Vạn Đế Chí Tôn

Chương 40: 40: Thế Lực Huyền Châu





“Đa tạ công tử” Trịnh Dương bước đến trước mặt Lăng Huyền Thiên quỳ xuống làm lễ.

Hắn biết nếu không có Lăng Huyền Thiên chắc chắn bây giờ hắn vẫn không cách nào đột phá linh hoàng cảnh chứ đừng nói là dễ dàng như vậy bước vào thánh cảnh.
“Đứng lên đi, tiếp theo ngươi hẳn là nên tìm Tống Ngọc rồi a” Lăng Huyền Thiên nhìn hắn nói.

Tống Ngọc chính là hẳn để lại cho Trịnh Dương tự tay xử lý, hắn dù sao cũng chỉ dẫn đạo cho Trịnh Dương mà thôi.

Cũng không nhúng tay quá nhiều vào việc của hắn.
“Ta chắc chắn sẽ tự tay giết chết hắn.

Mang thủ cấp của hắn đưa đến Tống gia” Trịnh Dương ánh mắt băng lãnh nói.

Hắn mấy năm nay một mực không thể đột phá khiến cho Trịnh gia một mực bị Tống gia chèn ép.

Hơn nữa Tống Ngọc càng là sỉ nhục Trịnh gia hắn nhiều nhất há hắn lại có thể bỏ qua.
Chỉ là bây giờ muốn tìm Tống Ngọc không phải việc dễ dàng.

Huống hồ rất có thể Tống Ngọc đã trở lại Thiên châu, dù sao thì Tống Ngọc hẳn là có không ít bảo vật bảo mệnh.

Tuy khó khăn nhưng hắn cũng hoàn toàn có đủ khả năng vượt qua Ngũ hành thánh sơn đến Thiên châu.
Tựa như nhìn ra được hắn suy nghĩ Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, hắn còn chưa trở lại Thiên châu”.
Sau đó chỉ thấy Lăng Huyền Thiên nhẹ đưa tay vẽ một vòng tròn.

Bỗng nhiên tại hư không xuất hiện một hình ảnh.

Một tên nam tử trung niên đang ngồi trên một cái ghế trong một động phủ vô cùng tối tăm.
Đối diện hắn ngồi đó một tên đại hán toàn thân được bao phủ trong hắc ám, mặt đeo một chiếc mặt nạ kỳ dị.

Tại mi tâm của chiếc mặt nạ có hình mặt trăng tròn cỡ nhỏ, màu đen như mực.

Hai người bọn họ tựa hồ đang bàn luận chuyện gì, chỉ là tên nam tử trung niên kia trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười vô cùng âm hiểm.
“Tống Ngọc thật sự là hắn?” Trịnh Dương nhìn thấy tên nam tử trung niên kia thì kinh ngạc không thôi, hắn đúng là Tống Ngọc không sai.

Chỉ là hắn thắc mắc tên mang mặt nạ kỳ dị kia lại là người nào.

Tựa hồ hắn cùng Tống Ngọc đang có âm mưu gì đó.
“Hắn … hắn chính là tông chủ Dạ Minh tông.

Tuyệt Vô Thần” La Khinh Sương nhìn thấy đại hán đeo mặt lạ kia cũng là khiếp sợ nói.

Dù sao thì từ trước đến giờ Tuyệt Vô Thần là người có khí tức đáng sợ nhất mà nàng từng gặp.
Tất nhiên là nàng không tính đến Lăng Huyền Thiên, tuy hắn nhiều lúc khí tức vô cùng khủng bố nhưng lại không ai cảm nhận được khí tức đó là cảnh giới gì.


Tựa như là cùng thiên địa hòa hợp mà thôi.
Còn Tuyệt Vô Thật là chân chân chính chính thánh vương cảnh cao giai khí tức.

Hơn nữa hắn hẳn là rất vô hạn tiếp cận đại thánh cảnh.

