VÂN DÃ

Chương 47



Khoảng sáu giờ tối, hai người họ từ siêu thị trở về. Vân Nhạc đem tất cả nguyên liệu nấu ăn phân ra từng loại rồi bỏ vào đầy các ngăn tủ lạnh. Văn Dã ở nhà bếp đang chuẩn bị bữa tối, mua về một cân tôm sống, lúc này đang lấy chỉ từng con tôm một. Vân Nhạc sau khi rảnh tay liền đi tới lấy một cây tăm, đứng ở bên cạnh hắn học cách làm sạch chúng. Cậu cơ bản rất thông minh, vừa liếc mắt đã học được cách làm chính xác. Văn Dã hỏi: “Nấu như thế nào bây giờ?”

Vân Nhạc đáp: “Có thể nấu hai kiểu được không? Trước giờ em chưa thử làm thứ này, em đọc sách hướng dẫn đã nhiều nên muốn thử một lần xem sao.”

Văn Dã nói: “Được chứ.” Liền ho nhẹ một tiếng: “Bảo Bảo à.”

Vân Nhạc: “Sao vậy?”

“Bình thường… Em hay đọc các loại sách hướng dẫn nào?”

Vân Nhạc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chủ yếu là sách dạy nấu ăn, còn có sách chỉ cách sắp xếp phòng ốc. Đan len cũng có xem qua, vì sau này em còn muốn đan áo len cho anh nữa. Em vừa mới học được một loại hoa văn mới, muốn đan cho anh mặc.”

Văn Dã quay đầu hôn lên trán cậu một cái, còn chưa hết cảm động đã nghe cậu nói tiếp: “Mấy cái video làm chuyện ấy em cũng có coi qua, mấy tiểu xảo mới lạ cũng thật nhiều. Nhưng có nhiều cái em không nghĩ có khả năng làm được, nhưng sẽ cố gắng hơn. Nghe nói là lần đầu tiên phải mua thuốc bôi trơn, lại còn phải rửa ráy sạch sẽ, mở rộng hậu huyệt. Sau này đã quen rồi thì không phiền phức như vậy nữa. Nếu như có thể trạng đặc biệt, ở sau đó còn có thể chảy ra dịch vị ruột non, rất trơn trượt, dễ dàng xâm nhập vào. Em không biết cơ địa của mình thế nào, nhưng nếu thử vài lần…” (Mèo: Nhạc Nhạc à, em sao lại ngây thơ đến vậy chứ. Cười chảy nước mắt.)

“Thử?!” Văn Dã khiếp sợ hỏi: “Em, em muốn thử cái gì chứ?”

Vân Nhạc ngẩng đầu lên, vô tội nhìn hắn: “Em đã thử tập mở rộng trong nhà vệ sinh. Chỗ đó có vẻ hơi thiếu cơ dãn, lúc dòng nước đi vào có cảm giác rất lạ lùng. Nhưng mà bên trong lại rất mềm mại ấm áp, hẳn là sẽ giúp anh sau này đi vào dễ dàng hơn chứ?” Lời cậu nói còn chưa dứt, Văn Dã đã cúi đầu ngăn chặn miệng của cậu. Vân Nhạc ánh mắt vụt sáng, không hiểu làm sao, cũng không ý thức được chính xác mình đã nói gì. Văn Dã cực lực khống chế biến chuyển của cơ thể, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, dời đôi môi ra. Lỗ tai hắn đỏ lừ, đem đầu chôn trên bả vai của cậu, khàn khàn mà lên tiếng: “Bảo Bảo, đừng nói thêm nữa…”

Vân Nhạc cào cào tóc của hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh…” Văn Dã trầm mặc hồi lâu, ngượng ngùng nói: “Anh cứng rồi.”

Vân Nhạc ồ một tiếng, hào phóng mà nói: “Không sao, em sẽ giúp anh phát tiết.”

