Trong sảnh đãi tiệc của tửu lâu, khách tới mua vui đã ngà ngà say, có người còn ngả ngớn kéo vạt áo của nam kỹ hầu rượu kế bên, mà nam kỹ thì ỡm ờ vừa cự tuyệt vừa nghênh đón. Khung cảnh đó vốn là hình ảnh quen thuộc ở mọi tửu lâu, và cả chuyện phần lớn khách trong sảnh tiệc đều chăm chăm nhìn vào đầu bài đang gảy đàn ở chiếc bàn thượng vị cũng chẳng phải là chuyện lạ.
Nếu có gì đó kỳ lạ thì hẳn là vì đầu bài đó quá nhỏ tuổi. Thông thường chẳng có đứa trẻ nào tuổi nhỏ như vậy đã xuất hiện trong những buổi tiệc ở chốn này. Cũng chẳng phải những tửu quán thanh lâu từ bi gì, chỉ là cơ bản những đứa bé đó hát chẳng hát được, chẳng đàn được, chẳng biết nói cười – cho tới khi học được một món nào đó đủ thuần thục thì mới có thể đem ra gặp khách.
Còn đứa bé này… Tư sắc tuyệt mỹ, ngộ tính thiên bẩm – nếu sinh ra trong gia đình giàu có quyền thế thì hẳn sẽ là đại tài tử một thời, thế nhưng lại chẳng may là đứa trẻ không cha không mẹ, cuối cùng lưu lạc đến chốn này.
Bộ y phục màu đỏ tôn lên làn da dương chi bạch ngọc của nó, dù có cúi thấp đầu vẫn không thể che dấu được gương mặt đẹp hơn tranh đó. Ánh mắt của đám khách phong lưu kia nếu không phải dán vào mặt nó thì cũng là dán vào đôi tay đang gảy đàn, mà đó hắn chẳng phải là ánh mắt thiện lương gì cho cam.
Trong số đó, có một kẻ từ lúc nó bước ra tới giờ đều chưa từng rời mắt đi. Gã nhìn nó đến độ mắt không hề chớp, như thể bị ám ảnh. Ngồi bên cạnh gã là kẻ đứng ra thết đãi bữa tiệc này, tên gọi Trung Tử, một kẻ rất quen mặt trong các tửu quán thanh lâu chẳng riêng gì ở thành trấn này. Một tháng trước, lúc Trung Tử đến tửu lâu này, vừa nhìn thấy đứa bé liền chấn kinh. Gã ta biết chắc gương mặt đó sẽ khiến một quý nhân của gã mê đắm, mới sắp xếp buổi tiệc rượu hôm nay, mời người kia đến. Lần này lập được đại công, con đường thăng tiến của gã ta không muốn trở nên tươi sáng cũng không được. Gã ta ghé đầu lại gần kẻ đang nhìn đứa bé chăm chăm, nịnh nọt hỏi.
“Đại nhân, ngài thấy thế nào? Đúng là giống như đúc từ cùng một khuôn ra với mỹ nhân năm nào phải không ạ?”
Kẻ kia gật đầu, nhưng vẫn không dời tầm mắt đi. Mỹ nhân năm đó gã phí bao nhiêu công sức theo đuổi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác cướp đi mất. Lúc này đây… Lại tìm được rồi!
“Giống như hai giọt nước. Ngươi nhìn cũng chuẩn lắm. Đi nói với ma ma tửu lâu, ta muốn mua đứa bé này.”
Trung Tử gật đầu tuân mệnh rồi rời khỏi chỗ ngồi, đưa tay ngoắc ngoắc ma ma của tửu lâu ra một góc thì thầm mấy câu. Người đàn bà đó nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy:
“Đại gia à, cái này không được đâu! Đứa bé này là chén cơm của lão nương từ
nay đến mười mấy năm sau đó. Làm sao mà bán cho ngài được? Ngài thích nó như vậy thì trả 50 lượng để nó rót rượu đi!”