Cảnh giới tối cao tại Huyền châu.
“Càn rỡ” đang lúc này một thanh âm vang lên, chỉ thấy đại hán kia tựa như phát hiện ra bọn hắn nhìn trộm tụ một chưởng oanh đến bọn họ.

Lăng Huyền Thiên thấy vậy nhẹ vung tay toàn bộ hình ảnh biến mất.

Chưởng ấn cũng không thấy.
“Chúng ta bị hắn phát hiện sao?” La Khinh Sương hơi lo lắng hỏi, theo nàng nghĩ nếu hắn có khả năng phát hiện bọn nàng, tất nhiên năng lực của hắn cao hơn Lăng Huyền Thiên.

— QUẢNG CÁO —
“Không cần lo lắng” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Hắn tự nhiên có thể nhìn ra nàng lo lắng chỉ là hắn cũng không giải thích nhiều.

Tất nhiên La Khinh Sương cũng không biết được không phải do Lăng Huyền Thiên không thể che giấu Tuyệt Vô Thần cảm ứng.

Chỉ là bản thân hắn cùng thiên địa hòa làm một cho dù Tuyệt Vô Thần có lợi hại hơn nữa cũng cảm ứng không ra.
Nhưng mấy người bọn họ thì khác, nếu Lăng Huyền Thiên không giúp bọn họ che giấu thì chắc chắn bọn họ sẽ bị phát hiện.

Mà hắn há lại làm thế.

Một cái phàm giới mà thôi, còn không có người khiến hắn phải sử dụng âm mưu cùng che giấu.
“Tốt mọi người nghỉ ngơi đi.

Ba ngày sau xuất phát đi Thiên Nhai” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, dù sao sau chuyến đi Thiên Nhai hắn rất có thể sẽ đến Thiên châu một chuyến.

Tự nhiên phải tốt tận hưởng phong cảnh của Huyền châu a.
“Dạ công tử”.

Dạ Minh tông bên trong một tòa sơn động, nơi đây chính là cấm địa của Dạ Minh tông không ai được phép vào.

Nhưng bây giờ lại có hai người đang ngồi ở đó đúng là Tống Ngọc cùng Tuyệt Vô Thần.
“Vô Thần tông chủ chẳng lẽ sự tình của chúng ta đã bị người khác phát giác ra sao?” Tống Ngọc hướng Tuyệt Vô Thần dò hỏi, dù sao thì Tuyệt Vô Thần sẽ không tự nhiên hướng hư không ra tay.
“Tống tiểu hữu, ngươi chớ lo lắng.

Bọn họ chỉ là một đám kiến nhỏ mà thôi.

Tại Huyền châu này thật không có mấy người có thể cùng lão phu chống lại.


Huống hồ còn có trợ giúp của ngươi a” Tuyệt Vô Thần vẻ mặt tươi cười nói.
“Hy vọng a”
“Chỉ là Tống tiểu hữu, hy vọng lời ngươi nói là sự thật.

Nếu như không thể đến Thiên châu hoặc là ngươi qua cầu rút ván.

Tuyệt Vô Thần ta cũng không phải chi được cái tên a” Tuyệt Vô Thần thâm ý một cái nhìn Tống Ngọc.
“Tông chủ yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta giết Trịnh Dương cùng bắt lại mấy vị nữ nhân kia.

Thiên châu cũng sẽ có một vị trí cho Dạ Minh tông ngươi cắm dùi” Tống Ngọc thấy hắn như vậy vội vã nói.

Hắn thật rất sợ Tuyệt Vô Thần đột nhiên thay đổi chủ ý.

Như vậy hắn thật không còn cách gì giết chết đám người Trịnh Dương.
“Tốt có Tống tiểu hữu lời này.

Bổn thánh an tâm”

Thiên Nhai là một ngọn núi nhỏ nằm tại Bắc vực rất gần với Ngũ hành thánh sơn.

Chỉ là trước giờ hầu như không có người đến qua nơi này.

Bởi vì không rõ vì lý do gì những người đến đây thần trí đều trở lên điên dại, mơ hồ.

