Em không sợ đau khổ, tự nguyện dấn thân
vào con đường lạc lối
Anh đi đường anh, em vờ như không
biết,
Em biết anh có những nỗi lòng không thể
nói ra,
Lẽ nào anh thật sự không bận tâm?
Chiếc giường vừa nhỏ vừa lạnh, tôi cảm giác như mình
sắp bị đông cứng, chẳng khác nào một tảng đá cứ chìm dần xuống vực thẳm của
bóng đêm, rồi lơ lửng trong không trung, không thể rơi
hẳn xuống. Cơ thể tôi như bị thanh sắt
lạnh khuấy đảo không ngừng, tưởng chừng lục phủ ngũ tạng dần bị lôi hết ra
ngoài.
Trong vùng lạnh giá và tối tăm ấy, có một người luôn
nắm tay tôi rất chặt, rất xót xa,
vô cùng dịu dàng và thân quen. Tôi thật sự hồ đồ mất rồi, trong cơn mê man
tôi cứ nghĩ rằng, chỉ cần người ấy không buông tay tôi ra thì tôi cũng sẽ
không bao giờ buông. Cũng chỉ có trong giờ phút này đây, tôi mới không
chút băn khoăn do dự, đặt bàn tay mình trong vòng tay ấy. Ánh đèn trắng
nhức mắt, khi ánh sáng phụt tắt, thứ quý giá nhất trong bụng tôi, thứ tôi ra
sức bảo vệ đã bị người ta cướp đi trắng trợn.
Lúc tỉnh dậy, tôi nhìn thấy gương mặt anh ta với
chiếc cằm đã lún phún râu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy nhìn bộ dạng khi anh ta
để râu thật đẹp. Bao nhiêu những lần đầu tiên của tôi đều đành hết cho anh
ta, tiếc rằng anh ta không phải là người tôi nên cho đi điều ấy.
Đôi mắt của Mục Thần Chi sáng lên lộ rõ niềm vui,
thấy tôi trở mình quay lưng lại, bàn tay anh ta nắm chặt hơn rồi hỏi: “Tại
sao?”.
Tại sao cái gì? Hai lần tôi bị người ta đẩy từ trên
cầu thang xuống, tôi cũng muốn biết là tại sao. Tôi không làm điều gì sai
trái, tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao tôi không bảo vệ được
mình? Ngay cả đứa con trong bụng cũng không giữ được?
Anh ta sắp kết hôn rồi, anh ta hoàn toàn không yêu tôi,khinh
bỉ tôi, muốn tôi cút xéo, thế mà bây giờ anh ta lại xuất hiện ở đây,
tại sao chứ?
“Đứa bé không phải con anh, là tôi không cẩn thận nên
vấp ngã.” Trong phòng bệnh chỉ có chiếc đèn nhỏ, ánh sáng yếuớt, không
thể soi tỏ được thứ gì. Hai tay anh ta đặt lên hai vai tôi, cả thân hình lầm
lũi che lấp ánh sáng. Tôi thấy gương mặt tăm tối của anh ta trông rất đáng
sợ.
“Em lại lừa anh nữa sao?” Sự ghê
tởm trong mắt anh ta đủ để xuyên thấu tất cả.
“Anh ở lại đây
chẳng phải vì tôi đã làm
mất đứa con của
anh sao? Tôi nói cho anh biết, là tôi cố ý ngã trước mặt anh,
tôi không hề muốn có đứa trẻ này.”
Mục Thần Chi nâng tôi dậy, đôi mắt hằn những tia
máu đã không còn đẹp đẽ như bình thường, những đường gân trên cánh
tay cũng nổi lên xanh lét: “Em thử nói lại lần nữa xem!”
Kim giây trên chiếc đồng hồ đeo tay của anh ta vẫn
không ngừng tích tắc bên tai tôi. Không khí đầy mùi thuốc sát trùng. Trong
không gian yên tĩnh đến quái gở này, tôi lại không thấysợ hãi,
chỉ có cảm giác buồn chán bởi tại sao tôi vẫn còn sống?
Đầu óc tôi như chiếc ống kính máy quay chuyển động
chóng mặt, mấy nghìn bức thư anh ta viết, còn có cả nụ cười mỉa mai của Tô Na
Na.
Nhưng cậu cũng không thể yêu anh ta, nằm
dưới kẻ thù đã giết chết bố mình, rồi bị anh ta hết lần này đến lần nọ chơi
xỏ, cậu không thấy như vậy là rất thô bỉ sao? Sao cậu có
thể vô liêm sỉ đến vậy?
Tôi rất buồn, thật sự rất buồn, nhưng vẫn phải mỉm
cười.
“Một nghìn lần cũng thế cả thôi. Tôi không yêu anh,
tôi hận anh! Anh muốn có con thì sẽ có người đẻ cho anh. Chúng ta không còn
liên quan gì tới nhau nữa.”
Bàn tay Mục Thần Chi túm chặt vạt áo tôi không ngừng
run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run run. Anh ta cười nhạt.
“Em có thể rời bỏ anh?”
“Ha ha ha, tùy anh thôi! Mẹ tôi, Tiêu Hàn Ý, hay là cả
Tô Na Na, ai cũng được, anh đều có thể uy hiếp. Tôi nghĩ gây ra một vài
chuyện không có gì là khó. Ví như việc lén lút báo thù Thịnh Hạ, hoặc là xăm
thêm vài đường trên cánh tay đềuđược! Dù sao
những chuyện như thế này tôi đã làm không biết bao lần, chỉ cần anh chịu đựng
được! Mà nếu anh thấy chán thì cũng có
thế giết tôi.”
Hai bàn tay anh ta bóp vào cổ tôi, như một chiếc vòng
sắt cứ thế khép chặt lại. Tôi không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ chăm chăm
nhìn lên trần nhà, vài giọt nước mắt chảy ngược vào tai, còn một số
khác lại rơi xuống gối.
Con người, hóa ra lại có nhiều nước mắt đến thế.
Tại sao hận một người như vậy mà lại có thể
rơi nước mắt vì họ?
Không biết Mục Thần Chi buông tay ra từ lúc nào, chỉ
ngồi nhìn những vết bầm tím trên người tôi như kiểu đang suy tư gì đó. Bao
nhiêu vết thương đều do anh ta để lại. Có lẽ đó chính là những vết thương mà
anh ta để lại nên tôi mới không còn cảm thấy đau đớn.
