Thành phố đón chào trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Buổi cuối tuần đầu tiên của hai người vừa mới xác định mối quan hệ có thể nói là kinh tâm động phách và vô cùng bận rộn.
Không tính đến cuộc giải phẫu thất bại và chuyện của Tô Niên thì ngày cuối tuần của Lục Tịch cũng chẳng khác gì ngày thường, Nguyễn Lâm vẫn làm công ở quán bar kia thêm một thời gian, cho nên cậu bận rộn cả ngày lẫn đêm.
Nguyễn Lâm đã lục tục dọn đồ của mình đến nhà Lục Tịch, cậu không có nhiều đồ, hai kiện hành lý là dọn hết đồ vật trong phòng cũ, có điều vẫn phải ngủ ở phòng dành cho khách.
Thường thường phải đến 3, 4 giờ sáng cậu mới tan làm, tuy phần thưởng là được về nhà ôm viện trưởng Lục, nhưng Lục Tịch 7 giờ sáng đã phải rời giường đi làm, lăn lộn một vòng không ngủ ngon, Nguyễn Lâm vẫn là luyến tiếc quấy rầy giấc ngủ của Lục Tịch.
Cho đến sáng thứ bảy, Nguyễn Lâm đội tuyết về nhà, vắt áo khoác lên ban công cho khô, tắm rửa thật nhanh rồi đi ôm viện trưởng Lục.
Trời còn chưa sáng, bức màn cửa che nắng cực tốt làm căn phòng tối đen, Nguyễn Lâm trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng với sự thay đổi, không nhìn rõ mọi thứ trong phòng, chính là nghe thấy tiếng hô hấp nho nhỏ của Lục Tịch làm cậu bật cười.
Nguyễn Lâm lặng lẽ đứng yên trong chốc lát, chờ đôi mắt thích ứng với phòng tối rồi mới rón ra rón rén vuốt ve bò lên trên giường, từng chút từng chút một bò qua bên người Lục Tịch, như là tên trộm nắm lấy tay hắn.
Đáng tiếc là Lục Tịch rất dễ tỉnh giấc, chỉ cần giường đệm hơi lún xuống hay khăn trải giường phát ra tiếng vang là có thể đánh thức hắn được rồi.
Lục Tịch buồn ngủ mông lung cảm giác được bên người có hơi thở ấm áp, trên người là mùi sữa tắm quen thuộc, ý thức mơ hồ trở mình, mơ hồ không rõ hỏi: “Về rồi à?”
Nguyễn Lâm như là tên trộm bị bắt tại trận, dừng ngay động tác nắm tay.
Lục Tịch chưa phát hiện ra, nhắm mắt lại hơi nhích người tới gần Nguyễn Lâm, nửa tỉnh nửa mê như là đang nói mớ: “Mau ngủ đi, ngoan.”
Nguyễn Lâm cảm thấy mình không ngủ được rồi.
Trước giờ cậu chưa từng có cơ hội về nhà được ôm người thân của mình cả.
Hạnh phúc đến quá nhanh làm cậu cảm giác nó không có chút chân thật.
Nhưng mà Lục Tịch đã chìm lại vào giấc ngủ, căn bản không để ý tới cái tay đang tính ôm mình.
Nguyễn Lâm nhẹ nhàng động đậy, ôm lấy người đến sát mình hơn, hô hấp nóng hổi của Lục Tịch ở sát bên tai cào ngứa lòng cậu.
Cậu nhịn không được, thò lại gần hôn mái tóc loạn xoạn vì ngủ của Lục Tịch, lặng lẽ nói: Ừ, em về rồi. Em về nhà rồi.
Lúc Lục Tịch tỉnh lại nắng đã lên cao, bức màn mặc dù che được ánh nắng, nhưng cũng có ánh nắng len lỏi vào từ khe hở.
Hắn giật giật, cảm giác có cánh tay đang đè ngang ngực mình, mới hoảng hốt nhớ lại hình như Nguyễn Lâm đã về từ hồi đêm.
Mở mắt, đập vào mắt là gương mặt nửa thiếu niên nửa đàn ông của người ấy.
Nốt ruồi nho nhỏ nơi mắt phải làm sói con có thêm vài phần trẻ con.
Lục Tịch ma xui quỷ khiến thò lại gần hôn hôn.
Chạm môi vào làn da ấm áp đó xong, Lục Tịch vui vẻ ngồi dậy, đi xuống lầu làm bữa sáng.
Cuối tuần này hắn không có cuộc hẹn nào, có thể an tâm ở nhà cả ngày.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm sau không cần đi làm, cũng có lẽ là sáng sớm có người ôm mình ngủ, nên Lục Tịch rất phấn khởi, sau khi rời giường thần thanh khí sảng, lúc ăn sáng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trên mặt đất đã có một lớp tuyết mỏng.
Thời tiết lại rất phong tình, ánh mặt trời chiếu vào vùng tuyết lớn chưa tan, tạo ra một màn phản sáng lấp lánh.
Lục Tịch ôm ly sữa vừa được hâm nóng nghĩ thầm lát nữa đi mua đồ nấu lẩu mới được, trời lạnh ăn lẩu là thích hợp nhất.
Nguyễn Lâm còn trẻ hẳn là cũng muốn ra ngoài chơi, chờ cậu ấy ngủ dậy vậy.
Hắn đứng ở trước bàn ăn suy nghĩ đến xuất thần, khóe miệng không tự giác mà nở nụ cười.
Một tiếng “Đinh” vang lên, Lục Tịch mới hồi phục tinh thần, ly sữa trong tay biến mất.
Cùng lúc đó phía sau có người kêu hắn, mang theo giọng nói ngái ngủ, có chút oán giận: “Viện trưởng Lục dậy sớm quá à.”
Lục Tịch xoay người nhìn cậu: “Sao lại tỉnh rồi? Ngủ thêm lát nữa đi.”
Nguyễn Lâm lê dép tới ôm hắn, cọ đầu bên cổ hắn: “Em đi vệ sinh, phát hiện anh ra ngoài rồi.”
Lục Tịch rời giường chưa tới hai mươi phút, uống được một ly sữa và ăn được một lát bánh mì, thì đã bị Nguyễn Lâm kéo về giường.
Bởi vì chuyện của Tô Niên mà vô tình làm tổn thương Nguyễn Lâm, nên Lục Tịch phát hiện mình càng thêm dung túng với Nguyễn Lâm.
Không có biện pháp, hắn tưởng tượng đến dáng vẻ lo được lo mất của Nguyễn Lâm ngày đó, thì tự trách bản thân, đàn ông đàn ang hơn ba mươi tuổi rồi mà còn ăn hiếp đứa nhỏ mới hơn hai mươi này, vì thế càng tự nhủ mình nên đối xử với em ấy tốt hơn.
Thanh niên vừa biết yêu nên không tự chủ được, nằm được một chút là đã muốn ngồi dậy đi hẹn hò.
Lục Tịch không có biện pháp, cầm quyển sách về phòng ngủ với cậu, chỉ mở ngọn đèn vàng nơi đầu giường để đọc sách, để Nguyễn Lâm ngủ bù.
Hắn nghĩ, không phải người trẻ tuổi nào cũng yêu đương mù quáng mất đi năng lực tự chủ đúng không, thế quái nào mà hắn không đọc được một chữ trong sách, mà tim lại đập nhanh vậy nè?
Tình yêu cuồng nhiệt thật là đáng sợ.
Lục Tịch đọc đi đọc lại trang sách mà không hiểu được một chữ, sau đó đánh dấu trang sách, cúi người cầm di động tính chơi game qua ngày. Truyện chính ở == TRUMtruy en. c om ==
Kết quả điện thoại có hai tin nhắn Wechat.
Hắn click mở, vị trí đầu tiên là Nguyễn Lâm, ngày đó sửa tên Tô Niên đã làm trò này, miễn cho bạn nhỏ này không có cảm giác an toàn.
Bên dưới có hai tin nhắn, một là từ Tô Niên: Anh Lục Tịch, đã gây phiền toái cho anh, thật sự cảm ơn anh.
Hắn trả lời rất khách sáo “Không khách khí”.
Cái còn lại là từ Mẫu Hậu nhà hắn, một đoạn dài thật dài, là tiểu sử và hình ảnh 360 độ không góc chết của một người đàn ông, kèm với ghi chú —— nhớ xem xét.
Lục Tịch nhìn thoáng qua người đang ngủ ở bên cạnh, cong khóe miệng trả lời cho mẹ mình: Mẫu Hậu ơi, ngài bớt lo đi, con trai của ngài, thoát kiếp FA rồi.