Thậm chí rất nhiều người đều không trở về được.
Chính vì vậy, rất ít khi có người tụ tập tại Thiên Nhai.

Nhưng bây giờ thì khác, hầu hết những thế lực tông môn bất kể lớn nhỏ đều đã đến nơi này từ rất sớm.

Bọn họ đều mang ý nghĩ xem một chút Dạ Minh tông muốn làm gì.

— QUẢNG CÁO —
Càng là có người vì hiếu kỳ bởi thần khí cùng thần linh mà đến đây.

Chỉ là Thiên Nhai bây giờ cũng không giống như trước kia.

Mà đã có từng toàn nhà nhỏ mọc lên, có tửu lâu, có nhà trọ …
“Thật không ngờ đến Thiên Nhai còn có một mặt này”
“Hẳn là Dạ Minh tông đã xây dựng một tòa mê huyễn trận pháp, cùng ẩn nấp trận pháp để ngăn người khác tiến đến đây a.


Nơi đây hẳn chính là hang ổ của bọn họ a”

“Thật đẹp a thiếu gia” lúc này một tiểu cô nương hướng nam tử mặc bạch bào bên cạnh mình nói.

Người này không phải Tô Linh Ngọc cùng đám người Lăng Huyền Thiên thì ai.
“Đúng là rất đẹp” La Khinh Sương cũng là nhẹ mở miệng.

Nàng tuy từng tại đây tu luyện, nhưng lúc đó tất cả đều được trận pháp bao phủ.

Tất nhiên không có hình dạng như bây giờ.

Huống hồ đa phần thời gian nàng đều tại hắc động tu luyện.
Chỉ thấy Thiên Nhai bên dưới mặt đất mọc từng bụi hoa sặc sỡ muôn màu, có xanh, có đỏ, có hồng trông vô cùng xinh đẹp.
Bên trên là từng ngọn núi thấp bao phủ xung quanh có từng đoàn tuyết trắng, tạo ra một khung cảnh vô cùng thơ mộng.
Lăng Huyền Thiên cũng khẽ gật đầu đồng ý với hai nàng.

Chỉ là đối với hắn mà nói, nơi này sắp sửa trở thành một lò sát sinh a.

Lần này hắn đi cũng chỉ dẫn theo hai nàng cùng với Trịnh Dương, còn Bạch Viên thì vẫn tại Thiên Huyền tông.

Mặc dù nguyên thánh tam lão muốn đi theo bảo vệ bọn họ.

Nhưng hắn cũng không đồng ý, hắn còn cần người khác bảo vệ sao.
Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi về nơi này, chỉ thấy có một bà lão xuất hiện giữa không trung hướng mọi người nói.

“Các vị tông chủ có lệnh để lão đây dẫn đường cho các người vào Thiên Nhai”
Tuy bà lão thanh âm không lớn nhưng mọi người nghe lại vô cùng rõ ràng.

Lần lượt từng người đi theo bà ta, cũng không phải bọn họ không sợ Dạ Minh tông có ý đồ xấu.

Chỉ là bà lão này lại là một vị thánh hoàng cảnh.

Há có người dám cãi lại.

Huống chi đã đến nơi này hẳn là không có chuyện ra về tay không.
“Nguyệt Hoa thánh giả, thật không ngờ lại là bà ta”
“Nghe nói bà ta đã bước vào thánh hoàng cảnh từ vạn năm trước a.

Chỉ là sau đó đột nhiên biến mất”
“Thật không ngờ lại ẩn giấu trong Dạ Minh tông”

— QUẢNG CÁO —
“Sư phụ” vừa thấy bà lão xuất hiện La Khinh Sương cũng nhẹ giọng lẩm bẩm, chỉ là nàng trên mặt càng có nhiều hận ý.

Không ngờ người nàng tin tưởng nhất, dạy dỗ nàng từ nhỏ lại mang nàng bán đi a.