Trung Tử cười nhạt, lê thân hình ù lì vì lười vận động tới gần ma ma tửu lâu, đánh mắt về phía quý nhân của gã đang ngồi đằng kia, nói đầy ẩn ý.
“Ngươi còn chưa biết người mua là ai mà đã từ chối thì có phải vội quá không?”
“Xin đại gia chỉ giáo giùm, vị kia có thân phận gì?”
“Không bằng cứ ra phía sau rồi nói.”
Ma ma tửu lâu là người trải đời, nghe nói như vậy thì lập tức đi theo Trung Tử. Một người mà gã quan này còn phải xun xoe thì chẳng phải là kẻ bà ta có thể đắc tội.
*
Khi bọn họ ở trong một gian phòng nhỏ ngay phía sau sảnh tiệc, Trung Tử nhìn sang quý nhân của hắn tỏ vẻ hiểu ý rồi nói với ma ma tửu lâu.
“Đại nhân đây là Nghiêm đại nhân, thị lang bộ Hộ, là thân tín của nhị hoàng tử.”
Trong triều hiện tại, nhị hoàng tử như mặt trời ban trưa, phe cánh của hắn ai dám đắc tội? Người đàn bà nghe thấy như thế thì kinh hoảng quỳ sụp xuống, dập đầu rối rít.
“Thảo dân có mắt như mù, không thấy núi thái sơn trước mắt, xin đại nhân tha tội.”
Thị lang bộ Hộ phất tay, mở miệng.
“Đứng dậy đi.”
Chờ bà ta đứng hẳn dậy rồi, gã mới nói tiếp.
“Đứa bé đó, ta phải có được. Ra giá đi.”
Ma ma tửu lâu biết phen này không giữ được con gà đẻ trứng vàng kia rồi, nhưng
bản tính khôn vặt cũng khiến bà ta biết phải giả bộ một phen, bèn sợ sệt nói.
“Bẩm đại nhân, chuyện này… đứa bé đó…”
Trung Tử bực bội ngắt lời bà ta.
“Thôi khỏi! Biết trò của mụ rồi, khỏi cần ra vẻ nâng giá. Muốn bao nhiêu cứ nói ra đi!”
Người đàn bà thấy chiêu trò bị lộ liền cười giả lả, đưa khăn lên che miệng rồi nói.
“Đại nhân đã nói vậy thì…”
*
Bên ngoài, đứa trẻ đã chơi xong những bản nhạc của tiệc rượu ngày hôm đó. Nhân lúc ma ma tửu lâu đã đi nơi khác với hai gã khách, nó đứng dậy định đi về phòng mình. Nó nghĩ nếu bây giờ quay về, không chừng người lạ mặt vẫn còn ở đó. Nó có thể hỏi hắn một lần nữa, xem hắn mang nó đi được không.
Nhưng nó còn chưa kịp cất bước thì người đàn bà đó đã xuất hiện trở lại, vội vội vàng vàng chạy về phía nó. Đứa trẻ cắn răng, nhớ tới trò rót rượu mà bà ta vẫn bày ra sau mỗi lần nó biểu diễn, cảm thấy chán ghét đến tột độ. Nhưng đứa trẻ không ngờ tới bà ta lại chụp lấy tay nó dắt đi trước sự ngạc nhiên của những người khác. Bà ta cười cười cáo lỗi với khách trong sảnh, quay lại dặn gã đàn ông vẫn luôn giám sát đứa bé vài câu xong liền cúi xuống nói nhỏ với nó.
“Ngươi liệu mà câm miệng cho lão nương! Làm hai vị trong kia nổi giận thì mạng ngươi không đủ để trả đâu!”
Đứa bé không nói. Nó căm ghét việc phải nói với những kẻ mà nó coi thường.
Bà ta đẩy nhẹ nó vào căn phòng kín, bước theo ngay sau lưng nó rồi đóng cửa lại, nói giọng đon đả.
