Thật ra Nguyễn Lâm không lừa Lục Tịch, ăn bữa sáng xong là thành thật ngồi yên để Lục Tịch kiểm tra toàn thân lại một lần, xác định chỉ có vài vết xước trên mặt mà thôi.
Lục Tịch cầm tăm bông chấm nước thuốc, động tác mềm nhẹ đến mức xem như Nguyễn Lâm là em bé sơ sanh vậy đó.
Vết thương nhỏ thôi mà, bôi thuốc hai ngày là thấy đỡ hẳn rồi, chẳng qua vết thương nơi gò má thì cần nhiều thời gian để lành hơn.
Từ nhỏ đến lớn Nguyễn Lâm chưa từng được ai che chở cho, cơ hồ không dời mắt mà nhìn chằm chằm Lục Tịch.
Mấy chỗ miệng vết thương được xử lý xong, vành tai Lục Tịch đã đỏ ửng, đứng dậy làm bộ sửa sang lại hòm thuốc, đuổi người: “Nhanh lên ngủ đi.”
Nguyễn Lâm trông mong mà nhìn Lục Tịch, làm nũng lắc lắc cánh tay hắn: “Anh đi với em đi.”
Lục Tịch thầm than sói con đã bị mình nuôi dưỡng thành chó con mất tiêu rồi, nhưng vẫn từ chối nói: “Để anh dọn dẹp nhà bếp trước rồi lên ngủ với em.”
Giây tiếp theo người liền bay lên không, Nguyễn Lâm ôm hắn chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói: “Tại sao có bà xã ở kế bên mà lại đi ngủ một mình nhỉ?”
Lục Tịch:……
Là hắn sai rồi, sói con vẫn là sói con, nó chỉ có họ hàng với chó con thôi, có điều thuộc tính vẫn như nhau.
Có điều tối hôm qua hắn ngủ trễ, sáng nay bị đánh thức bất ngờ nên bây giờ cũng mệt mỏi lắm.
Lục Tịch tự tìm đủ lý do cho bản thân, sau đó không tiếp tục phản đối, tùy ý để Nguyễn Lâm ôm mình đến phòng ngủ, tự mình thay đổi đồ ngủ, xốc chăn lên giường nằm xuống, một nửa thân mình đã sớm nằm xuống bên người liền tự chủ động quấn lấy.
Nguyễn Lâm sử dụng cả tay lẫn chân, ôm Lục Tịch vào lòng, đầu cọ sát vào gáy người ta.
Lục Tịch cứ tưởng cậu sẽ nổi cơn càu nhàu, đã chuẩn bị tốt tâm lý dỗ dành, ai dè Nguyễn Lâm không nói một câu, Lục Tịch đợi một hồi lâu, thì nghe bên tai tiếng hô hấp đều đặn.
Vậy là ngủ rồi đó.
Tư thế này quá khó cựa quậy rồi, Lục Tịch khó khăn nghiêng người, cảm giác người đã ngủ rồi, nên lặng lẽ dịch ra bên ngoài một chút, cánh tay mà Nguyễn Lâm đang ôm hắn lại lập tức buộc chặt, cau mày lẩm bẩm kêu: “Viện trưởng Lục……”
Nguyễn Lâm luôn luôn dính người, hôm nay lại đặc biệt dính vô cùng, như là đang sợ hãi điều gì đó.
Lục Tịch nghĩ tới sáng nay mình đòi đi đến nơi Nguyễn Lâm đã từng sống, thì dừng lại động tác dịch ra bên ngoài ngay, tùy ý để Nguyễn Lâm ôm lấy mình, nghiêng đầu hôn hôn đỉnh đầu Nguyễn Lâm.
Tóc của sói con vừa cứng vừa ngắn, hèn chi tính tình lại quật cường đến thế.
Chính là tâm của cậu bé rất thiện lương, Lục Tịch biết chứ.
Nguyễn Lâm rơi vào trong mộng.
Cậu loáng thoáng cảm giác mình đang đứng ở dưới hàng hiên của căn nhà ngang cũ, trước mắt mơ hồ không thấy rõ gương mặt người phụ nữ đang hút thuốc, bà đang mặc một cái đầm đỏ diễm lệ.
Cậu há miệng thở dốc kêu: “Mẹ.”
Nguyễn Hồng Mai dẫm lên đôi giày cao gót, gương mặt vô cùng xinh đẹp, đồ trang điểm rẻ tiền cũng không che lấp nổi vẻ đẹp của bà, đôi môi đỏ cắn cắn đầu thuốc lá, đuổi cậu đi: “Ra ngoài chơi đi, lát nữa khách tới, ở đây mù mắt bây giờ.”
Lời này quá quen thuộc, Nguyễn Lâm theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn bản thân, phát hiện mình đã trở về năm mười mấy tuổi, vẫn là một đứa nhỏ.
