Vân Điệp Xuyên Qua

Chương 17



Sau khi bụng rỗng được lấp đầy tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên. Đôi nam nữ nào đó nắm tay tản bộ ngắm sao để tiêu thực thuận tiện bồi dưỡng tình cảm.

Qủa thực trời đêm nơi này đẹp không gì sánh bằng, khoảng trời rộng tĩnh lặng, mặt nước lấp lánh ánh sao phản chiếu nền trời. Nước hồ cũng cùng một màu với màn đêm, mặt nước trong suốt đến nổi có thể thấy được những viên sỏi lớn nhỏ dưới đáy hồ

Vân Điệp mồ hôi đầy người, nàng hiện tại rất muốn tẩy rửa thân thể. Nhìn mặt hồ trong suốt thổi bọt kia lại muốn bơi lội lặn ngụp một phen, nhưng một thân y phục nam làm gì có yếm của nử tử che chắn bên trong đành phải lấy trong không gian ra một bộ đồ lót hiện đại cứ coi đó là bikini vậy

"ta vào thay y phục... muốn tắm một chút"

"Được" Sở Hiên buông tay thả nàng quay lại gốc cây Mộc Tiên

Gương mặt hắn bình tĩnh không chút gợn sóng, giọng nói nhẹ nhàng không biểu lộ chút tâm tình nhưng nội tâm đã hoa nở mấy mùa, xuân tâm nhộn nhạo

Lúc này Sở Hiên nghĩ mình cần phải biểu hiện là một chính nhân quân tử, hắn chỉ nhìn nàng tắm thôi đảm bảo không động tay động chân. Nghĩ đến đây khóe môi khẽ nhếch, nhưng trong lòng đã cười to hai tiếng đến đê tiện

Khi tiểu yêu tinh lắc mông đi ra, đã nhìn thấy Sở Hiên thân trần ngâm mình dưới nước lộ ra vòm ngực cùng cơ bụng săn chắc trong mắt ánh lên hai ngọn lửa nhỏ. Không hiểu sao nụ cười như gió xuân kia lại làm nàng nối lên một tầng da gà

Hai mảnh vải nhỏ cùng màu với ánh trăng đặt trên người nàng làm tăng thêm sự tươi tắn của làn da. Mỗi lần bước đi là hai khối no đầy kia nhấp nhô lên xuống đánh mạnh vào thị giác của tên sắc lang nào đó

Ngược lại hắn bày ra dáng vẻ giữ thân như ngọc lên tiếng nhắc nhở nàng: "tiểu yêu tinh... nàng tắm phía bên kia nha. Tuyệt đối đừng đến gần ta" nói xong liền không tiếng động nuốt nhẹ một ngụm nước miếng

Tiểu yêu tinh thế mà lại cười gian xảo chọt trúng tim đen của hắn: "hắc hắc.. nhẹ nhàng cỡ nào ta cũng thấy yết hầu của ngươi đang động đậy lên xuống kìa"

Hừ, vậy thì thế nào chứ, ăn mặc như vậy không phải chủ yếu là để hắn thưởng thức sao. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vị vương gia nào đó lại không tự chủ được để sắc hồng lan đến tận mang tai, vẻ mặt thẹn thùng lại cố gắng nghiêm chỉnh hết sức gượng gạo. Nhìn vào lại cứ tưởng hắn mới là người bị chiềm tiện nghi

Hai người ngâm mình dưới hồ, cách nhau một con đường lát đá. Khoảng cách xa như thế, nhưng ma tôn đại nhân bằng khóe mắt của mình lâu lâu lại liếc nhìn tấm lưng trần mềm mại của tiểu yêu tinh

Dưới ánh trăng có đôi nam thanh nữ tú, tiếng bọ ngựa ve sầu văng vẳng bên tai, gió lùa nhẹ cây cỏ. Âm thanh của tự nhiên khiến lòng người trở nên nhẹ nhõm, nước hồ ấm áp, bọt khí đẩy lên luồn qua những viên sõi nhấn nhẹ vào các huyệt của lòng bàn chân rất thoải mái mệt mỏi cũng bay đi mất

Nhắm mắt thả mình hưởng thụ trong nước hồ được 2 khắc (>30p) lại nhìn sang phía bên kia con đường lát đá người kia như thế nào lại im lặng đến vậy. Chẳng lẽ cup C như nàng lại không thể hấp dẫn được hắn, nhưng một chút tự ái kia nhanh chóng bay biến đi mất...

Sở Hiên lưng tựa vào vách đường lát đá, tóc đen thấm ướt nổi bật trên làn da ngọc, thân thể từ từ chìm xuống đáy hồ.