Đám tôm mới làm được một nửa vẫn được đặt bên trong nước lạnh đã hơn một giờ. Khăn Quàng Cổ bị chặn ở bên ngoài cửa phòng ngủ, lại một lần nữa nghe được âm thanh quen thuộc. Nó cào lên ván cửa một hồi nhưng không được đáp lại, đành quay người chạy vào nhà bếp. Từ khi được Văn Dã mang về nhà, thức ăn của nó đều là đồ hộp cao cấp dành cho mèo. Khăn Quàng Cổ đã từng trải qua cuộc sống gian khổ, đôi khi cũng sẽ hoài niệm cái cảm giác vui sướng tìm thấy thức ăn trong đống rác. Quả nhiên, dưới sàn của nhà bếp có đặt một cái thùng rác. Khăn Quàng Cổ lom lom nhìn vào đến chảy nước dãi, thừa dịp không có ai liền chuẩn bị đâm đầu đến. Xui rủi lại đúng lúc Văn Dã đi ra từ sau bắt lại, mang nó đến phòng khách. Khăn Quàng Cổ giương nanh múa vuốt, “Meo meo” kháng cự. Dùng hết sức bình sinh cuối cùng thoát được khỏi bàn tay to đang giam giữ mình, liền vọt ngay vào phòng ngủ tìm kiếm viện trợ. Chiếc giường trong phòng ngủ lúc này là một bãi lộn xộn, một mùi hương kỳ quái rót vào trong lỗ mũi nó. Khăn Quàng Cổ vươn dài cổ cố sức ngửi, dinh dính ngai ngái lại còn tanh tanh. Không biết là mùi nước hoa gì của con người, rất dễ ngửi. Nó nhảy lên trên giường, hướng về phía buồng tắm “Meo meo” kêu hai tiếng. Nó cố gắng nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của Vân Nhạc, nhưng tiếng nước ào ào đã ngăn trở tiếng kêu gào của nó. Không những không ai đáp lại, mà còn đạp nhầm lên điện thoại di động của Văn Dã. Bị tiếng chuông điện thoại truyền đến bất ngờ khiến nó sợ đến xù hết cả lông, nhanh như gió mà trốn vào rèm cửa sổ.

Văn Dã nghe được tiếng chuông liền lau khô tay bước đến. Cầm di động lên, liếc nhìn dãy số phía trên màn hình, liền bóc máy hỏi: “Nghĩ thông rồi?”

Đầu dây bên kia không mở miệng, như là do dự chưa quyết định. Văn Dã nói: “Chuyện này đối với mày cũng không có xấu gì, tao cũng không ép buộc mày. Nghĩ cho kỹ rồi nói cho tao biết, mày còn thời gian mười ngày để suy nghĩ.”

Cùng thời điểm đó, tại quán bar trên đường Thụy Trạch.

Trần Bình đang ngồi xổm trước quán bar mang tên “Giản Dạ”. Quán bar này là sản nghiệp của Trâu gia, cũng là nơi tụ tập của bọn côn đồ trẻ tuổi. Nơi này được chia làm ba phần, tầng trệt tương đối bình thường, có sàn nhảy, KTV (karaoke), các thiết bị giải trí cơ bản đều không thiếu. Tầng hầm phía dưới hoạt động kín đáo hơn, nhưng ai ai cũng đều biết là không thể thiếu hoàng đổ độc (các hoạt động phi pháp bao gồm: Mối giới mại dâm, đánh bạc, và bán chất gây nghiện). Trâu Gia tại thành phố Thụy Hải cũng xem như có chút thế lực. Trâu Hồng lúc còn trẻ lập nghiệp thông qua xã hội đen, những năm nay luôn tích cực tẩy trắng. Thế nhưng vẫn không thể rửa sạch sẽ được, để lại một quán bar này, nhưng cũng cố gắng không để gây ra nhiễu loạn. Ông ta trong đáy lòng hy vọng Trâu Kiến sẽ đi theo con đường chính đạo, không dẫm vào bước chân của mình. Vậy nên mới suy nghĩ thật nhiều cho nó, ủng hộ tiền cho trường xây dựng công trình, tặng lễ lộc cho hiệu trưởng. Nhưng Trâu Kiến căn bản không để ý đến khổ tâm của ba nó, cứ như vậy mà quậy quọ phá hoại, càn quấy hung hăng đánh nhau ẩu đả. Toàn bộ kỳ nghỉ đông trừ lúc ra nước ngoài du lịch vài ngày, hầu hết đều ở trong quán bar ăn chơi cờ bạc gái gú. Trần Bình nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay mình, từ trong túi móc ra sáu trăm đồng. Sáu trăm đồng này đã bị gấp đến không còn hình thù gì, mở ra thì trên mặt các tờ tiền đều viết chữ chi chít. Miệng ngậm thuốc lá, nó lật từng tờ từng tờ mà xem. Mặt phía trên đều ghi lại số điện thoại, tên, nơi làm việc, cùng với một địa chỉ nhà khá xa trường Thụy Hải. Một khu nhà cũng chẳng tốt đẹp gì, so với nơi nó đang cư trú hoàn cảnh cũng không khác biệt lắm. Nó đã tra xét điều tra qua, cũng coi như là cùng giá. Phòng ở bên này bán đi, qua bên kia cũng là vừa đủ.