Ngón tay anh ta dịch chuyển theo ánh mắt, từ tốn chạm
lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi. Đôi môi mím chặt khẽ nhếch lên, nở nụ cười
khó nhọc, chẳng biết đó là biểu cảm gì nữa.
“Em càng ngày càng hay khóc.” Nói xong những lời ấy,
anh ta vội quay mặt đi, chỉ có những ngón tay chạm trên gương mặt tôi là vẫn
ở lại, khẽ run rẩy: “Sau này, anh sẽ không làm em khóc nữa!”
Là anh ta muốn trả tự do hay là đang đe dọa tôi? Những
câu nói của anh ta, tôi luôn không hiểu.
Anh ta nói, sau này tôi không phải khóc nữa, lúc bỏ
đi, anh ta cũng không đóng sầm cửa lại, nhưng những giọt nước mắt lạnh lẽo, ẩm
ướt trên gối tôi lại không thể khô.
Mục Thần Chi không xuất hiện nữa.
Nửa tháng sau, vừa ra khỏi bệnh viện tôi đã đến
trường làm thủ tục nghi học. Tôi không cảm thấy có lỗi với Tô Na Na, cũng
chẳng hận cô ấy, chỉ có điều không còn muốn gặp lại cô ấy nữa.
Tôi đến làm việc tại một khu giải trí, quán cà phê
và quán bar là hai nơi hoàn toàn cách biệt, không gian yên
tĩnh và vô cùng trang nhã, tôi hát cũng an toàn, vả lại thù lao cũng khá.
Hát cả buổi tối khiến cổ họng tôi khô rát, vừa bước
ra từ phòng thay đồ, Thiệu Bỉnh Hàm đã bất ngờ đặt tay lên đầu tôi.
“Ha ha ha, trùng hợp quá!”
Tôi giật nảy mình, vỗ tay lên ngực cho hoàn hồn rồi
khép cửa lại, đi thẳng ra ngoài. “Anh mai phục ở đây bao
lâu rồi?”
“Em chẳng bao giờ nghe điện thoại, mai phục là đường
sống duy nhất của anh đây. Đã mười tiếng đồng hồ rồi, nếu thấy cảm kích
thì đi ăn cùng ca ca nhé!” Thiệu Bỉnh Hàm đi bên tôi, bước chân chậm lại, tự
ý khoác tay lên vai tôi.
“Anh mời nhé!” Đúng lúc tôi đang đói.
Thiệu Bỉnh Hàm không có thói quen ngồi ăn cơm một
mình, tôi chỉ còn cách nghe theo. Chưa đi hết hành lang thì chúng tôi gặp Sở Tây
Thừa và Minh Thiên Diệu, hai người này lúc nào cũng phong lưu, đa tình. Mồm
miệng thì độc ác đến mức khiến người khác trở nên đáng thương, nếu đi ăn
cùng thì chắc chắn tôi sẽ lĩnh đủ hình phạt.
Sở Tây Thừa nói: “Phó tiểu thư hát hay thật đấy, chả
trách Thiệu Nhị của chúng tôi chết mê chết mệt, ngay cả huynh đệ cũng không
cần nữa”.
Minh Thiên Diệu cũng cười theo, lúc lâu sau mới chêm
vào: “Công ty của gia đình Phó tiểu thư quy mô không lớn. Sau khi bố cô ấy mất
mà có thể kinh doanh phát đạt được như ngày hôm nay thì quả là kỳ tích. Gia
đình cô cũng thuộc hạng khá giả rồi, chẳng lẽ không cung cấp đủ tiền cho cô tiêu
sao? Thế mà cô còn đi làm thêm, niềm đam mê và hăng say với âm nhạc của cô
thật khiến người ta khâm phục”.
Mặt tôi nóng ran, vẫn giữ nụ cười bình thản. “Cám ơn
anh đã chỉ dạy. Em cũng biết hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, tuy em tiêu
tiền vung tay qua trán nhưng chưa bao giờ xin từ gia đình một xu nào.”
“Đúng vậy! Phó tiểu thư đây thật có bản lĩnh, không
cần phải ca hát mà cũng mê hoặc được trái tim người khác, khiến họ nguyện
sống nguyện chết.” Sở Tây Thừa liếc sang Thiệu Bỉnh Hàm như ám chỉ.
Tiếng “ồ” được Minh Thiên Diệu kéo dài giọng khiến
tôi có cảm giác như chiếc roi da bất chợt quất lên mặt mình.
“Phó tiểu thư đương nhiên là không cần xin tiền gia
đình, tiền người khác cấp cho cũng đủ tiêu rồi còn gì. Ý tôi là trước kia có
Mục Thần Chi cấp, còn đương nhiên bây giờ thì Thiệu Nhị tiếp quản. Đúng rồi,
còn có cả Thịnh Hạ nữa. Cô thật có bản lĩnh đấy! Ngay cả cậu ba của Thịnh gia
cũng cam tâm tình nguyện ném tiền lên
người cô. Tôi rất tò mò, không biết ba người họ sẽ phân chia lịch như thế nào
đây?”
Thiệu Bỉnh Hàm không tức giận mà còn cười nói: “Ồ,
thảo nào Anna sang Mỹ, chắc chắn bị cái mồm thối của cậu đầu độc nên phải
chạy trốn đây mà!”.
Vốn là người điềm tĩnh, không thích khoác lác, nhưng
khi Thiệu Bỉnh Hàm nói vậy, Minh Thiên Diệu cũng bốc hỏa, chiếc ghế bên cạnh
lập tức bay vèo.
“Haizzz! Anna ơi là Anna, Nhị ca, chẳng lẽ cậu không
biết cái tên này bị cấm nhắc đến sao?”, Sở Tây Thừa sợ hãi nhắc nhở.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Minh Thiên Diệu quát
lớn: “Câm mồm, muốn đánh nhau sao?”.
Sở Tây Thừa trề môi. “Liên quan gì đến tôi.”
