Vận Đào Hoa

Chương 2



Nằm ở bên đó là một cậu thanh niên đầy dơ bẩn.

Có điều Lục Tịch không biết người đó té xỉu hay là đang thanh tỉnh vì nhìn từ khá xa.

Không những thanh tỉnh, mà còn rõ ràng không đứng dậy nổi, lúc nghe thấy tiếng bước chân đi tới, cậu trai giật giật người theo bản năng, sau đó nắm chặt cây gậy trong tay.

Cốt truyện mỹ nam té xỉu bên đường đổi thành chàng trai cầm vũ khí đánh nhau bị thương.

Lục Tịch giựt giựt khóe miệng.

Mà hình như người bị thương cũng rất nghiêm trọng, viện trưởng Lục nổi lên tâm tư “Lương y như từ mẫu” không có biện pháp ngồi yên không nhìn đến.

Lục Tịch bất đắc dĩ xắn ống quần lên một chút, cũng không quan tâm nước bùn trên đất sẽ làm vấy bẩn đôi giày da mà hắn dày công chuẩn bị, cứ vậy mà ngồi xổm xuống.

Lúc này mới thấy rõ gương mặt của cậu trai đó.

Tuy vết thương xanh tím đầy cả mặt, khóe miệng còn vệt máu, chật vật đến tột đỉnh, nhưng đường cong cùng với ngũ quan trên gương mặt lại mang đến vẻ đẹp trai bất ngờ.

Đẹp trai theo kiểu hoang dã, mạnh mẽ.

Lục Tịch ngồi xổm, dùng ánh mắt bất thiện nhìn toàn thân người ta xong, mới móc di động ra gọi 120 báo tình hình, cuối cùng mới nhìn về phía cậu trai, nói: “Có thể buông cây gậy ra trước được không?”

Cậu trai nhấp môi trừng mắt hắn, tròng mắt đen bóng như sói con.

Ánh mắt đầy đề phòng, không tín nhiệm, rõ ràng đã ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, tư thế thì như là một khi phát giác Lục Tịch có ác ý, thì sẽ nhào lên cắn xé nát bấy cho mà xem.

Lục Tịch một tay cầm di động, sau đó giơ đôi tay lên làm ra tư thế đầu hàng, nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi là người tốt.”

Bàn tay trầy trụa của cậu trai vẫn nắm chặt cây gậy, lại trừng mắt nhìn Lục Tịch một hồi lâu, mới gằn giọng nói: “Không cần anh quản.”

Lục Tịch buồn cười, rõ ràng không còn sức phản kháng mà lại còn muốn làm ra vẻ mình là người tàn sát không nương tay, nói: “Vậy cậu tính làm sao đây? Nằm trên mặt đất chờ máu tự động lưu thông hả?”

Cậu trai dời tầm mắt, nói: “Tôi nằm một lát là được.”

Lục Tịch đau đầu mà đè trán, bất đắc dĩ nói: “Nằm một lát cái gì, cậu có biết là mình có khả năng bị gãy xương sườn rồi hay không? Còn muốn sống nữa hay không? Cho tôi sẽ điện thoại của gia đình để tôi thông báo cho họ biết.”

Gương mặt vừa mới thả lỏng nay lại cương cứng, còn hung dữ hơn cả hồi nãy, nghẹn nửa ngày mới nói: “Bọn họ chết rồi!”

Giọng nói đầy hung tàn, còn đẩy Lục Tịch ra: “Sao anh dong dài quá vậy, không cần anh lo! Đi đi.”

Chỉ tiếc cả người cậu chỗ nào cũng đau, cú đẩy không có chút sức lực nào cả, Lục Tịch vẫn ngồi xổm tại chỗ.

Cậu trai cắn chặt răng, duỗi tay muốn ngồi dậy.

Cái này làm Lục Tịch hoảng sợ, vội vàng đè lại bờ vai của cậu, đầu hàng nói: “Được được được, tôi không hỏi nữa, cậu đừng lộn xộn được chưa?”

Xe cứu thương mười phút lúc sau mới khoan thai tới muộn, Lục Tịch lái xe đuổi theo xe cứu thương.

Ai biểu hắn có bệnh nghề nghiệp chứ, bệnh nhân qua tay mình thì phải chiếu cố tới cùng thôi.

Cũng may là thương thế của cậu trai không quá nghiêm trọng.

Kiểm tra hết thảy, kết luận là có một phần xương sụn trong ngực bị vỡ, cánh tay phải gãy xương cộng thêm chấn động não nhẹ. Tuy ngoại thương xanh xanh tím tím nhìn qua rất là dọa người, nhưng đã tốt hơn với dự đoán của Lục Tịch rồi.

Trang phục của Lục Tịch đã nhăn đến mức không nhìn nổi, Lục Tịch có chút ghét bỏ cởi cái nút nơi cổ áo ra, tháo cà vạt xuống nhét vào túi quần, rồi vuốt mái tóc đầy mồ hôi, xong hết thảy kéo ra chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cậu trai, xem điều dưỡng xử lý ngoại thương cho cậu.

Có miệng vết thương dính nước bẩn, vì tránh gây nhiễm trùng cần phải xử lý máu sạch sẽ, điều dưỡng cầm tăm bông tiêu độc rửa sạch, cơ hàm cậu trai cắn chặt.

Phỏng chừng là rất đau.

Lục Tịch nhìn trong chốc lát, rồi không nín được chạm chạm điều dưỡng nói: “Làm phiền nhẹ tay một chút, cậu ấy đau.”

