Vân Điệp Xuyên Qua

Chương 23



Bóng dáng Sở Hiên vừa khuất, 'hiên của bướm nhỏ' trên cổ Vân Điệp liền chuyển sang màu tím thẫm, mê dược quanh quẩn trong không khí đều bị miếng ngọc kia hút sạch.

Một kẻ thân để trần, vai có hai mảnh da rắn bắt chéo ngang ngực buộc chặt thanh đao sau lưng. tóc 10 phân dựng thẳng bằng dây vãi buộc quanh trán. Hắn treo người trên cây, dốc ngược đầu thổi hơi bên tai tiểu yêu tinh

"Càn vương thật vô tâm, bỏ mặc một tiểu cô nương như nàng một mình ở đây"

Vân Điệp chưa bao giờ trải qua tình cảnh quỷ dị như vậy, tâm giật thót một cái

Tình cảnh lúc này không nghĩ cũng biết, có kẻ đang nhằm vào nàng. Tiểu yêu tinh trợn mắt nhìn tên người nhện kia: "Tiểu cô nương cái đầu ngươi, lão nương đã sống 1800 năm rồi có được không"

Nàng lại dở cái mánh khóe giả thần giả quỷ ra, nói xong liền nắm chùm tóc dựng ngược kia dựt mạnh một cái

Thân thể spider man kèm theo cành cây đang chống đở hắn rớt mạnh xuống, lực đạo mạnh đến đổi mặt đất nứt nẻ lõm xuống thành một cái hố lớn

Spider man mắt trắng dã, da đầu tê nhức nhìn lên thấy trong tay tiểu yêu tinh nắm một mớ tóc của hắn

Nàng cười như ma quỷ, một chân dậm lên ngực hắn, bàn tay xòe ra đưa lên miệng thổi một cái, chùm tóc kia như bồ công anh trong gió từng sợi từng sợi rơi xuống

"trả tóc lại cho ngươi" nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu "đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là truyền nhân của Lưu Tinh chân nhân gọi là Vân Điệp"

Nói xong cười haha ba tiếng vận dụng cái khinh công nửa nạc nửa mỡ bay lên, trong đầu cứ tưởng tượng mình là cao thủ vỏ lâm khí phách đầy mình

Tiểu yêu tinh là dị năng hệ lực lượng lại mới bập bẹ tập khinh công, nàng cứ chân trần dẫm ngói - ngói vỡ, đụng cây - cây ngã

Khiến những định viện xung quanh đó toàn bộ nóc nhà đều bị lật tung, chân không làm chủ được sức mạnh, nội công bộc phát không thể khống chế cơ thể. Nàng đi tới đâu cảnh vật tiêu điều đến đó.

Dân chúng đóng cửa núp trong nhà, ai cũng tưởng có giặt tới, trẻ con nghe động tĩnh lớn liền oa oa khóc lớn. Âm thanh hỗn độn khiến người khác phải đinh tai nhức óc

Khi Thủ Huyết và Kiều Vãn Ninh đến thấy cảnh tượng trước mắt liền trợn mắt sửng sốt một hồi.

Thủ Huyết vỗ ngực thản thốt: "thật trâu a...."

Bốn tên còn lại của Thập Tử Sát núp xung quanh đó cũng kinh hoảng không thôi, tiểu cô nương gì chứ. Con mẹ nó, là quái vật thì có

Một tên đầu trọc giữa đầu có một chùm tóc được tết gọn lại bằng dây vải đỏ, cổ đeo chuỗi hạt to chặc lưỡi than thở: "ta nói, nữ nhân của Càn vương sao có thể là người bình thường... "

Tên bên cạnh một thân áo bào trắng, mắt vẽ xếch ngược, môi được tô son như nữ nhân, hắn cong ngón tay vuốt một lọn tóc mai õng ẹo nói: "có vẻ như nàng ta không biết khống chế sức mạnh,..."

Một cô nàng mặc y phục đỏ bó sát người, cổ áo khoét sâu lộ ra nữa bầu ngực, lắc eo nhỏ bước lên: "trước tiên bắt người,... nếu không năm tên kia trở lại không thấy người sẽ lớn chuyện"

Dứt lời liền phi thân đuổi theo tiểu yêu tinh, ba kẻ còn lại lập tức theo sau

Tiểu yêu tinh ngẫm nghĩ Sở Hiên dặn nàng chờ hắn ở gốc cây lúc nãy, nàng lại không biết đường đi ở nơi này nếu cứ chạy loạn như thế sẽ đi lạc mất. Quay đầu thì thấy bốn tên dị hợm đuổi theo, trong lòng liền cười haha hai tiếng: "đây là bước đầu thực hiện tâm nguyện của xương khô sư phụ"

Thế nhưng con đường giang hồ của nàng còn gập ghềnh lắm, vừa định quay lại đã thấy Thủ Huyết đã xông vào bốn tên kia công kích mãnh liệt miệng còn hô to: "cô nương, mau đi tìm vương gia"

Nghe vậy nàng liền quay trở về gốc cây cạnh bờ hồ chờ Sở Hiên

Tên ẻo lả kia nhanh mắt thấy được hành động của tiểu yêu tinh liền bỏ lại Thủ Huyết đuổi theo nàng

Tây Mộc Lí Tư mang theo Nam Cung Bình Tây đến đã thấy một cục diện như vậy

Thấy tiểu huynh đệ đang một đấu ba, lại chen vào giúp vui, bỏ Nam Cung Bình Tây qua một bên

Thủ Huyết thấy hắn liền la lớn: "ngươi đừng có rãnh rỗi như vậy được không ?"

Tây Mộc Lí Tư xòe quạt ra chắn đi một kiếm của đối phương cười haha đáp lại: "thấy việc bất bình ra tay tương trợ... huynh đệ ngươi nói xem có phải ta rất tốt không"

Thủ Huyết phỉ nhổ: "ngươi nhiều chuyện thì có" nói xong lại thấy hối hận không thôi, bởi vì hắn chú ý tên bán nam bán nữ kia chạy mất rồi, có lẻ là đuổi theo Vân Điệp cô nương đi

Bèn mở miệng nhờ vả: "ngươi giúp ta đuổi theo tên bán nam bán nữ, bảo vệ vị cô nương lúc nãy"

_"Được" dứt lời Tây Mộc Lí Tư liền biến mất

Kiều Vãn Ninh từ lúc thấy Nam Cung Bình Tây mắt liền lóe lên, hai người dù sao ở Phong Tình các gặp qua vài lần, lại ở sát phòng nhau cũng coi như có chút quen biết

"cô không đi theo hắn sao?" Kiều Vãn Ninh dò hỏi

Nam Cung Bình Tây cười nhẹ: "xong việc tự khắc hắn sẽ nhớ đến ta"

Kiều Vãn Ninh bộ dáng quan tâm: "nơi này hiện tại rất nguy hiễm" dừng một chút "ta đưa cô đi được không"

Nam Cung Bình Tây nhìn nàng ta, trong mắt có tia nghi ngờ. Sống trong cung cấm chỉ cần một lời nói hay hành động nhỏ của người khác cũng khiến nàng đề phòng. Kiều Vãn Ninh với nàng không thân thiết chẳng có lí do gì mà lại quan tâm đến an nguy của nàng

Nhưng nàng muốn biết ý định của cô ta là gì liền gật đầu mĩm cười: "được, vậy đa tạ cô nương"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.