Những tiếng cá được chiên trực tiếp trên bàn
phát ra những tiếng kêu xèo xèo. Thịt bò đựng trong chiếc nồi sứ
cũng không ngừng phì ra những bong bóng nhỏ, lúc gắp lên vẫn còn
nóng hổi. Vì nấu quá lâu nên các thớ thịt cũng trở nên dai nhách
trong miệng. Dù không muốn ăn nhưng đã lỡ cho vào miệng rồi nên không
thể nhè ra được. Lúc cố gắng nuốt xuống, bàn tay tôi bất giác nắm
lại, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
“Những lời ấy, Lãnh Bích Dao sớm đã nhắc nhở
em rồi. Cô ấy còn nói thẳng hơn hai người nữa đấy. Em biết thân biết
phận nên có bao giờ đũa mốc đòi chòi mâm son đâu. Xã hội bây giờ là
xã hội nịnh bợ và thực dụng, tôn nghiêm cũng có thể biến thành
những thứ vô giá trị. Nhưng em vẫn luôn nghĩ rằng, tình cảm của con
người với nhau thì không nên như vậy. Nếu hôm nay các anh muốn nhục
mạ, khiêu khích em thì các anh đã đạt được mục đích rồi. Em không
bản lĩnh đến thế, cũng không thể giả vờ cao ngạo, kiên cường. Em sở
dĩ vẫn còn ngồi ở đây chỉ vì nghĩ các anh là bạn của Thiệu Bỉnh
Hàm, mà anh ấy lại là bạn của em.”
Nhưng giây phút sau đó trôi đi trong im lặng, gần
như mọi người đều dừng mọi động tác. Tôi không cho rằng, trên đời này
sẽ có người vì một câu nói mà thay đổi quan niệm cố hữu của họ.
Đối với tôi mà nói, sống trên đời đã là một việc rất khó khăn, tôi
chỉ muốn ăn bữa cơm này trong yên bình, rồi yên bình trở về nhà, yên
bình sống hết cuộc đời của mình. Đến tận ngày hôm nay, thứ mà tôi
muốn chỉ gói gọn trong hay chữ “yên bình” ấy.
“Thỏ con.” Tôi sững sờ, không tin vào tai mình
nữa, nhưng tiếng gọi ấy địch thị là phát ra từ chính miệng của Minh
Thiên Diệu.
“Thỏ con, Thần Chi và Thiệu Nhị đều gọi em như
thế. Bây giờ em đi thăm Thần Chi đi, anh ấy đang nằm viện.”
Tôi bỗng hoảng loạn, nhưng chỉ một giây sau đo
đã lấy lại bình tĩnh. “Xin lỗi! Chuyện đó không liên quan đến em.”
“Anh không biết giữa em và Thần Chi đã xảy ra chuyện
gì. Con người đại ca
trước giờ không thích kể lể nhiều, kể cả những việc mà anh ấy thầm lặng
giúp em. Cho nên em hay suy nghĩ kỹ, em đến thăm anh ấy đi. Anh nghĩ, anh ấy
đang cần em.”
Trở về nhà, cả đêm tôi trằn trọc, tôi không biết
rằng Mục Thần Chi đã bị tai nạn ô tô trong chính cái đêm rời xa tôi. Anh ta
vốn lái xe rất cẩn trọng. Tôi cũng không biết Mục Thần Chi âm thầm giúp tôi
những thứ gì.
Ngày hôm sau, đứng trong cửa hàng hoa, tôi vẫn do dự.
“Hoa nhung tuyết, ở đây có loại đó không?” Mục Thần
Chi không thích những thứ như số đông vẫn thích, có lần anh ta nói là thích
hoa nhung tuyết.
“Có đấy!” Cô bán hàng vừa gói hoa một cách thành thục
vừa tán chuyện với tôi: “Tặng người yêu chứ gì?”.
“Cháu thăm bệnh nhân!” Tôi vội đáp, bỗng thấy mình
thật buồn cười. Tại sao trước mặt một người xa lạ mà cũng ra sức giải thích
quan hệ với anh ta?
“Ồ, cô tưởng là người yêu. Thông điệp của hoa nhung
tuyết là nhớ mãi không nguôi, là hồi ức quan trọng nhất.”
Thảo nào mà anh ta thích. Mấy nghìn bức thư tình ấy
nhất định là nhớ mãi không nguôi. Chứ bằng chừng ấy tuổi đầu thì ai còn viết
thư nữa chứ? Rốt cuộc là ký ức ấy quan trọng thế nào mà anh ta lại nhớ nhung
sâu đậm đến vậy? Quan trọng đến mức có thể khiến một người lạnh lẽo, vô tình
như Mục Thần Chi cũng phải viết mấy nghìn bức thư tình rồi không gửi.
“Chuyển đến theo địa chỉ này giúp cháu ạ! Cảm ơn cô!”
Lúc rời khỏi, tôi còn ngoái lại nhìn, những bông hoa
trắng vẫn đọng nước, mịn màng, hệt như những bông tuyết nhỏ. Tim tôi nhói đau
nhưng rồi cảm giác ấy tan biến trong chốc lát.
Một tuần sau, tôi đến bệnh viện vì cuộc điện
thoại của Tô Na Na. Mục Thần Chi nằm trên giường bệnh, còn đang phải
truyền nước. Cho dù nhắm mắt thì gương mặt nhợt nhạt vẫn chau lại.
Cái vẻ lạnh lùng ngạo nghễ ấy khiến người ta phải chùn bước. Một
tháng không gặp, anh ta gầy đi nhiều quá.
Cứ tiến thêm mỗi bước chân là hơi thở của tôi cũng
theo đó mà gấp gáp thêm một phần.
“Vô ích thôi, cô đi đi. Tôi đã quyết rồi, tôi chỉ cần
mình cô ấy” Giọng nói của Mục Thần Chi đột nhiên vang lên trong không gian
tĩnh mịch, rõ ràng và đột ngột, trên gương mặt vô hồn ấy chỉ có sự ngoan
cố.
Chắc là cô ta!
Tôi đứng ngây tại chỗ, nước mắt bỗng rưng rưng nơi
khóe mi. Tôi quay người rất nhanh nhưng không hiểu tại sao, chân tôi không thể
nhấc lên được.
“Mật Mật?” Mục Thần Chi có vẻ rất vui mừng.
“Tôi nói xong thì sẽ đi ngay.” Tôi cúi đầu nhìn xuống
chân.
“Nói!” Chỉ một chữ, ngữ khí đã rất không tốt.
Tôi cứ đứng quay lưng về phía Mục Thần Chi, không dám
quay đầu lại nhìn rồi lấy hết dũng khí nói: “Mặt Tô Na Na đã bị hủy hoại
rồi, xin anh làm ơn tha cho bố cô ấy”.
“Em đến tìm anh chỉ là vì chuyện đó thôi sao?” Mục
Thần Chi cười nhạt, rồi ra lệnh: “Cút đi!”.
Tôi bước những bước thật nhanh, khi vừa chạm đến cánh
cửa thì trong đầu lại vang lên tiếng khóc bất lực của Tô Na Na. Tôi quay trở
vào, đến gần Mục Thần Chi, vẫn mỉm cười, giọng nói rất khẽ: “Em đến để van
xin anh, Thần Chi”.