Điều dưỡng đương nhiên liệt hắn vào danh sách người nhà, nói: “Người nhà ra ngoài chờ.”

Viện trưởng Lục không sao hiểu nổi từ khi nào mà mình từ một thanh niên hăng hái giúp người lại biến thành người nhà yên lặng ngậm miệng, nhìn cậu trai càng lúc càng nhăn mày, rốt cuộc vươn tay sờ sờ đầu cậu, nói: “Ngoan nào, một lát nữa thôi.”

Cậu trai trầm mặc nhìn Lục Tịch, sau đó đơ mặt nói: “Không đau.”

Lục Tịch: “……”

Viện trưởng Lục độc thân không có kinh nghiệm an ủi mấy cậu trai mới lớn, chờ điều dữơng xử lý tốt miệng vết thương xong đi ra ngoài, Lục Tịch không biết phải làm gì nữa.

Nhưng là người vừa nãy vẫn luôn từ chối giao tiếp lại lên tiếng trước, chẳng qua khẩu khí hùng hổ ban đầu biến thành một loại biệt nữu kỳ quái: “Là anh không lo cho tôi được.”

Lục Tịch chờ cậu nói tiếp: “Cho nên?”

“Tôi nói tôi không có ba mẹ.” Ước chừng cậu trai không có đủ tự tin, nửa câu sau nhỏ giọng hơn nhiều, “Không trả được tiền thuốc men.”

Lục Tịch hiểu ngay ý của cậu.

Hắn đây là…… Bị ăn vạ đó hả.

Thật ra ngay từ đầu Lục Tịch cũng không nghĩ phải thu về tám trăm ngàn tiền viện phí, vì thế noi theo ý của cậu trai, nói: “Tôi cũng đâu có ý đòi tiền thuốc từ cậu.”

Cậu trai nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hoài nghi: “Tôi không có tiền.”

Thanh niên thời nay sao mà kì cục thế này, làm Lục Tịch đau đầu quá.

Đúng rồi, bạn nhỏ, người không nghe lời đều bị Lục Tịch gọi chung là bạn nhỏ.

Hắn chấp nhận bị ăn vạ, mà bạn nhỏ này còn không chịu nằm viện là sao?

Lục Tịch chọt chọt cánh tay đắp thạch cao của cậu: “Không nằm viện? Toàn thân bị thương như cậu lỡ bị cảm lạnh rồi làm sao?”

Xử lý xong vết thương trên mặt, gương mặt đẹp đẽ của cậu liền lộ ra, nhưng đôi chân mày vẫn nhíu chặt, cường điệu nói: “Tôi không có tiền.”

Lục Tịch quả thực đau đầu: “Cho nên?”

Cậu trai không nghe được câu trả lời, lớn giọng nói: “Anh nghe không hiểu hả? Không có tiền. Tôi, không có tiền! Chẳng lẽ anh trả tiền viện phí cho tôi hả?”

Còn ai vào đây nữa?!

Lục Tịch rất muốn mắng người.

Hắn nói: “Đúng vậy, ai bảo tôi nhiều chuyện cơ chứ? Nếu không thì sao, để học sinh như cậu tự sinh tự diệt chắc?”

Ánh mắt vẫn luôn mang theo kháng cự của cậu trai chuyển thành khiếp sợ: “Anh coi tiền là rác hả? Tôi không kiếm ra tiền nên anh cho tôi tiền hả?!”

Lục Tịch chết lặng mà nói: “Đúng vậy, tôi là một thằng ngốc, dám chạm vào ngọc ngà như cậu —— cho nên cậu tên gì, giấy chứng minh đâu?”

Cậu trai trừng mắt nhìn Lục Tịch.

Lục Tịch cũng nhìn cậu.

Hai người an tĩnh giằng co trong chốc lát.

Lục Tịch nghĩ: Nhân sinh thay đổi nhanh quá đi, lúc trời cao cho tôi tiếp cận một đối tượng đáng yêu, thì nhất định cũng sẽ cho tôi một người bệnh không hiền lành gì.

Sau đó Lục Tịch lại nghĩ: Mấy bạn nhỏ bây giờ đánh nhau ác vậy à?

Trong lúc nội tâm của Lục Tịch đang phân vân giữa việc có nên báo cảnh sát hay không, thì đôi môi tróc vảy vì thiếu nước của cậu trai giật giật, nhổ ra hai chữ: “Nguyễn Lâm.”

Lục Tịch còn đang suy nghĩ đầy vớ vẩn, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Cậu trai lại nói: “Tôi tên là Nguyễn Lâm, tiền nằm viện sẽ trả cho anh.”

Tiếp theo bổ sung: “Tôi không ăn vạ.”

Giọng nói đầy giấu đầu lòi đuôi, Lục Tịch không nhịn được cười, “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Giấy chứng minh đâu? Có nhớ không?”

Cậu trai đọc mỗt chuỗi dãy số cho hắn, Lục Tịch cầm di động thêm vào ghi nhớ, sau đó đứng lên đi làm thủ tục nằm viện cho cậu.

Chờ đến khi ra khỏi phòng bệnh cấp cứu, sắp đến khu vực nằm viện, Lục Tịch mới đột nhiên nhớ ra ——

Trời má!

Bị người bạn nhỏ này làm cho hồ đồ rồi, nhà hắn mở bệnh viện đó, tại sao còn để người bạn nhỏ nằm ở đây vậy ta?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.