Nó rút ra tờ tiền có viết tên kia, dùng sức rít một hơi thuốc, tiền này là hôm mùng bảy lấy được. Phùng Đường không hề nhìn lầm, Trần Bình chính là con trai của ông chú thọt chân kia. Trên tờ Nhân dân tệ màu hồng có viết hai chữ Văn Dã, mục đích rõ ràng là muốn nó chủ động liên hệ đến. Trần Bình cũng biết được mối quan hệ giữa hắn và Vân Nhạc, tại sân băng thân mật đến như vậy, chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra. Mọi chuyện xảy ra như vậy, thật sự rất dễ dàng để bắt nó phải chuyển trường, biến đi khỏi nơi này. Thân phận của Văn Dã như thế nào nó ít nhiều cũng đã nghe rõ được, vốn là con trai của người giàu nhất cái thành phố này. Muốn đuổi nó đi cho khuất mắt cũng thật sự đơn giản, nhưng vòng quanh lại đưa đến cho nó không ít đặc ân, đoán chừng là muốn nó làm giúp việc gì đó.

Trần Bình suy tính rất nhiều, nếu không làm sao có thể đem thân phận của mình che giấu kín đáo đến như vậy chứ. Rời đi kỳ thực cũng không có gì xấu, còn nếu không đi, có thể sẽ phải đối mặt với những biến cố trời long đất lở. Hình tượng con nhà kinh doanh giàu có mà nó đã xây dựng từ cấp hai chắc chắn sẽ trở thành dã tràng xe cát. Thực tế có thể đã sụp đổ mất rồi, hôm ở sân trượt băng, ngoại trừ Văn Dã cùng Vân Nhạc còn có cả Trần Dương với Phùng Đường. Hai đứa bọn nó có lẽ nào đã đồn ra ngoài rồi hay không? Có khi nào ngày khai giảng người ta sẽ chỉ trỏ nó mà cười cợt?

Vân Nhạc và nó xuất thân cũng tương tự nhau, đều có người ba là ma men, người mẹ chịu vài trận đòn rồi bỏ đi cùng với nam nhân khác. Không biết Văn Dã làm cách nào phát hiện, dẫn theo một đám người đến xem chuyện cười của nó, Trần Bình hận đến ngứa cả chân răng nhưng không có biện pháp gì. Nó nhìn thấy Vân Nhạc bị bắt nạt ở trường học như thế nào, chính bản thân nó cũng đánh thằng kia không ít lần. Trần Bình đem tiền nhét lại vào túi, ném tàn thuốc xuống đất, nó tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra với chính mình. Có lẽ nó phải tìm đến Trâu Kiến thôi, không chừng Trâu Kiến có thể giúp được nó.

Trần Bình bước vào trong quán bar, đi tới tầng hầm số 1, đến trước cửa phòng A705. Sau một tràng tiếng con gái vừa gấp gáp vừa chanh chua vang vọng, cửa phòng mới chậm rãi được mở ra. Người mở cửa chính là Đồ Ly, áo ngực màu đen cùng váy ngắn cũn cỡn đang treo xộc xệch trên người cô ả, như thể cố ý không mặc đàng hoàng. Ả ta vén đầu tóc, lên tiếng: “Ra là anh Bình.”

Trần Bình gật đầu đi vào trong, Trâu Kiến đang ngồi phịch ở ghế sofa, giương mắt liếc nó, lười biếng lên tiếng: “Đến rồi?”

Trần Bình đi đến hỏi: “Anh Trâu, tìm em có việc gì vậy?”

Trâu Kiến từ dưới bàn lấy ra một cái bao thư dày cộm, vứt ra đất nói: “Mở ra mà nhìn.”

Trần Bình đáp một tiếng, lấy ra một xấp ảnh từ bên trong, sau khi nhìn rõ mới có điểm kinh ngạc. Bên trong đều là hình ảnh Văn Dã cùng Vân Nhạc nắm tay hôn môi, chắc hẳn là chụp trộm được ở nước ngoài.

Trâu Kiến nhếch miệng nói: “Chắc mày cũng không nghĩ tới đâu hả? Tiểu thiếu gia Nhạc dế nhũi kia lại là đồng tính luyến ái? Ha ha thật con mẹ nó quá buồn nôn rồi! Khai giảng sắp đến rồi đó, ngày mai mày đem mấy tấm ảnh này dán lên khắp nơi ở trường cho tao. Nếu không đủ thì in nhiều thêm nữa, làm huyên náo lên cho cả trường đều biết, kể cả trên forum cũng không tha. Ngay ngày khai giảng phải làm cho bọn nó cút khỏi trường cho tao! Còn dám động thủ với ông nội của bọn nó, tao khiến bọn nó sống không bằng chết!”

