Vân Điệp Xuyên Qua

Chương 24



Tên bán nam bán nữ đứng hàng thứ 6 trong Thập Tử Sát, hắn tên là Hắc Tuyền nhưng lại thích mặc y phục màu trắng, huynh đệ trong bang thường gọi hắn là Tiểu Tuyết, theo lí luận của Hắc Tuyền thì tục danh này rất hợp với khí chất thanh tao thoát tục không diễm bụi trần của hắn.

Hắc Tuyền đuổi theo phía sau tiểu yêu tinh thì đúng là ăn không ít bụi trần. Khinh công của nàng đúng là khiến gà bay chó sủa, đi đến đâu ngói vỡ tới đó văng vào mặt hắn bôm bốp, nhìn vào gương mặt trắng như tuyết kia nứt ra từng mảng phấn thật làm lòng người thương xót

Cũng chính vì đống đổ nát theo chân tiểu yêu tinh khiến Hắc Tuyền đầu choáng mắt hoa mà mất dấu nàng, nhưng hắn thấy được nàng đi về hướng hồ Vọng Nguyệt

Mũi chân vừa chạm đất liền nghe tiếng nỉ non như oán phụ văng vẳng quanh tai. Hắc Tuyền thấy lão tứ ngồi ở gốc cây lúc nãy mắt mũi tèm nhem, móng tay cào đất nhặt từng cọng tóc lúc nãy bị tiểu yêu tinh bứt mất cổ họng rên rỉ oán thán như ma kêu quỷ hờn vẻ mặt khổ não khôn cùng

"tóc của ta, tóc của ta,...."

Không phải chứ... từ nãy đến giờ hắn vẫn ngồi đây khóc, nhìn đến cái đầu tóc mười phân dựng đứng kia nay lại làm một lỗ lớn lộ ra da đầu thật không thể nhịn cười

Hắc Tuyền che miệng cười khúc khích, tư thái đúng kiểu của các tiểu thư khuê cát: "Lão tứ, ngươi có nhìn thấy tiểu quái vật kia không?"

Lão tứ vừa nghe nhắc đến nha đầu kia, liền trừng mắt quát lớn: "ngươi tìm nàng ta làm gì, thấy ta chưa đủ thê thảm sao....

Ngươi nhìn đi..." hắn vừa chỉ vào mảng da đầu trắng phếu có chút sưng đỏ vừa hét to

Nhìn đi...nhìn đi"

Mỗi lần nhìn đi là mỗi lần lão tứ quăng một sợi tóc vào mặt Hắc Tuyền. Hắn gào lớn đến nổi thấy cả lưỡi gà trong cổ họng.

Hắc Tuyền thấy hắn sung huyết như vậy, liền lấy ra khăn tay màu trắng chấm chấm trên gương mặt nhèm nhẹp nước mắt kia an ủi: "không sao, không sao... nhìn như vậy càng phong độ bội phần"

Lão tứ càng nghe lại càng uất ức, dù sao hắn cũng là nam tử trẻ tuổi bề ngoài vẫn rất quan trọng a

Nghĩ đến đây tròng mắt vừa khô ráo lại ửng lên một tầng nước, đúng lúc này lại nghe thấy Hắc Tuyền bên cạnh õng ẹo

" Ai iu... tiểu quái vật, nhanh như vậy ngươi lại thay đổi y phục rồi sao. Nghĩ như vậy là ta không nhận ra ngươi"

Lão tứ vừa ngước mắt lên, liền xông đến bóp cổ Nam Cung Bình Tây: "mạng của ngươi ta không thể lấy, nhưng nợ tóc phải trả bằng tóc"

Kiều Vãn Ninh nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ, vừa nhìn cũng biết nử tử kia là cành vàng lá ngọc nếu nàng ta xảy ra chuyện gì nàng cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Vốn dĩ muốn đi tìm Vân Điệp kia, mặt đối mặt đào ra thân thế nàng ta. Thế nhưng chưa gặp được người lại có kẻ chắn ngang gây rối

Nhưng chính vì vậy Kiều Vãn Ninh càng chắc chắn thân phận của Vân Điệp có vấn đề ngay cả người khác cũng nhận ra hai người này dung mạo giống nhau thì không thể là trùng hợp. Ngay từ lúc gặp mặt, trang phục và cách ăn mặc của nử tử trước mặt này cùng nam nhân kia cho thấy họ đến từ Tây Vực. Nếu Vân Điệp có mối quan hệ sâu xa với hai người này thì tại sao lại xuất hiện ở Sở quốc, lại kịp thời có mặt ngay lúc chàng gặp nạn. Chỉ cần để Sở Hiên nhìn ra được sẽ không lưu nàng ta lại bên cạnh