“Thị lang đại nhân, hàng của ngài tới rồi đây.”
Đứa bé ngẩng lên nhìn, bắt gặp ánh mắt như hổ đói của gã thị lang liền lùi lại một bước. Gã này ban nãy cứ nhìn nó chằm chằm khiến nó cảm thấy ghê tởm, vốn tưởng gã đã đi rồi…
Người đàn bà đẩy lưng nó một lần nữa, nạt.
“Lùi cái gì mà lùi? Đại nhân đây bây giờ là chủ nhân của ngươi, biết không?”
Đứa bé nghe thấy lời đó thì lạnh người. Ở chốn này đã một năm, chẳng lẽ nó còn không biết những lời của bà ta có ý nghĩa gì. Cảm giác kinh hãi và buồn nôn cùng trào lên, nó nắm chặt tay, đổ mồ hôi lạnh.
Chạy, chạy, chạy! Phải chạy khỏi đây! Nó tự nói với bản thân mình. Thế nhưng ma ma tửu lâu đã ấn chặt tay trên vai nó, hai tay bà ta bóp lấy cánh tay nó để đề phòng nó bỏ trốn.
Gã thị lang thấy tình cảnh đó thì đứng dậy, đi đến trước mặt đứa bé, ngồi xuống, lấy tay chạm vào mặt nó. Đứa trẻ quay đầu đi, gã ta lại lấy cả hai tay giữ hai bên má nó, xoay mặt nó lại. Đứa trẻ cúi mắt xuống không nhìn gã, ma ma tửu lâu lúc này đã lấy cả hai tay túm chặt cổ tay nó lại từ phía sau, khiến nó không thể chạy được. Gã thị lang lên tiếng, giọng gã khàn khàn vì kích động.
“Theo ta. Ta đã mua ngươi rồi. Ngươi là của ta. Gương mặt này là của ta.”
Ngay lúc đứa trẻ tưởng chừng như số phận của mình đã định, cửa phòng đột ngột bị một vật cực nặng húc mở toang. Tất cả những người có mặt trong phòng trước đó đều giật mình quay ra nhìn. Gã đàn ông lực lưỡng vốn luôn giám sát đứa trẻ nay đã thành một đống thịt lăn lóc trên mặt đất cùng với những mảnh vỡ của cánh cửa. Mà ngay sau lưng hắn là một bóng người rất cao, dáng đứng thẳng tắp, tóc đen áo đen, khí thế lẫm liệt. Ánh mắt người ấy quét một vòng quanh phòng, dừng lại trên gương mặt đang xúc động đến không nói nên lời của đứa bé.
Lâm Quân Phong điểm nhẹ châm, trong chớp mắt đã đứng ngay cạnh đứa bé, hắn đoạt lấy đứa bé từ trong tay hai kẻ cầm thú, lấy một tay bế nó lên, tay còn lại rút kiếm.
Hắn kỳ thực chỉ từng giết người một lần. Năm đó là vì cứu Quan Thiên Ninh khỏi truy sát, còn bây giờ…
Bây giờ, vì bảo vệ đứa bé và tương lai của nó, hắn không thể lưu lại bất kỳ kẻ nào trong căn phòng này. Hắn không muốn có một ngày đứa bé này lớn lên sẽ bị người khác hủy hoại thanh danh.
Huyền Tiêu rời vỏ, ánh kiếm lóe lên.
*
Lâm Quân Phong ôm theo đứa bé, thi triển khinh công rời khỏi nơi đó. Lúc đặt chân lên mái nhà của tửu lâu, y nói.
“Lúc đó ta không thể trả lời, nhưng ta sẽ mang ngươi đi.”
Dù thanh âm của hắn rất nhỏ, đứa trẻ đều nghe rất rõ ràng.
Và nhớ cả một đời.