“Cút!” Anh ta tức giận gạt tất cả những đồ
đạc trên giường và trên kệ xuống.
“Chỉ cần anh tha cho Tô Na Na và gia đình cô ấy.
Em có thể chấp nhận bất kỳ điều kiện nào.” Giọng tôi lạc hẳn đi.
Lúc đứng dậy, nhìn mình qua cửa kính thấy gương mặt trắng bệch như
thể không còn giọt máu nào, vô cùng nhợt nhạt.
Đôi mắt Mục Thần Chi lộ rõ sự mỉa mai đến
kịch điểm, anh ta nhìn tôi nói: “Phó Tiểu Mật, cô nghĩ mình là ai?
Tôi cho cô ta một bài học vì chính đứa con của tôi đấy, liên quan gì
tới cô chứ? Cô là thứ gì mà đến cầu xin tôi? Tôi chỉ đơn giản muốn
chơi cô, chơi chán rồi thì thôi! Cô tưởng tôi thật sự thích cô sao?”.
“Em chỉ vì Tô Na Na, xin anh!”
Mục Thần Chi bỗng cười lớn. “Chẳng phải cô có
chết cũng muốn rời bỏ tôi sao? Ngay cả đến đứa bé, cô cũng không
cần. Giờ chỉ vì Tô Na Na mà cô chạy đến van xin tôi? Thiệu Bỉnh Hàm
không cho cô đủ tiền sao? Hay là anh ta chán cô rồi nên cô mới đến tìm
tôi? Sao cô có thể đê tiện đến vậy?”
Tôi đúng là tiện nhân, rõ ràng biết anh ta sẽ
nhục mạ mình mà vẫn tới. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi hạ mình
van vỉ, thậm chí còn năn nỉ ỉ ôi chỉ vì một câu nói “Tha cho bố tớ,
tớ xin cậu!” của Tô Na Na.
Ngày ấy, tất cả thời gian tôi đều dùng vào
việc giận dỗi, cãi lại bố đến cùng. Khi tôi hiểu ra được tình cảm
đó thì lại là lúc bố đã mất. Tôi mãi mãi không còn cơ hội nhận
lỗi hay bù đắp. Trên đời này có những sự việc, những con người,
không phải ta muốn quý trọng hay muốn níu kéo là đều sẽ có cơ hội.
Tôi không thể cứu được bố, nhưng tôi không muốn Tô Na Na cũng phải chịu
đau đớn, giày vò như mình.
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi!”
Tôi lặng lẽ đi ra, cảm thấy hơi thở cũng thật
khó khăn, đau đớn như xương thịt đều bị rạn vỡ. Lúc đi đến cửa thì
Mục Thần Chi bỗng túm chặt cánh tay tôi từ phía sau. Tôi từ từ quay
đầu lại, khi hai ánh mắt chạm nhau, tay anh ta vẫn giữ chặt lấy tay
tôi, còn tôi thì đã vô cùng rệu rã.
Thời gian chậm chạp trôi tưởng chừng như đã một
thế kỷ, mới nghe thấy Mục Thần Chi chầm chậm nói: “Hai điều kiện”.
Tôi kinh ngạc nhìn bộ dạng mệt mỏi đến cực
điểm của anh ta.
“Hai điều kiện. Anh sẽ buông tha cho em.”
“Được.” Buột miệng nói, tôi mới nghĩ mình con
chưa biết hai điều kiện anh ta đưa ra là gì mà đã đồng ý. Vài giây
sau, lực kéo của Mục Thần Chi đã khiến tôi bỗng chốc ở trọn trong
vòng tay anh ta. Má tôi áp vào vầng ngực ấy chỉ cách lớp áo cotton
mỏng, cảm giác như luồng hơi cay xộc vào mắt, anh đã đặt xuống đó
một nụ hôn. Toàn bộ quá trình ấy chỉ vẻn vẹn vài giây, như hình
bóng lướt qua, như áng mây bay thoảng và cũng chỉ là một khoảnh
khắc.
Đột nhiên, bờ môi anh ta bỗng trở nên tham lam.
Tôi không kịp phản ứng lại, Mục Thần Chi đã bế thẳng tôi đến giường
bệnh, âm thanh phát ra trong khi hai bờ môi vẫn quấn quýt, vừa mơ hồ
vừa mềm mại” “Không được phép khóc. Đó là điều kiện thứ nhất.”
Tôi càng bất ngờ, bờ môi Mục Thần Chi lại
nhoẻn cười. “Ở bên anh hai tháng này, không được phép rời xa anh, không
được khóc, lén lút khóc cũng là vi phạm.”
“Đây là điều kiện thứ nhất?” Rõ ràng là bao
hàm mấy điều kiện bên trong nữa. Tôi bực bội giãy giụa ra khỏi vòng
tay anh ta.
Mục Thần Chi cười như không có chuyện gì xảy
ra, nghĩ tôi là người có thể để bất kỳ người nào xâu xé, hai tay
bắt đầu thăm thú khắp nơi trên cơ thể tôi.
“Đây là bệnh viện!” Tôi thấp thỏm lo sợ ngó ra
ngoài cửa.
Mục Thần Chi đã thèm khát quá lâu, mạnh mẽ
trên cơ thể tôi như con mãnh thú, lòng tôi bỗng trào lên một cảm giác
đau thương đến bất lực. Trong suy nghĩ của anh ta, chắc tôi chỉ có
chút công dụng này. Dựa vào xác thịt để giữ một người lại bên mình
thật sự là điều vô cùng chóng váng. May mà chuyện sai trái này đang
mau chóng kết thúc.
Ánh mắt tôi nhìn lên chiếc kệ đặt cách giường
bệnh không xa, nơi đó đặt một bó hoa đã héo khô. Với người có địa
vị như anh ta, nếu nằm viện thì lẽ ra ngày nào cũng phải có hoa tươi
mới đúng. Vậy mà trong phòng này, chỉ có một bó hoa nhung tuyết đã
khô héo, cũng chính là những bông hoa nhung tuyết tôi gửi tặng.
Mục Thần Chi dõi theo ánh mắt tôi, cười nói như
một đứa trẻ giận dỗi: “Em thật keo kiệt!”.
