Lục Tịch vốn dĩ bị nửa ly rượu vang đỏ làm váng đầu, gật gà gật gù cả buổi, kết quả bị Nguyễn Lâm làm cho giật mình, 3 giờ sáng còn trừng mắt đếm trên trần nhà mình có bao nhiêu cái bóng đèn.
Bạn trẻ rất ngoan, làm hắn không đành lòng tổn thương người ta, khổ quá đi mà.
Chính là hắn không tưởng tượng nổi cảnh hắn và Nguyễn Lâm ở bên nhau.
Hắn thích loại hình như Tô Niên, ngoan ngoãn, rạng rỡ, lúc cười cả gương mặt sáng bừng như ánh dương mặt trời, khi nói chuyện có chút thẹn thùng trẻ con.
Nguyễn Lâm thì không như thế, gương mặt lúc nào cũng hung dữ như sói con bị xâm chiếm lãnh thổ, vừa bá đạo vừa thẳng thắn, còn có chút ngang ngược vô lý, làm cho hắn hốt hoảng không thôi.
Ngặt một nỗi là lúc Tô Niên từ chối hắn chỉ cảm thấy hơi tiêng tiếc.
Còn Nguyễn Lâm……
Lục Tịch nhớ lại lúc Nguyễn Lâm dán sát vào người hắn mà nghiêm túc nói “Anh thích em đi”, trong lòng lại hoảng hốt không lý do.
Thằng nhóc này sao lại chạy trật đường ray vậy hả?!
Mà hắn lại không hiểu vì sao mình hoàn toàn không có dũng khí để từ chối lời tỏ tình ngây ngô ấy chút nào cả.
Hắn nào nhẫn tâm như thế được, đúng không?
Sầu ơi là buồn.
Vì thế ngày hôm sau, Lục Tịch biến thành quốc bảo đi làm.
Vậy mà thằng bạn nối khố lại lấy điều đó để làm niềm vui.
Sở Chấp cũng ỷ vào công ty là của nhà mình, sáng sớm không đi làm, mang theo bữa sáng và cà phê chạy tới bệnh viện: “Woa, đúng là nghẹn hơn ba mươi năm mới được xả ha, không ngủ cả đêm luôn?”
Bây giờ Lục Tịch nào còn bình tĩnh như tối qua, lấy sổ khám bệnh đuổi người ra ngoài: “Sáng sớm tới kiếm chuyện à, bị Tiểu Bùi đuổi ra đường rồi phải không?”
Đuổi người thì đuổi người, Lục Tịch sáng nay dậy muộn, cũng chưa kịp mua bữa sáng, cầm lấy phần thức ăn mà Sở Chấp mang tới một cách không khách khí.
Sở Chấp kéo cái ghế dựa ngồi xuống đối diện: “Chuyện hồi nào vậy? Sao không nói với trong nhà gì hết? Nghe mẹ tôi nói mẹ cậu mấy bữa trước còn than vãn rằng cậu ê sắc ế nữa kìa.”
Lục Tịch uống một ngụm cà phê, đắng đến nhăn mặt: “Sao không thêm đường vào cho tôi?!”
Hắn uống một ngụm nước để xua tan đi vị đắng trong miệng, không tự tin nói: “Bọn tôi chỉ là bạn bè thôi, cặp với chẳng bồ gì, đừng có nói bậy bạ, đến tai mẹ tôi thì gặp chuyện lớn đấy.”
Sở Chấp mở túi giấy lấy ra hai bịch đường đưa cho Lục Tịch: “Học ở đâu mà uống ngọt dữ thần vậy hả.”
Hắn nhìn Lục Tịch bỏ hết hai bịch đường vào ly, lại nói: “Cậu đang lừa ai đấy, ngày hôm qua ai nhận điện thoại mà cười ngọt ngào như ly cà phê cậu đang uống vậy, còn vẻ mặt thì đầy mùa xuân.”
Lục Tịch vĩnh viễn không cãi lại Sở Chấp, chỉ dành được một chút lợi thế khi Sở Chấp theo đuổi Bùi Uyên mà thôi, bây giờ thì hết rồi.
“Cái gì cười ngọt ngào.” Lục Tịch giận chó đánh mèo ném miếng sandwich đã cắn được một nửa sang một bên, “Xuân tâm nhộn nhạo cái con khỉ! Đầu óc toàn nghĩ mấy thứ dâm đãng nên nhìn ai cũng thấy thế!”
Hắn vừa nhớ tới ánh mắt nồng cháy mãnh liệt của Nguyễn Lâm, sầu càng thêm buồn, mất hết cả vị giác.
Cả đêm qua hắn không ngủ, cứ suy nghĩ hoài lí do vì sao Nguyễn Lâm lại thích mình, nhưng kết quả lại càng làm hắn buồn bực hơn, bởi vì Nguyễn Lâm đã sớm công khai tính hướng, rồi còn ỷ lại vào hắn, mà hắn cũng nguyện ý dung túng Nguyễn Lâm, tại sao hắn không phát hiện từ sớm chứ?
Sở Chấp đã ăn xong phần cơm sáng của mình rồi, chậm rì rì uống cà phê, nói: “Nói chuyện đứng đắn đây, đang tính hỏi cậu tình hình sức khỏe của ba mẹ tôi.”
Lục Tịch là một bác sĩ vô cùng chuyên nghiệp, không hề để tình cảm cá nhân lẫn lộn với công việc.
