"Ư...!Ngươi...", Quân Mộ Ngọc sắc mặt trắng bệch nhìn người áo đen trước mắt, lồng ngực phập phồng yếu ớt.
"Có rồi đây tiểu thư.", Mộ đại nhân đi vào phòng, trên tay cầm một chiếc roi da còn mới chưa qua sử dụng.
Tô Nguyệt mỉm cười, đưa tay nhận lấy.
"Về phần này, chắc chắn ta sẽ đền đáp Mộ đại nhân thật hậu hĩnh."
"Ha ha, có gì đâu, tiểu thư không cần khách sáo."
Tô Nguyệt mỉm cười, dưới chiếc mũ trùm rộng vành là đôi mắt sáng rực đầy hiểm độc.
Nàng vung roi lên rồi dùng lực thật mạnh quất xuống.
Giang Nam phong cảnh mùa xuân cực kì mát mẻ, khắp nơi đều tươi mới như vừa được thay vào một lớp áo khác.
Giang Nam không rực rỡ, cũng chẳng phồn hoa như kinh thành.
Nhưng nó lại mang vẻ nhẹ nhàng lại hữu tình.
Bên trong một biệt trang, xung quanh nơi đây được phủ một lớp trúc xanh mướt, mát mẻ lại xinh đẹp vô cùng.
Dưới một mái đình, hai nam tử khôi ngô tuấn tú ngồi đối diện nhau, trước mặt họ là một bàn cờ vây đã đánh hơn nửa.
Huyền Du hạ một quân cờ đen xuống, ánh mắt sắc bén nhìn sang nam nhân đối diện.
"Mộ Dung Từ Diên, bây giờ đã là đầu chiều, ngươi thừa biết hôm nay bổn vương tới đây không phải là để thưởng ngoạn, hổ phù có phải hay không nên giao ra rồi?"
"Vương gia đừng vội, lâu lắm thần mới được gặp ngài, chuyện hổ phù để qua một bên trước đi.
Thần muốn cùng ngài ôn lại chút chuyện xưa...", Mộ Dung Từ Diên - tổng binh Giang Nam lên tiếng.
Giọng nói ôn hòa dễ nghe.
Huyền Du lạnh lùng cắt lời, "vương phi còn ở nhà đợi ta.
Ta hứa với y là sẽ cố gắng về thật sớm."
Mộ Dung Từ Diên thở một hơi thật dài, "con người ta khi rơi vào ái tình rồi liền không thiết tha gì bằng hữu nữa.
Vương gia quả thật vô tình."
"Bớt nói nhảm, quyết định đi, nếu ta thắng ván cờ này ngươi phải đưa ta hổ phù, còn nếu không ta chấp nhận ở lại đây ba ngày "ôn chuyện " xưa với ngươi!", Huyền Du lạnh nhạt ngắt lời.
Mộ Dung Từ Diên không đáp, tay hạ cờ xuống nói lãng sang chuyện khác: "vương gia, trận đánh ở Sầm Trạch vốn dĩ Giang Nam bọn ta góp không ít công, không khen thưởng thì thôi lại còn thu quân.
Hoàng gia các huynh có chút nực cười."
Huyền Du cười lạnh, "Từ Diên, ngươi không cần đầu của mình nữa?"
Mộ Dung Từ Diên không đáp, chỉ nhếch mép nhìn Huyền Du.
"Ngươi thừa biết đây là ý của ai, trước mắt ta chỉ có thể thuận theo.
Từ Diên ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi sẽ biết mình phải làm thế nào."
Đáy mắt Mộ Dung Từ Diên đen kịt nhìn chằm chằm Huyền Du, không biết gã đã suy nghĩ cái gì.
Chỉ thấy sau đó, Mộ Dung Từ Diên phì cười rồi hạ cờ xuống.
"Giang Nam đang cuối xuân, cảnh vật đẹp như vậy, tiếc là vương gia không được ngắm nhìn rồi."
Huyền Du nghe được hàm ý trong câu nói này liền mỉm cười, tâm tình trở nên thoải mái hẳn.
"Kinh thành đang có nhiều biến động, e là sắp tới sẽ có nhiều sóng gió nổi lên."
Mộ Dung Từ Diên cười cười không nói gì.
Ván cờ vẫn chưa phân được thắng thua.
Huyền Du đưa mắt nhìn phiến lá trước úa vàng, được gió thổi vào rơi xuống bàn cờ.
Không biết là bây giờ Quân Dạ đang làm gì ở nhà nhỉ?
"Đã tra ra là ai rồi sao?", Huyền Kính Minh không thèm ngẩng mặt, mắt vẫn cắm vào trang sách nói.
"Thưa Đại hoàng tử, thuộc hạ đã tìm ra rồi..."
Từ sau trận chiến ở Sầm Trạch, Huyền Kính Minh luôn cố sức tìm ra tung tích của Quân Dạ.
Chỉ tiếc, người này như thể bốc hơi khỏi nhân gian.
Dù có cho người điều tra rất lâu nhưng vẫn không có kết quả.
Hôm nay lại nghe tên thuộc hạ báo lại đã tìm ra thân phận cùng hành tung của Quân Dạ.
Huyền Kính Minh cảm thấy tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
"Ồ?", Huyền Kính Minh nâng mắt, "mau nói."
"Bẩm...!Quân sư...!Quân sư mà Duẫn vương dẫn theo chính là...!Là Duẫn vương phi ạ!"
Vừa nghe được câu này Huyền Kính Minh liền trừng mắt nhìn tên thuộc hạ trước mặt, vẻ mặt không giấu được tia kinh ngạc.