*
Trong một thời gian khá dài, thành Lân Phượng xôn xao bởi câu chuyện bà chủ và bảo tiêu của tửu lâu nam kỹ bị giết chết vô thanh vô tức ngay trong tiệm của mình cùng với hai quan viên triều đình. Sự kiện kinh động đó vốn gắn liền với việc đầu bài nhỏ tuổi của tửu lâu biến mất. Thế nhưng đến khi người của bộ Hình từ kinh thành đến điều tra thì những lời đồn đại đã bị lái theo một hướng chẳng còn liên quan gì tới đứa bé đó nữa. Căn nguyên của chuyện đồn đại thất thiệt đó là việc vài ngày sau khi vụ án mạng xảy ra, có một thanh niên mặc đồ xám đến thành Lân Phượng, đi qua mấy tửu quán, trải qua mấy cuộc chuyện trò, gieo rắc rất nhiều tình tiết đánh lạc hướng vào câu chuyện.
Không có nhân chứng vật chứng, điều tra bế tắc, thông tin nhận được quá hỗn loạn, lại thêm việc quan viên triều đình đến chốn ăn chơi cũng chẳng đẹp mặt gì, bộ Hình nhanh chóng khép lại vụ án.
Thanh niên áo xám đã đổi trắng thay đen ấy chẳng ai khác hơn là Quan Thiên Ninh. Hắn phụng mệnh của Lâm Quân Phong, đến thành Lân Phượng vài ngày, xóa đi sự tồn tại của đứa bé ở nơi đó.
Nhưng đó là chuyện của mấy ngày sau, còn lúc này, Lâm Quân Phong mang theo đứa bé hắn vừa cứu được, đã về tới Nam Sơn Minh.
Ở Nam Sơn Minh, người người trên dưới vốn đã nghe tin chiến thắng của Lâm Quân Phong, đang hưng phấn hừng hực chờ mở tiệc ăn mừng. Vừa nhìn thấy bóng hắn cưỡi ngựa trở về, đám đệ tử ở trong sân liền reo lên, chạy tới vây lấy hắn.
“Minh chủ! Minh chủ về rồi!”
Nhưng Lâm Quân Phong lại không có thời gian nói chuyện với bọn họ. Vừa xuống ngựa, hắn đã bế theo đứa trẻ trong lòng, đi thẳng đến dược phòng của Yến Lăng Nhiên.
Nghe tin minh chủ trở về, Yến Lăng Nhiên vốn đang vội vàng chạy ra nghênh đón đã thấy Lâm Quân Phong xuất hiện trước mặt mình, bế một đứa bé bước vào dược phòng. Còn chưa kịp hỏi đầu đuôi chuyện về nhân vật nhỏ mới xuất hiện, Yến Lăng Nhiên đã bị sắc mặt xanh xao và đôi môi tím tái của Lâm Quân Phong dọa cho tim muốn nhảy ra ngoài, la lên.
“Minh chủ! Chuyện gì…”
Lâm Quân Phong đưa một tay lên ngăn cô lại, giải thích ngắn gọn.
“Ta bị trúng độc.”
Yến Lăng Nhiên nghe như có sét đánh bên tai, vội vã nói.
“Minh chủ mau để ta xem!”
Lâm Quân Phong gật đầu, ngồi xuống chiếc giường tre trong dược phòng, đặt đứa bé lên chiếc ghế bên cạnh. Nhưng nó vẫn không buông hắn ra, bàn tay nhỏ trắng
ngần nắm chặt lấy vạt áo hắn. Lâm Quân Phong vỗ vỗ vai nó, trấn an.
“Ta không sao. Ngồi ở đó chờ ta.”
Thấy nó vẫn không buông tay áo mình ra, đôi mắt đen ươn ướt thì cứ nhìn mình không chớp, Lâm Quân Phong thêm một câu nữa.
“Ngoan, nghe lời.”