Ba mẹ Sở Chấp vẫn luôn tới đây kiểm tra sức khỏe từ hồi ba Lục Tịch còn làm viện trưởng, hắn đi lấy hồ sơ sức khỏe của hai người về xem: “Để tôi xem biểu đồ năm ngoái thế nào đã.”
Lúc bàn chuyện công Lục Tịch không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, huống hồ còn liên quan đến sức khỏe của ba mẹ người bạn nối khối này nữa.
Hai người đang chụm đầu lẩm nhẩm lầm nhầm, thì cửa văn phòng Lục Tịch vang lên tiếng gõ.
Lục Tịch không ngẩng đầu lên: “Mời vào.”
Nguyễn Lâm gõ cửa cho có, còn chưa nghe thấy Lục Tịch trả lời đã đẩy cửa, động tác gõ và đẩy cửa cùng một lúc, kết quả vừa vào cửa thì thấy trong văn phòng đang có người, mà động tác ngẩng đầu của người này lại đồng bộ với Lục Tịch
Nguyễn Lâm giơ lên bánh bao và sữa đậu nành trong tay, vẫy vẫy với Lục Tịch, nhíu mày đầy cảnh giác: “Có…… Bệnh nhân à?”
Sở Chấp còn chưa kịp phản ứng, chủ yếu là vì cánh tay đang treo lủng lẳng trước ngực của Nguyễn Lâm, xuất hiện ở nơi này, thật sự giống như là bệnh nhân tới tái khám, chứ không phải là người đang theo đuổi viện trưởng.
Hắn không thể lấy cớ là người nhà mà chiếm lấy thời gian xem bệnh của người ta được, thế là Sở Chấp đứng lên khách khí nói: “Không có, tôi không hẹn trước, cậu tới đi.”
Nguyễn Lâm chuẩn xác bắt lấy trọng điểm.
Thì ra đây là người không cần hẹn mà vẫn tới tìm Lục Tịch được á!
Mới vừa đuổi được Tô Niên lâu lâu xuất hiện tìm cảm giác tồn tại, thì lại xuất hiện một người mới, anh ta là ai hả?!
Nguyễn Lâm cảm thấy có đối thủ đang muốn đánh chiếm lãnh thổ của mình, địch nhân mà có chút hành động nào là cậu nhảy ra bảo vệ chủ quyền ngay.
Cậu không cho Lục Tịch có thời gian giải thích, lấy thái độ như người trong nhà đãi khách, nói: “Hai người tiếp tục đi, tôi không có chuyện gì hết.”
Nói thì nói như vậy, nhưng hành vi thì hoàn toàn ngược lại, cậu giở tạp chí trên bàn trà của Lục Tịch ra xem, còn nói: “Hai người nói tiếp đi.”
Lục Tịch: “……”
Trắng trợn ngồi hóng chuyện đây mà.
Sở Chấp: “……”
Sở Chấp cong cong khóe miệng.
Chuông báo động trong lòng Lục Tịch reo vang, da đầu tê dại, “Đùng” một cái đứng lên từ sau bàn làm việc, duỗi tay túm Sở Chấp: “Nói cái gì mà nói, lát nữa tôi còn có bệnh nhân, cậu về công ty đi.”
Hắn vừa lôi vừa kéo, còn làm mặt quỷ, sợ Sở Chấp nói linh tinh gì đó sẽ làm hắn không dám đối diện với Nguyễn Lâm nữa thì mệt.
Tới cửa đá người ta một cái, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một câu “Hẹn gặp lại”, xoay người vội vàng đóng cửa phòng lại.
Nguyễn Lâm còn đứng ở đó, cả người từ sợi tóc trên đầu cho đến gót chân đều viết một chữ “Chua”, lạnh lùng cắn bánh bao nói: “Anh ta tới đưa bữa sáng tình yêu cho anh hả?”
Đúng ra cậu là người tới đưa bữa sáng tới mới phải, nhưng cậu quá kích động, mua xong bữa sáng rồi lên nhầm xe buýt, xe chạy được ba trạm mới phát hiện ra mình ngồi ngược hướng.
Kết quả bị người ta nhanh chân đến trước.
Cậu cắn ống hút mặt não nề, hỏi: “Ăn ngon không?”
Lục Tịch suy nghĩ cả đêm, còn chưa nghĩ ra được cách nào để đối mặt với Nguyễn Lâm thì đã bị cậu nghiền nát.
Có lẽ lần đầu tiên gặp Nguyễn Lâm là lúc cậu bị thương toàn thân, nên Lục Tịch vẫn vô thức che chở cho cậu, sợ cậu khổ sở: “Đó là bạn nối khố của tôi, tới tìm tôi là vì sức khỏe của ba mẹ cậu ta.”
Nguyễn Lâm không ý thức được những lời này chứa bao nhiêu hàm ý, lúc này cậu đã bị lòng ganh tị vây quanh.
Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, cùng nhau lớn lên, sớm chiều ở chung.
Vô số ý niệm gào thét trong đầu, cậu hầm hừ nói: “Bạn thân từ nhỏ thì có gì là ghê gớm chứ? Ai mà chẳng đưa bữa sáng được.”
Cậu nhìn thoáng qua ly sữa đậu nành và ly cà phê trên bàn Lục Tịch, hợp tình hợp lý nói: “Sau này em sẽ phụ trách giao bữa sáng cho anh, ngày mai anh muốn uống sữa đậu nành hay là cà phê đây?”