Tại sao mình bị thu nhỏ, tại sao mình lại về nơi đó?
Tay chân Nguyễn Lâm run hết cả lên.
Cậu biết “Khách” có nghĩa là gì, mẹ cậu trước nay chưa từng kiêng dè, mang khách làng chơi về nhà, lúc giường kêu thì chưa từng bận tâm cậu có ngủ phòng bên cạnh hay không.
Khi còn nhỏ cậu không hiểu những chuyện đó là gì, mà những người đàn ông đó sẽ cho mẹ rất nhiều tiền, lúc đấy mẹ sẽ rất vui, cũng không phải không quan tâm đến cậu, có lúc sẽ mua điểm tâm ngon ném trên bàn, để cậu muốn ăn thì lấy mà ăn.
Thật ra Nguyễn Hồng Mai không ngược đãi cậu lần nào cả, chưa từng tát, cũng như chưa từng mắng, câu nói khó nghe nhất chỉ là mày chướng mắt quá thôi.
Có điều Nguyễn Hồng Mai cũng không thương gì cậu, đói hay lạnh gì cũng mặc kệ, nuôi đến đâu hay đến đó, trên cơ bản bảo đảm Nguyễn Lâm có thể tồn tại là được.
Nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, cậu biết đây là chuyện không tốt.
Vì thế cậu duỗi tay túm chặt Nguyễn Hồng Mai, nói: “Mẹ, mẹ đừng làm nữa.”
Trong mơ, đôi môi đỏ của Nguyễn Hồng Mai khép khép mở mở, lãnh đạm nói: “Đừng có quản tao, mày không thích thì cút xéo khỏi nhà tao.”
Nói xong hất váy, dẫm đôi giày cao gót lên lầu.
Tàn thuốc ném xuống đất, Nguyễn Lâm nhìn chằm chằm đầu mẩu thuốc lá còn chưa tắt hẳn, chậm rãi ngồi xổm nơi góc tường.
Nơi này là vùng đất không người quản, ở đều là người sống không bằng chết, tuyệt đại đa số chết lặng không ai biết, là khu ổ chuột không ai muốn đến nhất.
Lần đầu tiên Nguyễn Lâm bị sỉ nhục là lần mà mấy đứa con nít ở trong xóm đẩy cậu ngã, còn đạp chân lên đầu cậu, thấy Nguyễn Lâm ngẩng đầu lên, một đám cùng nhau quăng rác lên người cậu rồi cười nhạo: “Tạp chủng, không có ba!”
Tên nhóc đầu têu nhỏ hơn Nguyễn Lâm vài tuổi, ước chừng còn không hiểu “Tạp chủng” có nghĩa gì nữa, trốn ở sau lưng người lớn mà khua môi khóe mép.
Trong mơ Nguyễn Lâm tuy có thân thể của trẻ con, nhưng có tư tưởng của người trưởng thành, nhìn rõ mọi thứ, nhưng lại không khống chế được mà nhào lên đánh nhau với một đám nhóc ấy.
Thật ra cậu đã bị sỉ nhục rất nhiều lần rồi, khi còn nhỏ có rất nhiều người mắng cậu “Không có ba”, “Con kĩ nữ”, còn có rất nhiều người trưởng thành mắng cậu là “Đồ đồng tính luyến ái”, “Đồ gay”, nhưng không có một lần nào làm Nguyễn Lâm cảm thấy nghẹn khuất như vậy cả.
Tay chân cậu như bị trói chặt, cố sức chống trả, nhưng căn bản không có biện pháp dạy dỗ những kẻ lỗ mãng đó.
Rất nhanh sau đó không ai đánh cậu nữa.
Nguyễn Lâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Lục Tịch mang theo nụ cười dịu dàng nhìn mình, ánh mắt có chút nghi hoặc: “Nguyễn Nguyễn, sao em lại ở đây?”
Trong nháy mắt, Nguyễn Lâm tủi thân hết sức, đứng lên chạy tới nhào vào lòng Lục Tịch: “Sao anh lại tới đây?”
Lục Tịch nói: “Mang em về nhà.”
Nguyễn Lâm cọ Lục Tịch hai cái, bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn một đứa con nít mà, sao vẫn cao hơn Lục Tịch nhỉ?
Cậu cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện ra mình trưởng thành rồi.
Nơi này cũng không phải là nơi cậu lớn lên, mà là ngõ nhỏ mà lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Cậu biết bắt đầu từ đây về sau Lục Tịch sẽ ở bên cạnh mình.
Tưởng tượng đến cái này, Nguyễn Lâm lại an tâm, ở trong mơ kéo tay Lục Tịch, rầm rì: “Viện trưởng Lục……”
Cậu không có ý muốn nói gì hết, chỉ muốn gọi tên thôi.
Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói của Lục Tịch rất gần, rất chân thật, nhẹ nhàng, đáp lại lời mình: “Anh ở đây.”