Theo như công pháp sư phụ dạy cho nàng là tư năm chín tuổi hẳn là đã nhận ra nàng thể chất của nàng đặc thù, nên muốn lợi dụng nàng giúp Tuyệt Vô Thần đột phá.
“Ồ” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến bà lão mà nhìn về một phương hướng khác, đúng là đám người Vạn Bảo Các.


Đi đầu là một tên nam tử trung niên dáng vẻ thanh tú.

Chỉ là nếu người có tu vi cao một chút chắc hẳn nhìn ra hắn chỉ là dùng thuật che mắt mà thôi.

Người ngoài nhìn vào khí tức của hắn chỉ là một tên thánh giả bình thường thôi, nhưng Lăng Huyền Thiên lại biết hắn là một tên chân chính đại thánh cảnh.

Chắc hẳn hắn là thủ lĩnh của Vạn Bảo Các, không ngờ rằng hắn vậy mà đích thân đến đây hẳn là vì một lần tiêu diệt Dạ Minh tông a.
Đi sau hắn đúng là Phiên lão nhân hai lão giả khác, tu vi hẳn là thánh tôn cảnh cao giai.
Đáng nói là đi bên cạnh họ vậy mà còn có cả người của Vạn Kiếm tông, Thanh Vân tông.

Thật không ngờ bọn họ lại cùng Vạn Bảo Các cùng đến.

Vốn dĩ Hoàng Phủ Hùng có nói với hắn là Vạn Bảo Các mời hắn cùng đi, chỉ là hắn vì muốn chậm rãi ngắm phong cảnh tất nhiên không đồng ý.

Chính vì như thế bọn hắn dù xuất phát từ hơn hai tháng trước nhưng bây giờ mới tới nơi.
Một hướng khác thì là một đám người của thập tông đang đi chung chính là Linh Ẩn tông, Ngự thú sơn trang, Xích Diễm tông, Hồn Anh tông, Hạo Nhiên tông.

Bọn họ cầm đầu vậy mà đều là thánh linh cảnh tu vi.

Còn Linh Ẩn tông cùng Ngự thú sơn trang lại là hai tên thánh tôn cảnh.

Hẳn là bọn họ đều mang người mạnh nhất đến đây.
“Chuyến này thật nào nhiệt nha thiếu gia” Tô Ngọc Linh nhìn đoàn người đang dần dần đi vào hẻm Thiên Nhai hương Lăng Huyền Thiên cảm thán.
“Như vậy là tốt nhất.

Ta cũng đỡ phải đến từng nơi tìm tới bọn họ” Lăng Huyền Thiên nhẹ mỉm cười nói.

Hắn trước khi rời Huyền châu tất nhiên muốn để Thiên Huyền tông phát triển lên.

Nếu đã tập hợp tất cả ở đây thì không còn gì bằng.

Một lần đỡ rắc rối a.
“Ngươi thật là tự cao tự đại a? Ngươi không sợ bọn hắn liên hợp lại đối phó ngươi sao?” La Khinh Sương bên cạnh nghe hắn nói vậy thì trợn trừng mắt nói.

Nàng dù công nhận hắn rất mạnh, nhưng hẳn là không mạnh đến nỗi cùng toàn bộ Huyền châu chống lại a.
Huống chi còn có truyền ngôn là Dạ Minh tông thật tồn tại thần linh.

Chỉ là nàng cũng không biết đây có phải là thật hay không.

Theo nàng nghĩ hơn phân nửa là Tuyệt Vô Thần bịa ra để thu phục nhân tâm mà thôi.

Nhưng lỡ là thật đây? Lăng Huyền Thiên có thể chống lại sao?
“Sâu kiến mà thôi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Chỉ là ánh mắt hắn thủy chung nhìn về một hướng hai mắt cũng là nheo lại.
Qua nha đầu này bên cạnh hắn mấy tháng hắn cũng tính ra được ám thuộc tính của là đúng là từ vật đó mà ngộ ra.

Hơn nữa khi đến đây hắn cũng cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, nhưng cũng không phải một mà là hai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.