy hại xã hội, “Chưa tới ba tháng, đi thôi.” Vân Cẩm Bằng không có hỏi là ai bảo lãnh cho gã, gã căn bản không quan tâm. Bất kể là ai, chỉ cần được ra ngoài là tốt rồi. Tại chỗ chết tiệt này ở được hai tháng, phải kiêng uống rượu đánh bạc, nghẹn tới mức gã muốn đánh người. Tất cả những thứ này đều là tại mẹ nó cái thằng nhãi ranh *** đẻ kia. Văn Cẩm Bằng nghiến răng, ra khỏi tầm mắt của người cảnh quan, liền phun một bãi nước bọt xuống đất một cách tức giận: Mẹ nó, mọi cực khổ mà ông nội mày phải gánh chịu đều sẽ tìm đến tính sổ trên người thằng con hoang kia!

~ Hoàn Chương 46 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.