Trong giây phút ấy, tôi bất giác ôm chầm lấy
Mục Thần Chi. Có vẻ anh ta rất hài lòng khi tôi chủ động rồi đáp
lại bằng cách siết chặt vòng tay. Chúng tôi đã rất gần nhau, anh ta
ôm chặt tôi thêm chút nữa, càng lúc càng chặt, như thể muốn tôi hòa
vào da thịt anh ta vậy. Tôi cảm nhận được hơi ấm mỗi lúc một trào
dâng trên cơ thể Mục Thần Chi, hơi ấm ấy như có thể khiến cho da thịt
tôi xuyên qua lớp quần áo để tan vào người đang rất gần tôi đó.
***
Xe chạy trên đường cao tốc thành phố W. Tôi ngồi
trên đùi Mục Thần Chi suốt quãng đường, anh ta vòng tay ôm eo tôi, tì
cằm lên đầu tôi. Thực tình mà nói, tư thế này có chút khó coi. Nhưng
Mục Thần Chi đã muốn thế thì tôi phải nghe lời, tôi cứ ngồi yên như
thế trong ba tiếng.
Chiếc áo nhung mà Mục Thần Chi mặc rất mịn
màng và ấm áp. Nghe tiếng tim anh ta đập mạnh, những trải nghiệm
trong hai tháng vừa qua tái hiện trước mắt tôi trong giây lát. Khoảng
thời gian ấy, Mục Thần Chi đối xử với tôi rất tốt, những lúc tranh
cãi cũng không nổi cáu. Tôi lầm tưởng rằng mình đã trở về quá khứ
nhưng cũng có cảm giác đó chỉ là một thủ đoạn của anh ta mà thôi.
Trước đây, anh ta đã lừa gạt tôi nhiều lần đến thế, bất kể lúc nào
cũng có khả năng trở mặt.
Trong thang máy của bệnh viện, Mục Thần Chi mới
nói cho tôi về điều kiện thứ hai. Lúc đó tôi đã tức giận vô cùng.
“Mục Thần Chi, tôi đã ở bên anh hai tháng trời,
tại sao đến bây giờ anh mới nói?”
Mẹ của anh ta hai ngày trước phải làm phẫu
thuật nối van tim. Tôi không những phải cùng Mục Thần Chi đến thăm Tần
Vãn Chiếu, mà còn phải tỏ ra ngọt ngào, ân ái. Cái đó gọi là gì
chứ? Tôi thật không chịu nổi.
“Nói sớm hay nói muộn thì kết quả đều như
nhau. Nếu em muốn bao nhiêu công sức bỏ ra bị đổ cả xuống sống xuống
biển thì anh cũng không ý kiến.”
Tôi bỗng như bị người ta chặt đứt khí quản,
hít thở khó khăn, không thể cất nổi lời. Tôi túm cổ áo anh ta rồi
cứ giữ nguyên tư thế ấy, hai mắt trừng trừng giống hệt một con ác
thú.
“Lại vô cùng buồn chán rồi hả?” Mục Thần Chi
nhướn mày cười lạnh nhạt, đưa tay vỗ lên má tôi như muốn động viên.
“Biểu hiện của em hai tháng qua rất tốt!”
Tôi biết anh ta muốn nói biểu hiện của tôi trên
giường. Cứ nghĩ đến suốt hai tháng qua, bộ dạng anh ta bất kể ngày
đêm làm tình với tôi là tôi lại thấy ghét, càng chán ghét mình hơn
vì đã bán thân xác cho kẻ thù, tôi cuối cùng cũng phải rơi xuống
địa ngục thôi. Tôi chỉ biết kiềm chế, tôi sẽ không hối hận, vì chỉ
hết ngày hôm nay thôi là tôi sẽ không làm một con chó bị anh ta nhốt
trong cũi nữa.
“Em đừng ngốc nghếch nữa!” Mục Thần Chi vuốt
tóc rồi mỉm cười nhấn ngón tay lên mí mắt tôi. “Xem mắt em đỏ như
mắt ma ấy, lát nữa khéo làm mẹ anh sợ chết khiếp. Ngoan, cười lên
nào!”
Tôi cố gắng nhếch môi nhưng không thể nào nặn ra
được nụ cười. Bốn phía trong thang máy đều là những tấm gương to,
sáng rõ, Mục Thần Chi hôn tôi như chốn không người. Tôi giống như con
rối vải, mình đầy thương tích mặc anh ta vần vò, mỗi cái hôn của anh
ta đều khiến lòng tôi tan nát.
Tất cả máu trong người tôi đều đổ dồn lên não,
tiếng tim đập thình thịch có thể tắt lịm bất cứ lúc nào. Một kẻ
không có gì trong tay, lại hèn mọn như tôi thì không thể bảo vệ bản
thân trước những lời khinh miệt đầy ác ý của anh ta, càng không thể
nào phản kháng.
Mục Thần Chi, đừng trách tôi diễn kịch không
đạt, là tại anh có một bà mẹ quá thông minh.
“Thực tình thằng bé Thần Chi từ nhỏ tính tình
đã gàn dở, có thể nói nó còn mắc thêm chứng tự kỷ. Thần Chi
thường vài tháng liên tục không mở miệng nói lời nào, cũng không hề
gọi mẹ, không bao giờ chơi với những đứa trẻ cùng trang lứa. Có khi,
bác thấy nó quỳ trên đất, lấy cành cây lúi húi vẽ gì đó rồi lại
lẩm bẩm một mình, bác cứ tưởng thằng bé bị bệnh gì. May mà từ
nhỏ Thần Chi đã có những thành tích vượt trội, có thể sống tự lập
một mình ở bên Mỹ từ năm mười tuổi. Nấu cơm, giặt giũ, nó đều làm
được, chưa bao giờ khiến ai bận lòng…”
Tôi hoang mang không tin những gì mình đang nghe
thấy. Đó là Mục Thần Chi sao? Tôi cứ nghĩ anh ta từ nhỏ đã kiêu căng, bá
đạo, khinh người như rác, có tuổi thơ hạnh phúc. Đặc biệt, khi nghe
Tần Vãn Chiếu nói Mục Thần Chi lấy cành cây vẽ gì đó trên mặt đất rồi lẩm
bẩm một mình, tôi tưởng chừng như gặp lại chính hình ảnh của mình hồi nhỏ.
“Mục Thần Chi trở nên tự kỷ như thế hoàn toàn là lỗi
của bác. Tình cảm của bác với bố nó rất gượng gạo. Hồi tiểu học, Thần Chi
có viết trong một bài làm văn thế này: Tôi rất ghét
mỗi khi ngủ dậy, sợ nhất là ngủ dậy, vì những lần ấy, tôi đều nhìn thấy bố
mẹ cãi nhau. Từ khi còn rất nhỏ, nó đã
biết về mối quan hệ của bác với bố cháu, nó luôn hận bác và hận cả bố cháu.