Nếu việc này là lúc thường ngày, Trần Bình không chỉ có nghe theo, nhiều khi còn có thể làm trầm trọng hơn nhiều. Nó trầm mặc vài giây, đem mấy tấm ảnh đặt trở lại rồi không động tĩnh gì nữa. Trâu Kiến trừng nó, “Còn chưa chịu đi nữa?”

Trần Bình nói: “Anh Trâu à, em có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Chuyện gì?”

“Chính là ba của em… Anh coi có thể nào tìm cho ông ta một công việc tốt được không?” Tối thiểu cũng để cho nó có chút thể diện, không thể mất mặt như vậy được. Tốt nhất là tìm cho ông ta một công việc cho xứng với thân phận giả là doanh nhân hiện nay, thuận tiện cũng giúp cho mẹ của nó thay danh đổi phận luôn. Trần Bình tham lam nhìn Trâu Kiến, hy vọng thằng kia có thể đáp ứng nó. Sau khi được như vậy thì nó sẽ không còn bị đe dọa bởi Văn Dã nữa, ngược lại còn có thể chống trả lại bọn kia. Tuy nhiên nó không nghĩ rằng Trâu Kiến sẽ khinh thường nói: “Ba mày là một tên què thì làm được cái gì chứ? Tao đã nói trước với mày rồi, đừng cố quãy đạp nữa. Dù mày có cố che đậy cỡ nào đi nữa, cũng không giấu được việc ba mày là một người què, mẹ mày là kẻ làm gái. Trong thân thể của mày chảy dòng máu của mấy người hạ đẳng đó, nên mới theo tao làm một con chó săn, mày mới có được một chút xíu thể diện.”

Trâu Kiến đúng là đã từng nói những lời này, nhưng lúc trước Trần Bình không có lựa chọn nào khác. Nhưng giờ đã khác rồi, nó cũng như trước nhận lấy nhiệm vụ, nhưng trong âm thầm nắm thật chặc tay thành đấm.

Một đêm trôi qua trong thoáng chốc. Sáng ngày hôm sau, Văn Dã chở Vân Nhạc đến nhà hàng bán thức ăn nhanh lấy tờ rơi, sau đó liền đạp xe đi đến cửa hàng của Hàn Thần. Hắn không đạp qua con đường thường khi, mà là đánh một vòng, đi về phía Nam.

Cảnh quan ở phía Nam thành phố vẫn như trước bẩn thỉu lộn xộn nhếch nhác, muốn cải thiện cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Trong đường hẻm cũ nát rác thải chất thành đống, mùa đông lâu lâu lại bốc lên một luồng tanh tưởi. Bên cạnh một cái thùng rác cao độ nửa người bằng thiếc xanh là một tên say xỉn mới từ trại tạm giam được thả ra. Có lẽ mấy ngày qua đều uống rượu bét nhè, say ngã sóng xoài trên mặt đất cũng không ai để tâm.

“Vân Cẩm Bằng.” Tên ma men mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người gọi tên của gã. Mí mắt gã giật giật, giơ tay che khuất ánh mặt trời chói mắt. Gã nhìn thấy một bóng người sau lưng phát ra ánh quang, đứng ở trước mặt gã, hướng mặt gã mà ném xuống một tờ giấy.

“Thứ gì vậy?” Đầu óc của gã không còn tỉnh táo, nhìn cũng không rõ mặt chữ. Người kia liền chủ động nói cho gã biết: “Chi phiếu.”

“Chi phiếu? Cho tôi sao? Tại sao lại cho tôi?” Vân Cẩm Bằng rơi vào trong sương mù, tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Người kia đột nhiên cười lớn, nói: “Bởi vì có hai loại người tốt nhất cần phải khống chế.”

“Cái gì, người nào chứ?” Vân Cẩm Bằng lại choáng váng mà nhắm mắt lại, trong tai ong ong, mơ hồ nghe được, “Thứ nhất là những tên ma men, còn có một loại nữa là mấy kẻ nghiện bài bạc. Ma men thì cho chúng uống rượu, còn với mấy kẻ bác thằng bần thì nên cho bọn chúng tiền.”

~ Hoàn Chương 47 ~

Mèo: Trời ơi còn có 10 chương nữa là hoàn rồi. Không tin được là sắp hoàn rồi:<<<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.