Yến Lăng Nhiên bị hình ảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên đến độ tưởng chừng bị hoa mắt. Cô quen biết Lâm Quân Phong từ lúc hắn mới sinh ra đời đến bây giờ, so với những người vốn chỉ nhìn thấy hắn lãnh tĩnh lạnh lùng, cô đã từng thấy hắn vui, từng thấy hắn buồn, từng thấy hắn đau khổ mất mát, cũng từng thấy hắn giận, nhưng thấy hắn dịu dàng lại còn dỗ dành người khác thì đây là lần đầu tiên. Đứa trẻ này rốt cuộc là ai?
Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu Yến Lăng Nhiên. Lúc này cô càng lo lắng cho minh chủ nhà mình hơn. Cô vội vàng cầm lấy tay Lâm Quân Phong bắt mạch. Lâm Quân Phong không nói gì, ánh mắt dừng lại trên cổ tay mình. Đứa trẻ thì không hề rời mắt khỏi hắn.
Yến Lăng Nhiên nhíu chặt đôi chân mày, được một lúc thì mắt bắt đầu ướt. Cô run run giọng hỏi Lâm Quân Phong.
“Minh chủ tại sao lại ra nông nỗi này? Mấy ngày nay người chịu bao nhiêu khổ rồi?”
Lâm Quân Phong không muốn cô khóc, xua xua tay.
“Không nghiêm trọng như vậy. Chỉ là…”
“Không nghiêm trọng?”, Yến Lăng Nhiên đột nhiên từ bi thương chuyển thành giận dữ, “Người còn không mau cởi áo ra để ta xem vết thương!”
Nếu nói về mức độ quen thuộc với sự thay đổi cảm xúc trong tích tắc của Yến Lăng Nhiên thì không ai có thể so được với Lâm Quân Phong. Cô vốn là nha hoàn của mẫu thân hắn, theo hắn từ lúc hắn mới ra đời. Năm hắn ba tuổi, phụ mẫu đều bệnh nặng qua đời. Yến Lăng Nhiên – lúc đó mới có mười tám tuổi – một mình mang theo hắn cùng với bức di thư của phụ thân hắn lặn lội tìm đến Nam Sơn Minh. Cho dù cô có thân phận là nha hoàn, nhưng thực chất đối với hắn, cô càng giống chị, giống mẹ hơn. Bất kể tính tình cô có thế nào, thì hắn vẫn rất rõ nếu chỉ còn một người trên thế giới này thương hắn, người đó sẽ là Yến Lăng Nhiên.
Vì vậy hắn rất ngoan ngoãn cởi áo ra, nằm xuống để cô xem xét vết thương trên vai. Đứa bé vốn vẫn nhìn hắn, lúc này bèn đưa tay ra, lấy y phục hắn mới cởi xuống, gấp lại một bên. Lâm Quân Phong thấy động tác của nó vừa đáng yêu vừa có vẻ lấy lòng, có lẽ nó vẫn sợ hắn sẽ bỏ rơi nó. Tim hắn bị động tác đó của nó làm cho lay động, hắn nói khẽ.
“Cảm ơn.”
Mắt đứa bé hơi nheo nheo lại, nụ cười lấp ló nơi môi nó.
Tất cả những động thái đó đều không thoát khỏi mắt của Yến Lăng Nhiên. Cảm giác cổ quái trong lòng cô càng lúc càng tăng lên, nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp, cô rất muốn ngay lập tức hỏi về xuất thân của đứa trẻ đó. Một đứa bé đẹp như tiên đồng, chắc chắn là người đẹp nhất mà cô từng thấy qua, mặc trên người chiếc trường sam của Lâm Quân Phong, vừa quá rộng vừa quá dài, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu đến nỗi tim muốn tan chảy. Rốt cuộc là minh chủ nhặt được nó ở đâu? Chờ điều trị xong vết thương và chất độc này, cô nhất định phải hỏi rõ mới được.