Năm mười lăm tuổi, Thần Chi từ Mỹ trở về và lén đi tìm cháu. Bác không biết
thằng bé đã làm gì với cháu nên đã mắng cho nó một trận tơi bời. Đêm đến, nó
khóa mình trong phòng khóc. Thần Chi đã mười lăm tuổi nhưng
đó là lần đầu tiên bác thấy nó khóc. Rồi suốt hai ngày sau nó không ăn
uống gì, lúc bước ra khỏi phòng thì đã kiệt sức, trong phòng toàn
là giấy trắng vương vãi khắp nơi, tất cả đều ghi tên cháu.”
Những cảm xúc kỳ lạ cứ quanh quẩn trong tim
tôi. Hóa ra, Mục Thần Chi và tôi có một quá khứ giống hệt nhau. Tôi
vô cùng đồng cảm. Chẳng trách anh ta lại hận tôi đến thế. Nhưng ngày
ấy, đừng nói là anh ta đến tìm tôi gây chuyện bởi tôi hoàn toàn không
biết đến sự tồn tại của anh ta.
“Kỳ lạ là, sau hôm ấy, Thần Chi trở thành con
người khác hẳn. Nó đã hay cười và bắt đầu có bạn. Những đứa con trai khác
đến tuổi trưởng thành đều có bạn gái, các cô gái theo đuổi Mục Thần Chi
không phải ít nhưng nó không hề mảy may để ý. Bác cứ tưởng nó kiêu căng ngạo mạn,
nhưng lại phát hiện thấy mỗi buổi tan học về, Thần Chi luôn nhốt mình trong
phòng viết thư và nhật ký. Bác hỏi viết cho ai, Thần Chi không nói. Nhưng bác
biết, chắc chắn thằng bé đang yêu thầm ai đó, bởi bộ dạng mỉm cười của nó mỗi
khi viết thư có hương vị của tình yêu. Đến năm hai mươi tuổi, Thần Chi vẫn
viết thư cho cô gái ấy. Bác thật sự rất tò mò. Nó chỉ nói: Em
ấy hát hay như Đặng Lệ Quân và có nét gì đó sầu muộn. Khi nói
câu ấy, Thần Chi ửng đỏ hai má.”
Tôi bỗng có cảm giác chán chường kỳ lạ. “Cháu không
muốn nghe bác kể những chuyện này đâu.”
Chuyện Mục Thần Chi yêu sống yêu chết một cô gái thì
có liên quan gì đến tôi?
“Cháu chưa đọc những bức thư đó sao?” Tần Vãn Chiếu
ngạc nhiên nhìn tôi rồi nở nụ cười. “Thảo nào, cháu nên đọc chúng. Thần Chi
thực sự rất yêu cháu. Bác biết, lúc đầu nó muốn trả thù. Bố cháu nhìn thấy ảnh
của hai đứa chụp chung cũng đã rất tức giận, nhưng bác không ngờ, Thần Chi
lại đến tìm gặp ông ấy...”
“Đủ rồi.” Tôi bịt tai lại, không muốn nghe thêm
điều gì nữa, nước mắt đã ầng ậng nơi khóe mi. “Rốt cuộc tôi nợ các người
những gì? Bố tôi đã chết nhưng tại sao các người còn muốn khiêu khích tôi?
Tại sao nhất định không chịu buông tha cho tôi?”
“Mật Mật, Thần Chi tìm bố cháu để xin lỗi, thuyết phục
ông ấy đồng ý cho các cháu đến với nhau. Lúc đầu, bố cháu cật lực phản đối
nhưng rồi cũng đồng ý. Ông ấy còn rất vui vẻ, nói nếu có cơ hội thì cả nhà
chúng ta cùng đi du lịch. Nhưng không biết tại sao ông ấy lại đột nhiên bị
xuất huyết não.”
Tai tôi ù đi, đầu óc trống rỗng. Tất cả tại sao không
giống với những gì tôi được biết? Không thể, Mục Thần Chi hận tôi như thế thì
sao có thể yêu tôi chứ? Nhất định là bọn họ cấu kết với nhau để lừa gạt tôi.
“Có một buổi tối, Thần Chi gọi điện thoại rồi khóc
lóc vớibác, nó nói: Mẹ,
con đã thấy ân hận khi gửi tấm ảnh đi. Con biết mình sai nhưng cũng muộn mất
rồi. Cô ấy hận con đến tận xương tủy, cô ấy không hề yêu con. Con nói gì cô
ấy cũng không tin nữa. Con thật lòng rất yêu và muốn đến với cô ấy. Giờ con
không biết mình phải làm gì nữa. Cả đời này, cô ấy sẽ không yêu con. Lần đầu
tiên bác thấy nó khóc thê thảm đến thế. Một chàng trai đã hơn ba mươi tuổi mà
lại khóc hu hu như đứa trẻ.”
Tôi nghe tiếng trái tim mình đập vừa gấp gáp vừa
chánchường, bao nhiêu chuyện đối ngược nhau như thế, tôi không thể tiêu
hóa hết được.
“Có lẽ cháu nghĩ Thần Chi hận cháu nên sẽ không bao
giờ yêu cháu. Thực tình mà nói, thằng bé cũng từng hận cháu, muốn hãm hại
cháu. Nhưng nó là đứa biết kiểm soát bản thân. Hận thì hận thật nhưng lại vô
cùng yêu. Nó phân chia rạch ròi hai thứ đó, một khi đã nhận định rõ được tình
cảm của mình thì không bao giờ hối hận, bình tĩnh, kiên quyết và không ai
trên đời này có thể làm lung lay tình cảm ấy. Mật Mật, bác hy vọng cháu tha
thứ cho Thần Chi.”
Tần Vãn Chiêu nắm chặt lấy tay tôi. Tay của bà giống
hệt tay Mục Thần Chi, khô và hơi lạnh nhưng lại mềm mại hơn một chút.
Lúc từ bệnh viện đi ra thì trời đã tối đen. Tôi nói
tìm một khách sạn ở tạm nhưng Mục Thần Chi không nghe, nhất quyết đòi về
nhà.
Tôi cứ tưởng Mục Thần Chi thấy đôi mắt sưng mọng của
tôi thì cho rằng tôi đã chọc giận gì Tần Vãn Chiêu nên thấp thỏm lo lắng đợi
anh ta hạch tội. Nhưng mọi chuyện ngoài dự đoán, anh ta không hề tỏ ra bực tức,
chỉ im lặng ngồi trong xe, chau mày suy tư. Các đường nét trên gương mặt đanh
lại lạnh lùng như một tảng băng. Điệu bộ lạnh lùng với người khác của anh ta
luôn khiến tôi sợ hãi, còn không dám nhìn anh ta lấy một cái.
Tôi nhắm mắt, gối lên đùi anh ta mà ngủ, vì nằm trong
xe chật chội nên tư thế ngủ của tôi hơi kỳ quặc. Trong lòng vẫn bộn bề suy
nghĩ nhưng tôi lại ngủ rất yên bình. Mục Thần Chi vẫn nắm tay tôi, lâu đến
nỗi lòng bàn tay cũng túa đầy mồ hôi. Trong mơ màng, tôi nhớ đến bàn tay của
bố.
Lúc tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trên chiếc giường
rộng rãi và êm ái, chính là chiếc giường trong nhà tôi. Lần đầu tiên của tôi
và anh ta cũng chính tại nơi này. Cũng đã ở đây một thời gian rất dài. Những
ngày tháng ấy, tôi không thấy vui vẻ, chỉ thấy thật yên bình.
Anh ta thật sự muốn kết thúc rồi sao, cho nên đêm cuối cùng chọn ở nơi này?
Tôi không thể chợp mắt tiếp được, đợi mãi cũng không
thấy Mục Thần Chi quay lại. Chiếc đồng hồ treo tường chỉ ba giờ sáng,
tôi nghĩ chắc anh ta đã đi thật rồi. Cả ngày anh ta mệt mỏi bơ phờ như vậy
mà cũng chỉ ngủ ở chỗ tôi vài tiếng.
Hai tháng vừa qua, mặc dù ngày nào Mục Thần Chi cũng
làm chuyện đó với tôi mà không biết chán, nhưng cứ mỗi khi
xong xuôi thì tôi lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã thấy anh ta ngồi ngoài
phòng khách hút thuốc. Tôi gọi, anh ta cũng không để ý. Đôi lúc lại đột nhiên
nổi nóng. Tôi đã quá quen với tính khí thất thường của anh ta nên cũng không
mấy bận lòng. Chỉ có điều, trông anh ta thật sự rất mệt mỏi, điện thoại từ
công ty thì gọi đến liên tục, chắc là do công việc kinh doanh quá bận rộn.
Tôi đi xuống bếp rót nước, vừa đặt chân đến phòng
khách đã thấy nhà bếp sáng trưng, tôi giật mình, bước lại thật khẽ.
Ánh đèn sáng chói mắt, lại có chút thê lương chiếu
lên thân hình mệt mỏi của Mục Thần Chi, dây của chiếc tạp dề mà anh ta đeo có
in hình đôi bướm, dài thõng xuống đung đưa theo từng cử động.
Mục Thần Chi đã thay bộ đồ khác, chiếc sơ mi hồng
phấn rất quen thuộc. Tôi mơ hồ nhớ lại hai năm trước, trong một lần cùng Tô Na
Na dạo phố, thấy chiếc áo màu hồng phấn rất đẹp nên quyết định mua về để
nịnh nọt Mục Thần Chi. Lúc đó, anh ta nói chiếc áo ấy là hàng chợ, đường may
không đẹp nên thẳng tay vứt vào tủ.
Có một lần, anh ta phải đi họp gấp mà lại chưa thay đồ
liền quát nạt tôi: “Cái áo sơ mi màu hồng phấn đâu?”.
Lúc đó tôi cũng sững sờ, Mục
Thần Chi là kiểu người có mới nới cũ điển hình, rất nhiều quần áo hàng hiệu
với giá cả đắt đỏ mà anh ta chỉ mặc được mấy lần đã thấy chán và không bao giờ
đụng đến nữa. Anh ta cũng rất chăm chỉ sắm đồ, có điều, chiếc áo sơ mi hàng
chợ kia thì đã được mặc rất nhiều lần mà vẫn không bị vứt đi.
Khó khăn lắm mới có cơ hội, tôi liền trêu đùa: “Chẳng
phải có ai đó nói rằng, đàn ông lớn tuổi mặc đồ màu hồng là cưa sừng làm
nghé, sẽ bị thiên hạ đàm tiếu sao?”.
Mục Thần Chi vừa cài cúc vừa đủng đỉnh cười. “Hi hi,
thỉnh thoảng cưa sừng
làm nghé cũng được.”
Những kỷ niệm cứ ùa về, mắt tôi cay cay, tôi cứ ngỡ
những chuyện thường ngày nhạt nhẽo ấy chỉ là mơ hồ, không ngờ lại nhớ rõ
ràng đến thế.
“Sao không ngủ đi!” Mục Thần Chi quay lại nhìn tôi
chằm chằm, những câu nghi vấn luôn bị anh ta biến thành câu cầu khiến.
Tôi cười rồi tiến lại anh ta gần hơn nữa. “Mục Thần
Chi, nửa đêm rồi mà anh
không ngủ, đang làm món gì ngon thế?”
Tôi muốn lấy lòng nên nét mặt tươi tỉnh nhưng Mục
Thần Chi vừa nghe tôi gọi cả họ lẫn tên thì nhăn mặt, rồi lại quay đầu thản
nhiên bỏ một chiếc bánh vào chảo dầu đang sôi xèo xèo, cất giọng nói vô cùng
lạnh lùng: “Tránh ra đi”.
Tôi cứ sán đến thì lại bị Mục Thần Chi hất ra, chắc
anh ta sợ tôi làm hỏng việc nên cũng không thèm kiềm chế sự bực tức như mọi
khi. Tôi loạng choạng vài bước mới bám được vào góc bàn, lòng đau nhói.
Những lời Tần Vãn Chiếu nói chắc là để an ủi tôi thôi,
bởi nếu anh ta có chút tình cảm với tôi thì sẽ không thể giận dữ trong cái đêm
cuối cùng này.
Tôi cúi gằm mặt đi ra ngoài, mỗi bước đi đều uể oải,
bỗng giọng nói của anh ta vang lên từ phía sau: “Sao em lười thế? Chưa bao giờ nghe
người ta nói muốn ăn thì lăn vào bếp sao?
Đến đây giúp anh một tay!”.