Khi Vân Điệp chạy sang thì phát hiện nước xung quanh hắn thế nhưng rất lạnh, thân thể Sở Hiên hiện tại như khối băng chạm vào khiến tay nàng tê buốt. Chẳng lẽ độc trong người hắn phát tác

Giống như lần đầu tiên ở dưới Âm Vực, thân thể Sở Hiên hiện tại đã tê liệt hoàn toàn không thể tự di chuyển.

Khó khăn lắm nàng mới cõng được hắn lên gác. Sau khi đặt Sở Hiên xuống giường, nàng dùng khăn bông lau khô đi nước trên người hắn, đắp chăn ủ ấm thế nhưng thân nhiệt vẫn cứ thế giảm dần không có khởi sắc

Thật ra Sở Hiên chỉ không thể cử động, thần trí vẫn rất tỉnh táo, hắn nhìn tiểu yêu tinh lo lắng, tay chân rối rắm, viền mắt ửng hồng liền nhẹ giọng trấn an

"Đừng lo lắng... 3 canh giờ sau sẽ khỏe lại thôi"

Vân Điệp không biết làm thế nào cho phải, đành nhu thuận ngồi bên cạnh trông chừng hắn. Nhưng có vẻ như tình hình ngày càng tệ, lúc nàng chỉnh sửa lại chăn mền phát hiện ra toàn thân Sở Hiên như được phủ bởi một lớp đá bào mỏng, mi mắt và chân mày đã xuất hiện những mảnh băng ti li

Nàng hoảng loạn vô cùng, sợ hãi hóa thành nước mắt thi nhau rơi xuống. Nghe thấy tiếng nức nở của tiểu yêu tinh, Sở Hiên động đậy mi mắt, mắt phượng cong cong ẩn hiện ý cười, hắn nhu hòa dỗ dành: "tiểu yêu tinh ngoan... đừng khóc sẽ làm ta đau lòng"

Nghe được âm thanh dịu dàng kia lại khiến lòng nàng thêm đau xótkhịt mũi nói: "Nhưng không giống lần trước..."

Sở Hiên nhìn gương mặt lấm lem nước mắt của nàng cười khổ: "đừng khóc nữa được không... ta không thể lau nước mắt cho nàng"

Nghe vậy nước mắt tiểu yêu tinh chảy càng thêm dữ dội, nhưng tiếng nức nở thì không nghe thấy nữa. Nước mắt rơi xuống tiếp xúc với vòm ngực Sở Hiên mảnh băng nơi đó liền tan ra thành nước

Đầu Vân Điệp chợt lóe, đúng rồi sao nàng lại quên mất nước ôn tuyền chứ.

Nữa giờ sau khi đút cho Sở Hiên uống nước ôn tuyền, lớp băng nhuyễn trên người hắn dần tan hết. Cũng không biết là do nước ôn tuyền có tác dụng hay vốn dĩ lớp băng kia tự tan

Tiểu yêu tinh cả người căng thẳng nay cũng thả lỏng phần nào, nàng mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Sở Hiên không bao lâu thì ngủ thiếp đi

Ánh sáng của viên minh châu cùng 3 câu khẩu quyết đang lơ lửng trong không trung kia đủ để nhìn rỏ mọi vật trong căn phòng

Sở Hiên nhìn người bên cạnh ngủ say, tâm hắn ngứa ngáy không thôi nhưng biết sao được phải chờ 1 canh giờ nữa mới có thể táy máy tay chân

Thật xui xẻo, nhưng kể cũng lạ 15 năm qua chỉ những khi hắn lợi dụng chất độc kia mới phát tác, sao hôm nay lại đột nhiên xảy ra lại còn xuất hiện thêm tầng băng mỏng. Có khi nào.... chắc chắn là nước hồ kia có vấn đề, có thể là giải dược hoặc ngược lại độc càng thêm độc

Thật ra tiểu yêu tinh không có ngủ, nàng chỉ mê mang thiếp đi mà thôi chỉ cần một tĩnh động nhỏ cũng có thể làm nàng thức giấc

Sở Hiên sau khi cử động được liền không chỉ làm nàng thức giấc mà còn khiến nàng muốn phun một búm máu vào mặt hắn

"tiểu yêu tinh ngủ say như vậy, lúc này ta có nên táy máy chấm mút một chút không nhỉ"

"đừng có vô sĩ như vậy được không?" Nàng đỏ mặt gào lên

"được được, bộ xương khô kia còn đang nhìn chúng ta, sao ta có thể làm bậy được chứ"

Nói làm như là hắn biết lễ nghĩa lắm vậy, bộ xương khô kia cũng là một nữa sư phụ của nàng rồi nha

Hai người ầm ĩ một chặp, không biết quá trình thế nào mà tay chân quấn quít cứ thế sáp vào nhau mà ngủ,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.