Vận Đào Hoa Tới Boss Nở Hoa

Chương 7: Chương 7




Chuyển ngữ: Mic
Nhớ lại thái độ của Tống Gia Trạch đối với mình mấy ngày nay, Tô Tiểu Cách phát hiện có rất nhiều điểm mờ ám.
Cô lo lắng là do mình nghĩ nhiều rồi, lúc ăn trưa không nhịn được trưng cầu ý kiến của Tiểu Mỹ.
Vừa mới đem những gì trải qua trước sau kể xong, Tiểu Mỹ đã nhỏ giọng kinh ngạc hô lên: “Trời ạ, Tống tổng rõ ràng là có tình ý với cậu rồi!”
Tô Tiểu Cách nuốt một ngụm nước bọt: “Cậu xác định?”
“Làm ơn đi! Không thích cậu sẽ hỏi trong lòng cậu anh ta ưu tú đến mức nào à? Không thích cậu sẽ nhấn mạnh mình đối với Đinh Vi không có ý gì với cậu sao? Huống hồ anh ta còn mời cậu ăn cơm, đấy là hẹn hò đó! Còn khen cậu dễ thương! Sếp tổng của chúng ta đã khi nào từng dùng từ ngữ như vậy chưa! Mình thật không cách nào tưởng tượng ra nét mặt anh ta khi nói từ này đấy.

Anh ta vậy mà còn cười với cậu nữa chứ! Khắp trên dưới công ty đã có ai từng thấy anh ta cười chưa! Trời ơi,sớm biết chứng ghét khác giới của anh ta không bao gồm giống con trai thì mình đã nữ giả nam từ sớm rồi……..”
Tô Tiểu Cách im lặng.
Cô rất vui, nhưng cũng bất an.

Bởi cô không cách nào xác định Tống Gia Trạch liệu có phải đã bỏ được chứng bệnh quái đản hay chưa, bởi chuyện này trực tiếp liên quan đến hảo cảm anh ta đối với mình là đến từ con người cô, hay là từ dạng người như cô.

Lo lắng này rốt cuộc sau khi nhận được điện thoại từ ông chủ Tống vào ngày hôm sau thì trở thành hiện thực.

Ngữ khí của ông uy nghiêm giống như trong cuộc gọi đầu tiên: “Hôm qua Gia Trạch nói với ta, nó thực sự đã biết tỏng cháu, cũng rất thích cháu.

Nhưng nói thực lòng, ta cũng không thấy hai đứa hợp nhau.

Cháu biết tính cách đặc biệt của nó, nó ghét khác giới nhưng cũng không yêu đồng giới, cho nên bên cạnh một ngày nọ chợt xuất hiện con gái giới tính không rõ như cháu, nhất định sẽ bị cuốn hút.

Nhưng nếu như sau này nó lại vô tình gặp một người con gái khác giống như cháu thì sao?”
“…………………”
“Cũng có thể cháu sẽ cho rằng ta nói những lời này là vì ta hài lòng Đinh Vi làm con dâu ta hơn, nhưng thực ra cả hai, ai ở cùng Gia Trạch đối với ta mà nói thì ảnh hưởng đều không lớn.

Ta chỉ hi vọng con trai ta đừng mọi chuyện đều tinh nhưng lại độc nhất không biết mình thích người nào.


Ta thà rằng nó kỳ quặc, cũng không muốn nó đối với bản thân nhận thức không rõ.

Cháu hiểu ý ta chứ?”
Tô Tiểu Cách gật đầu: “Hiểu ạ, hơn nữa còn kính phục.”
Ông chủ Tống cười cười.
“Mặc dù không cách nào xác nhận suy nghĩ của anh ấy, nhưng cháu rất chắc chắn mình thật sự thích anh ấy.

Cho nên để giảm bớt đau khổ của mình, ngài xem liệu có thể dàn xếp một chút, điều cháu đến chi nhánh nào đó đi.”
Ông chủ Tống rất ngạc nhiên: “Cháu nói thật?”
“Ngài nói câu nào? Thích anh ấy là thật, muốn rời đi cũng là thật.”
“………………….Được, ta sẽ sắp xếp cho cháu.”
Tô Tiểu Cách cảm ơn, thở dài, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Tống Gia Trạch đi họp rồi, lúc đi dán một tờ giấy trên bàn cô, hẹn cô tối nay cùng đi ăn, thuận tiện nói chút chuyện.
Cô đem tờ giấy cẩn thận gấp lại, nhìn về phía phòng họp: “Em biết anh muốn nói gì, nhưng thật xin lỗi, không thể nghe anh chính miệng nói rồi……..”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.