"Nhưng...!Hiện tại việc đó đã bị phát hiện, Duẫn vương phi đang bị giam ở trong đại lao."
"Ngươi nói gì?", Huyền Kính Minh không kìm được siết chặt lấy cuốn sách trên tay đến nhăn nhúm.
"Bẩm...!Là vì...!Duẫn vương phi cải trang thành quân sư để theo Duẫn vương ra trận, việc này không hiểu sao lại bị Hoàng thượng phát hiện.
Sáng nay đã bị người của Hình ti bắt giữ, hiện đang bị giam ở đại lao chờ ngày xét xử ạ.
"
Tròng mắt Huyền Kính Minh mở to, như thế những gì mình vừa nghe là chuyện rất kinh khủng.
Hóa ra y là Duẫn vương phi...!
"Chủ tử?", thuộc hạ tình báo của Huyền Kính Minh thấy gã im lặng, gương mặt hiếm khi biểu lộ cảm xúc bây giờ lại treo lên một biểu cảm thất vọng.
Huyền Kính Minh nhanh chóng thu lại vẻ mặt vừa rồi.
Gã lạnh lùng nhìn sang tên thuộc hạ, "ta biết rồi, lui xuống đi."
"Vâng."
Huyền Kính Minh nhìn cánh cửa dần khép lại cho đến khi đóng hẳn mới chịu dời mắt.
Thì ra Quân Dạ chính là Quân Mộ Ngọc, là Duẫn vương phi, thảo nào hai người họ lại ăn ý với nhau như vậy.
Tại sao gã lại không nhìn ra được chi tiết này chứ?
"Người đâu! Chúng ta đến đại lao một chút.", Huyền Kính Minh lên tiếng ra lệnh, đưa tay mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Các cung nữ cùng hạ nhân trong cung lần đầu chứng kiến chủ tử nhà họ có hành động gấp rút như vậy thì cảm không quen mắt.
Mọi người đều ngạc nhiên cùng khó hiểu nhìn nhau.
Với thân phận của Huyền Kính Minh.
Việc ra vào đại lao không hề khó.
Chỉ là hành động cần phải cẩn trọng, nếu không sẽ vấy lên nhiều tai tiếng không hay.
Mộc đại nhân cười nịnh nọt dẫn đường cho Huyền Kính Minh.
"Bẩm, là ở đây ạ."
Huyền Kính Minh dừng lại cước bộ.
Hắn đưa mắt nhìn vào bên trong đại lao.
Nương theo ánh đuốt sáng lập lòe, Huyền Kính Minh có thể thấy được tình trạng thảm hại của Quân Mộ Ngọc.
Chỉ mới bị giam trong nhà lao có nửa ngày.
Nhưng cả người Quân Mộ Ngọc không chỗ nào là lành lặn, đâu đâu cũng là vết thương rướm máu.
Nhìn thoáng qua Huyền Kính Minh liền biết đó là do vết roi gây ra.
"Có chuyện gì xảy ra với y vậy?", Huyền Kính Minh lạnh giọng, ánh mắt có chút tối đi.
"Bẩm, là do Duẫn vương phi không chịu hợp tác dám cãi vương lệnh.
Hoàng thượng đã hạ lệnh bắt giam, nhưng vào đến đây lại vẫn có ý định muốn chạy trốn.
Nô tài cũng là hết cách, dù sao Duẫn vương phi hiện giờ cũng là tội nhân, thuộc hạ chỉ đành ra tay xử phạt theo vương pháp để Duẫn vương phi ngoan ngoãn hơn mà thôi.", Mộc đại nhân nghe hỏi liền cau mày trả lời, nhưng thái độ vẫn đầy cung kính nịnh nọt.
"Cãi vương lệnh? Chạy trốn?", Huyền Kính Minh hỏi lại.
"Vâng! Nô tài cũng không còn cách nào.
Ai bảo Duẫn vương lì lợm không chịu nghe lời như vậy.
Nếu không làm thế, để Duẫn vương phi chạy trốn, mạng nô tài sẽ khó aaa!!...", Mộc đại nhân còn chưa dứt lời đã bị Huyền Kính Minh giơ chân đạp văng ra sau, lưng đập mạnh xuống sàn đất lạnh lẽo.
Tiếng la hét cũng vang vọng khắp ngục tối.
"Ha, hay cho tên cẩu nô tài ngươi.
Dám ở trước mặt ta nhục mạ Duẫn vương phi? Còn bịa đặt hàm hồ? Ngươi không muốn giữ mạng mình nữa sao?", giọng Huyền Kính Minh đầy rét lạnh, ánh mắt hung tợn nhìn lấy Mộc đại nhân.
Thiên Luân - thuộc hạ thân cận của Huyền Kính Minh đứng kế bên cũng cảm thấy da mặt tê rần, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử nhà mình tức giận đến như vậy.
Mộc đại nhân đằng xa ôm ngực nôn ra máu, gã khó khăn lồm cồm bò dậy quỳ rạp xuống.
"Khụ khụ...!Đại hoàng tử...!Tử tha mạng, lời nô tài nói đều...!Đều...!Khụ là sự thật."
"Ngươi còn dám bịa đặt?", Huyền Kính Minh gằn giọng.
Hơn ai hết, Huyền Kính Minh biết rõ Quân Mộ Ngọc là người cẩn trọng cùng tận tâm, biết được đúng sai phải trái.
Những chuyện càn quấy, coi thường vương lệnh trong miệng Mộc Côn nói chắc chắn không đúng.
Dám dùng hình với Duẫn vương phi khi chưa có sự cho phép, tên Mộc Côn này là muốn chết rồi?
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿.