Lục Tịch sợ người trẻ tuổi hiếu động, hỏi Nguyễn Lâm có muốn ra ngoài chơi hay không, kết quả là Nguyễn Lâm nhăn mặt: “Bà xã ơi, anh không sợ lạnh đúng không?”
Lục Tịch đương nhiên sợ lạnh, mỗi năm vào mùa đông hắn chỉ cần không phải ra ngoài thì hắn đều ở trong nhà, hoạt động giải trí duy nhất là bị Sở Chấp kéo ra ngoài ăn “Cẩu lương” mà thôi.
Có điều năm nay thì khác, vận đào hoa của hắn đã nở rồi nha.
Hoa đòa be bé không sợ gió lạnh, nở rộ vào thời điểm này không sợ trời đông giá rét.
Lục Tịch bị suy nghĩ của mình chọc cười, hướng về phía Nguyễn Lâm nói: “Hoa đào nhỏ này có muốn đi xem phim với anh không?”
Nguyễn Lâm nhăn mặt, làm bộ nhào tới chọt lét Lục Tịch: “Cái gì mà hoa đào nhỏ hả?”
Lục Tịch chụp tay cậu: “Ai bảo em gọi anh là bà xã hả?”
Nói xong liền nhảy lên đi tới cầu thang, còn cố ý nói: “Đi thôi cô vợ nhỏ ơi, để chồng dẫn em đi xem —— a! Nguyễn Lâm em làm gì!”
Tháng này hắn có gầy đi một chút, nhưng vẫn là người đàn ông cao hơn một mét tám, cân nặng không tính là nhỏ, bị Nguyễn Lâm dễ như trở bàn tay đuổi theo bế lên một cách đầy vững chắc. Đam Mỹ Sắc
Nguyễn Lâm bế ngang người nhẹ nhàng đi lên lầu, không có biểu tình gì, nhưng trong giọng nói lộ ra ý cười, ra vẻ lạnh lùng nói: “Ôm bà xã.”
Hồi trước có một khoảng thời gian cậu đi làm công ở công trường, mỗi lần cậu khiêng được ba túi xi măng, dù một túi có hơn một trăm cân, sức lực là do từ đó mà ra, ôm Lục Tịch rất ổn định, vững chắc.
Nhưng Lục Tịch không biết, sợ tới mức hãi hùng khiếp vía, không rảnh lo phản bác vấn đề xưng hô với Nguyễn Lâm, ôm cổ Nguyễn Lâm kêu: “Thả anh xuống mau, ngã bây giờ.”
Thân xác già cỗi của hắn nào chịu được cú ngã chứ.
Nhưng mà Nguyễn Lâm bế hắn một mạch lên lầu ba, mặt không đỏ hô hấp không suyễn, thả người lên sô pha trong phòng ngủ xong, rồi dùng hai cánh tay bao vây Lục Tịch lại, muốn được khen: “Lợi hại không?”
Vẻ mặt “Vợ ơi mau khen đi” của cậu làm Lục Tịch cạn lời, đẩy cậu ra: “Làm anh sợ muốn chết mà còn đòi anh khen nữa à?”
Nguyễn Lâm đè cả người lên người Lục Tịch, củng củng, lại cọ cọ, mười phần ủy khuất mà nói: “Anh không tin em.”
Lục Tịch bị cậu ép nằm ngửa ở trên sô pha, dùng hết sức mà cũng không đẩy người này xuống được, sau một lúc lâu bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Tin rồi, tin em là được rồi chứ? Mau đứng lên đi, anh ăn no quá, em đè anh muốn ói ra rồi nè.”
Nguyễn Lâm thò lại gần hôn hắn một chút rồi mới bò dậy.
Sô pha lười vốn dĩ là dùng để nằm xem phim, Lục Tịch đặt cái màn hình to ở giữa phòng, còn đặt thêm tấm thảm lông mềm mại ở bên dưới, Nguyễn Lâm xoa bụng cho Lục Tịch: “No căng vậy á? Để em xoa bụng cho anh.”
Cậu tinh tế xoa bụng cho Lục Tịch, bỗng nhiên bật cười, nói: “Chợt nhớ có một lần anh bị đau bao tử, em đòi xoa bụng cho anh thì Tô Niên…… Khụ! Cậu ta còn hiểu lầm hai đứa mình đang làm chuyện xấu nữa.”
Lục Tịch cũng nghĩ tới chuyện đó, tức khắc mặt đỏ bừng, không được tự nhiên chuyển đề tài: “Tự em nói tới Tô Niên trước nhá.”
Nguyễn Lâm cũng có chút ngượng ngùng, lỗ tai đỏ rực, lại nhịn không được hỏi: “Viện trưởng Lục này, trước giờ anh có làm chuyện xấu đó với người nào chưa?”
Tại sao lại chuyển hướng rồi hả?
Lục Tịch hoảng hốt.
Hắn cố ý nói: “Anh là bác sĩ chuyên chữa bệnh cho người, chưa bao giờ làm chuyện xấu.”
Nguyễn Lâm đã chuyển ánh mắt xuống phần thân dưới của Lục Tịch, ra vẻ như không để ý: “Anh mắc cỡ à? Nói đi, có làm qua bao giờ chưa?”
Lục Tịch mắc cỡ thật, trong lòng có chút nhộn nhạo, hắn đơ mặt, nói: “Trước khi gặp em thì anh chưa từng yêu ai cả, em nói xem anh có làm chuyện đó chưa?”
Bình giấm chua sắp đổ thì được dựng lại, dù không bị đổ nước, nhưng mà Nguyễn Lâm lại không vui: “Gay trên thế giới này mù hết rồi à? Viện trưởng Lục nhà mình tốt như vậy mà không ai theo đuổi à?”
Lục Tịch dở khóc dở cười, thầm nghĩ chắc thần Cupid biết bạn trai tương lai của mình là bình giấm chua nên cố ý loại bỏ hết một đám người trước.
Phải cảm ơn ông thần Cupid này mới được, chứ nếu mà hắn có một hay hai tiền nhiệm, với tính cách của bình giấm chua này, thì một ngày cãi nhau ba trận sẽ là chuyện thường.
Hắn đẩy Nguyễn Lâm ra, giãy giụa muốn đứng dậy tìm điều khiển TV, kết quả mới đứng dậy lại bị Nguyễn Lâm kéo trở về.
Đôi mắt sói con nóng rực, bàn tay cũng nóng hừng hực theo.
Cậu nắm tay Lục Tịch, hỏi: “Vậy anh có muốn thử một lần không? Em giúp anh được không?”
Lục Tịch đứng hình ngay lập tức.
Giây tiếp theo cả người lại ngã dài trên sô pha lười, Nguyễn Lâm sớm đã có ý định nay lại càng có lí do để hành động thực tế.
Eo viện trưởng Lục rất nhỏ, nhưng do ăn no căng bụng, vị trí dạ dày nhô lên, cậu sợ Lục Tịch khó chịu nên không ngừng xoa bụng, nụ hôn cũng từ từ dừng lại trên bụng nhỏ của Lục Tịch.
Lục Tịch gian nan giãy giụa đẩy Nguyễn Lâm ra: “Nguyễn Nguyễn, đừng làm bậy.”
Nụ hôn của người thiếu niên dừng lại ở nửa thân dưới.
Chưa từng có người khác chạm qua nơi đó, eo Lục Tịch căng thẳng, khẩu khí cũng mềm nhũn: “Nguyễn Nguyễn, đừng……”
Nguyễn Lâm nhỏm dậy từ trên người hắn, làm nũng nói: “Bà xã để em hôn một chút thôi, được không?”
Lục Tịch muốn ngồi dậy để hôn Nguyễn Lâm, kết quả dùng sức vài lần đều bị sô pha đẩy về, bó tay không còn cách nào mà trơ mắt nhìn Nguyễn Lâm từ từ hôn xuống dưới.
Lục Tịch không biết mình bị gì nữa, trong đầu bỗng bật lên câu nói từ Sở Chấp, “Nghẹn lâu coi chừng bị phãn phệ đó nha”.
Tên kia nói đúng quá, hắn đã nhiều năm làm bạn với tay phải, bây giờ tiểu tịch bị Nguyễn Lâm chạm vào vài lần đã ngóc đầu dậy chào hỏi rồi.
Nguyễn Lâm rất vui nói: “Nó thích em kìa.”
Rồi nói với Lục Tịch: “Bà xã cũng thích em đúng không, để em giúp anh?”
Nói gì lúc này cũng không đúng, Lục Tịch cũng chưa có quyền lựa chọn, thì khoang miệng ấm áp đó đã bao lấy tiểu tịch, làm lí trí của hắn hoàn toàn tan rã.
Nguyễn Lâm chỉ biết lý luận suông mà thôi, thuộc lòng lý thuyết, nhưng thực hành thì lại gập ghềnh.
Nhưng trùng hợp là đối thủ cũng không phải là tướng quân có kinh nghiệm gì, chưa kịp dùng kĩ xảo tra tấn bức cung thì hắn đã quăng hết mũ giáp ra rồi.
Eo Lục Tịch mềm nhũn không còn tí sức lực nào cả, máu trong toàn thân hình như đã quên phải trở về trái tim, sôi nổi đánh vào đại não, quậy đến mức hắn không nghĩ được gì, nhẹ thở dài.
Đồ sói con không biết nặng nhẹ, nghĩ cái gì là phải làm cái đó cho bằng được.
Ý niệm vừa hiện lên thì dục vọng lại căng tràn, hắn không khống chế nổi ấn đầu Nguyễn Lâm xuống hai lần.
Chưa kịp đẩy người ta là đã bắn thẳng lên mặt Nguyễn Lâm.
Lục Tịch nằm liệt ở trên sô pha, khắp người là một lớp mồ hôi mỏng, khoái cảm như tàu lượn siêu tốc bây giờ mới về đích, từ từ lấy lại thần trí.
Nguyễn Lâm lại mò qua nhưng không hôn hắn, chỉ nhè nhẹ vuốt tóc dỗ hắn, chờ hắn bình tĩnh lại mới cười nói: “Vợ ơi, em lợi hại không?”