Tôi rõ ràng là lười, cũng chẳng biết làm việc nhà. Ở
bên Mục Thần Chi đã hai năm
nhưng công việc nội trợ đều do anh ta đảm đương. Tôi thì ngoại hình không
xinh đẹp, gầy tong teo, học hành cũng
chả đâu vào đâu, sao anh ta lại thích tôi được chứ? Cứ cho là anh ta ở
bên tôi không phải vì muốn báo thù, vậy ắt là
do tôi có những điểm tương đồng
với bé gái mà anh ta thích.
Vì chất giọng của tôi rất giống
Đặng Lệ Quân.
Ngẩng đẩu nhìn thấy sự giễu cợt trên gương mặt anh
ta, tôi bị chính những suy nghĩ của mình làm cho hết hồn. Rời xa một hung
thần ác ôn như Mục Thần Chi chẳng phải là điều mà tôi ngày lẫn đêm trông ngóng
sao? Giờ tôi còn buồn chán nỗi gì chứ? Nhất định là tôi đã bị những lời nói
ngon ngọt của Tần Vãn Chiếu làm cho mê muội rồi.
Nghĩ thế, tôi liền thấy thoải mái, vui vẻ tiến lại gần
MụcThần Chi. “Em có thể giúp gì nào?”
“Em vui lắm sao?” Mục
Thần Chi cầm chiếc bánh trong tay nhưng vẫn chưa cho vào chảo, chỉ nhìn tôi
trừng trừng, ánh mắt lạnh lẽo bỗng càng thêm u ám. “Sắp được rời xa anh nên
em vui như mở cờ trong bụng sao?”
Tôi thẫn thờ đứng đó, không biết trả lời ra sao thì
anh ta đãchau mày nhìn tôi.
“Khuôn bánh trên bàn ấy, chỉ cần ấn nút tạo hình là được”
“Ừm.” Tôi gật gù nghe lời, ấn nút xong mới biết Mục
ThầnChi đang làm bánh quẩy.
“Anh cũng biết làm bánh quẩy sao?”
“Chẳng có gì là anh không biết làm”, Mục
Thần Chi thản nhiên đáp.
“Vậy tại sao trước kia anh không làm cho em?
“Em có nói đâu.”
“Không nói không có nghĩa là em không thích.”
Thần Chi bỗng dừng tay, nhìn tôi dò xét. Lúc quay lại
tiếp túc công việc thì bật cười mỉa mai. “Em cũng biết điều đó sao? Nhưng
em biết thì có tác dụng gì chứ?”
Câu nói này có hàm ý sâu sắc, tôi bỗng có chút hoảng
loạn, liền cười lấp liếm, thò tay nhón một chiếc bánh quẩy trong đĩa. Chiếc
bánh vừa được vớt ra khỏi chảo nên vẫn còn nóng bỏng tay khiến tôi
phải kêu lên xuýt xoa.
Mục Thần Chi vội vàng quay lại nắm lấy tay tôi, vừa
thổi phù phù vừa quở mắng: “Ngốc nghếch như em thì mai mốt về già phải
làm sao?”.
Không biết tại sao, trong giây phút này đây, tôi rất
muốn ôm chầm lấy Mục Thần Chi. Những cảm xúc rối loạn trong lòng, tôi cũng
không muốn làm rõ, không muốn suy nghĩ quá nhiều. Dù sao đây cũng là đêm cuối
cùng, đến khi trời sáng thì sẽ phải nói lời từ biệt và tôi sẽ không phải nghĩ
nhiều nữa. Tôi dang tay ôm chầm lấy Mục Thần Chi, thân hình anh ta rất đẹp,
đặc biệt là vùng bụng, khiến người khác ôm vào cũng cảm thây si mê.
Còn đang khinh bỉ mình vì suy nghĩ nực cười ấy thì
Mục Thần Chi cúi xuống hôn tôi. Hai năm nay, việc nhiều nhất mà chung tôi
cùng làm chính là ái ân nam nữ. Tôi đón nhận biết bao nụ hôn từ anh ta, có lúc dịu
dàng, khi lại quyết liệt khiến người ta hoảng sợ, đôi khi nụ hôn lại trở thành
cắn xé. Nhưng không có lần nào như hôm nay, không phải dịu dàng mà là chan chứa
tình cảm như mặt nước mùa thu, trong suốt và rõ ràng, dường như nụ hôn ấy có
một mê lực mà người ta không thể cưỡng lại rồi cam tâm tình nguyện bị dòng
nước nhấn chìm.
Bàn tay ôm eo tôi không ngừng nóng lên, hơi nóng đủ
khiến người ta mụ mị. Tôi vòng tay qua cổ Mục Thần Chi, lần đầu tiên tôi chủ động,
thậm chí còn nhiệt tình đáp lại từng cử chỉ của anh ta.
Mục Thần Chi sững sờ giây lát rồi nụ hôn càng thêm
sâu nhưng bỗng chốc lại đẩy mạnh tôi ra. Tôi
loạng quạng lùi lại ba bước
rồi bị va vào
cạnh bàn, rất đau.
“Phó Tiểu Mật,
rốt cuộc cô có ý đồ gì?” Sắc mặt
MụcThần Chi nhợt nhạt, sự tức
giận khiến đôi môi khẽ run. “Cô muốn làm gì? Cô không thích tôi, chúng ta cũng
sắp chia tay, cô còn muốn trêu chọc tôi sao?”
“Em...” Dường như có một bàn tay nào đó vừa luồn
vàobóp chặt tim gan tôi, chặt
đến mức tim tôi sắp vụn vỡ.
Mục Thần Chi cởi tạp dề vứt lên bàn rồi bước nhanh
ra khỏi bếp. Lúc đi đến cửa thì dừng lại, cánh tay bám vào khung cửa,
giọng nói ảm đạm vô cùng mệt mỏi: “Đến đây là hết, sau nay em đừng đến tìm anh
nữa”.
Chảo dầu trên bếp vẫn đang chiên bánh quẩy, ban
nãy vì vội quá nên Mục Thần Chi quên tắt bếp. Mùi khét bốc lên nghi ngút, tôi
đứng thẫn thờ hồi lâu rồi mới sực nhớ, liền với tay ấn vào công tắc bằng nhựa
cứng màu đen trên bếp, phát ra một âm thanh cực nhỏ: “Tạch”.
Cả căn bếp đều ngập tràn mùi bánh cháy khét, cho dù
lửa đã tắt nhưng thứ mùi ấy vẫn quanh quẩn, tôi không thể phân biệt rõ mùi vị
của nó, chỉ biết không khí hít vào toàn là thương đau.