Yến Lăng Nhiên quả nhiên là người thay đổi cảm xúc chỉ trong chớp mắt, vừa nhìn trên lưng Lâm Quân Phong thấy vết đâm thì sưng tấy, xung quanh đều là màu đen, trong lòng cô liền cực kỳ căm giận nghiến răng rít lên một tiếng, liên tục nguyền rủa kẻ đã gây ra chuyện này cho hắn.
Đứa bé nhìn thấy cảnh đó, thấy người phụ nữ này có chút kỳ lạ, thế nhưng cảm giác tỏa ra từ cô ta lại thật là thiện lương. Nó hình như chưa từng gặp được người phụ nữ nào như vậy trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Yến Lăng Nhiên lấy kim châm cứu ra, dùng tốc độ mắt thường không theo nổi mà cắm vào tất cả các huyệt đạo quanh vết thương. Cô bắt đầu càm ràm.
“Người dùng nội lực ép chất độc ra khỏi cơ thể cũng chỉ là tạm thời thôi, cứ để như vậy về đến đây ta sẽ chữa trị cho người, vì sao sau đó còn vận công để đến nông nỗi này? Bây giờ ta sẽ rạch máu độc ra, người chịu khó, sẽ đau một chút.”
Yến Lăng Nhiên rút hết kim châm cứu ra, rồi cầm dao rạch lại vết thương của Lâm Quân Phong, khiến từ đó trào ra một dòng máu đen. Cô lấy khăn sạch thấm hết máu đen của hắn, đến khi máu chuyển thành màu đỏ mới lấy thuốc bột đắp lên.
Trong thời gian đó, Lâm Quân Phong bảo trì trầm mặc, không nói gì, cũng không nhăn mặt vì đau. Đứa bé càng không dám nói một tiếng. Cả Lâm Quân Phong và nó đều có thể nói là nam nhân thông minh, dù không có ai dạy cũng biết rất rõ lúc phụ nữ đang cằn nhằn thì im lặng là vàng.
“Minh chủ”, Yến Lăng Nhiên băng vết thương lại cho Lâm Quân Phong, tiếp tục nói, “mấy ngày tới mỗi ngày người đều phải uống ba lần thuốc, và không thể vận công.”
“Ta hiểu rồi.”
Lâm Quân Phong ngồi dậy, mặc áo lại. Hắn cầm tay đứa bé định dắt đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Yến Lăng Nhiên:
“Ngươi còn giữ mấy bộ quần áo ta mặc lúc còn nhỏ phải không? Đem tới phòng của ta đi.”
Yến Lăng Nhiên gật gật đầu, có vẻ rất hứng khởi.
“Còn còn! Ta sẽ tìm rồi mang qua đó ngay. Minh chủ, đứa bé này là…”
Lâm Quân Phong biết cô sớm muộn gì cũng hỏi, nhưng hắn cũng không muốn phải kể hết mọi chi tiết lúc này, chỉ nói đơn giản.
“Từ nay nó sẽ ở với chúng ta.”
Yến Lăng Nhiên không hổ là người có ngàn vạn ý nghĩ trong đầu, cảm xúc thay đổi thất thường, đến chủ đề nói chuyện cũng không thua kém. Câu tiếp theo mà cô hỏi là:
“Minh chủ, rốt cuộc là kẻ nào đã gây ra chuyện này? Môn phái nào mà lại hèn hạ đến như vậy? Không thắng được thì hãm hại?”
Đứa bé thì có chút kinh ngạc, nhưng Lâm Quân Phong rất bình tĩnh trả lời tiếp.
“Chờ khi Quan Thiên Ninh trở về, ta cũng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi các ngươi.”
Nói rồi, hắn dẫn đứa trẻ trở về phòng của mình. Yến Lăng Nhiên vốn còn bao nhiêu thắc mắc trong lòng, thế nhưng biết rõ Lâm Quân Phong sẽ không nói gì thêm, đành rời khỏi dược phòng đi tìm mấy bộ quần áo ngày xưa của hắn cho đứa bé.
*
Đối với đứa trẻ mà nói, phong cảnh ở Nam Sơn Minh mới lạ vô cùng. Nó chưa từng nhìn thấy núi non xanh biếc, mây trắng cuồn cuộn ngay trên đầu như vậy. Dù những gian nhà ở đây đều rất đơn giản, nhưng đối với nó thì còn đẹp hơn cả những lầu son gác tía mà nó từng thấy qua.
Mà người đang dắt tay nó thì… Vào giây phút hắn bế nó trên tay và nói hắn sẽ mang nó đi, đứa bé đã biết nó sẽ thương yêu người này cả đời. Bây giờ, đối với nó mà nói, mỗi bước đi đều giống như đang bước trên mây, nhẹ bẫng như có thể bay lên.
Lâm Quân Phong dắt nó đi ngang qua một chiếc sân nhỏ, đến trước một gian phòng rồi đẩy cửa vào. Bên trong phòng đơn giản vô cùng, ngoại trừ một chiếc giường lớn, một chiếc tủ, một bộ bàn ghế thì gần như không có thứ gì khác. Thế nhưng được Yến Lăng Nhiên quét dọn xông hương hằng ngày, phòng ngủ của Lâm Quân Phong vừa sạch sẽ vừa thơm mùi trầm hương, vô cùng dễ chịu. Đứa bé hít sâu một hơi, rồi thở ra, cảm thấy nơi này hẳn là nơi yên bình nhất trên đời. Lâm Quân Phong cúi xuống nói với nó.
“Trong lúc chờ sắp xếp một phòng cho ngươi thì ngươi chịu khó ngủ ở đây vậy.”
Đứa bé lập tức lắc đầu, vội vã đáp.
“Không khó. Một chút cũng không khó.”
Lâm Quân Phong nhìn biểu hiện của đứa trẻ, lại nhớ tới lần đầu tiên mình gặp nó, lúc đó cảm thấy nó bình tĩnh đến độ phi thường, còn có chút lạnh lùng. Nhưng bây giờ thì có vẻ giống một đứa con nít hơn rồi. Hắn xoa đầu nó, nói nó ngồi lên ghế, còn bản thân mình thì đi đến tủ áo, lấy ra một bộ y phục mới. Còn chưa kịp quay lại thì đã nghe thấy giọng nói non nớt của nó vang lên một lần nữa.
“Thực sự có thể ở lại sao?”
Lâm Quân Phong bước đến trước mặt đứa bé rồi ngồi xuống đối diện với nó, một bên đầu gối của hắn chạm xuống đất, ngay cạnh chân ghế. Hắn đưa một tay lên chạm vào vai đứa bé, nhìn vào đôi mắt to tròn lúc nào cũng lấp lánh của nó. Hắn nói:
“Ngươi cưu mang ta một đêm, ta sẽ nuôi ngươi một đời. Về sau, nơi này là nhà của ngươi.”
Đôi mắt đứa trẻ mở lớn, đong đầy hình ảnh của hắn, tay nó run run. Rồi khi nó chớp mắt, nước mắt chảy dài xuống hai bên má. Lâm Quân Phong có chút bối rối không biết phải làm sao thì đứa bé đã ôm lấy cổ hắn, dụi đầu vào vai hắn. Hắn mỉm cười, bế nó lên, vỗ vỗ vai nó. Đứa bé này… hóa ra lần đầu y thấy nó khóc lại không phải vì khổ vì buồn.
Mà đối với đứa bé thì nỗi khát khao mà nó đã mãi giấu kín trong lòng suốt bao nhiêu năm tháng cuối cùng cũng trở thành hiện thực, cuối cùng cũng có thể bộc lộ ra cùng với những giọt nước mắt này.
Đứa bé không biết, mà ngay cả Lâm Quân Phong cũng không biết gương mặt hắn lúc đó có bao nhiêu dịu dàng cùng thương yêu.