Mắt thấy tên kia cầm lên thanh đao to bằng nữa thân người, tay nắm lấy mái tóc dài kia định một đao chém xuống Kiều Vãn Ninh liền vận nội lực một cước đá chệch hướng thanh đao kia

Hắc Tuyền thấy Kiều Vãn Ninh đã bận giao chiến với lão tứ hắn liền chộp lấy Nam Cung Bình Tây. lại bị nàng ta giãy dụa kịch liệt muốn tróc cả sơn móng tay vừa tô hôm trước, liền thả lỏng tay một chút. Hắn cũng là sợ tổn thương người của Càn vương sau này sẽ chết rất thê thảm nha, vốn chỉ định bắt lấy con tin tạm thời giữ chân tên sát tinh kia để Tần Phương thoát đi một kiếp mà thôi. Hắn sẽ không vì vậy mà 10 huynh đệ phải đi vào chổ chết, vẫn nên đối với nàng ta tốt một chút

Nam Cung Bình Tây tuy không biết võ công, nhưng nàng cũng biết tên này tuy là nam nhân nhưng thân thể gầy gò, xương cốt mềm dẻo không thuộc về công kích chí cương. Bắt được cơ hội hắn thả lỏng lại càng giãy dụa mãnh liệt

Đúng lúc này Hắc Tuyền phi thân lên định tìm cách vượt qua hồ Vọng Nguyệt đi tìm 5 người còn lại để giao người lại bị sức lực của nử tử kia làm đứng không vững khiến cả hai ngã xuống hồ

--- ------ ------ ----

Lúc Sở Hiên vừa đến thì thấy một màn như vậy, tiểu yêu tinh hắn nâng niu trong tay lại mặt mũi tái nhợt quẫy đạp dưới nước, trong lòng không biết là tư vị gì chỉ thấy khoang mũi một trận chua xót, tim đập nhanh không rỏ tiết tấu như là sinh mạng của hắn cũng đang lặn nụp trong nước hồ kia vậy. Ngay lúc này hắn không kịp nghĩ đến những kẻ hại nàng, cũng không có oán hận khát máu chỉ có lo lắng cùng đau xót

Sở Hiên nhanh chóng khoát nước bơi tới ôm nử tử kia vào lòng, ấp ủ trong ngực hi vọng cho nàng chút ấm áp. May mắn hắn đến kịp không để nàng uống nước quá nhiều.

Cũng không dám nhìn nàng một cái, chỉ sợ vừa nhìn đến sắc mặt tái nhợt kia lòng sẽ lại càng đau, càng trách bản thân liên lụy đến nàng

Nam Cung Bình Tây hô hấp không thông, thân thể lạnh lẽo, vì nước ngập vào mũi mà ho khan không ngừng lại nghe bên tai là một giọng nói dịu dàng quan tâm: "tiểu yêu tinh, nàng không chứ"

Tiểu yêu tinh? là gọi nàng sao. Người này không phải sắc lang chứ. Nhưng mùi hương trên cơ thể hắn lại tao nhã như vậy, âm thanh lại mê người đến thế không thể là kẻ phàm phu.

Lồng ngực nam nhân rộng rãi vững chắc, nhịp tim kia đập nhanh không ngừng sau đó dần bình ổn lại, gò má nàng áp vào ngực hắn. Nghe thấy nàng ho hắn liền đưa tay vổ nhè nhẹ trên lưng, eo nàng bị hắn siết chặt không khe hở. Nàng thân phận cao quý chưa từng gần gũi người khác đến vậy, nhưng giờ phút này lại lưu luyến chút quan tâm từ nam nhân này

Nàng được hắn bế lên lên mặt nước, khi nhìn thấy gương mặt kia Nam Cung Bình Tây vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ. Là Càn vương Sở Hiên, thiên hạ không phải nói hắn khát máu vô tình sao? Vậy người nam tử dịu dàng này là ai. Không phải là nàng nhìn lầm đi

Nếu không phải nàng nhìn lầm thì chính là loại nhàn ngôn toái ngữ kia không thể tin. Đúng vậy, một nam nhân dung mạo như ngọc tựa như trích tiên sao có thể khát máu vô tình

Nam Cung Bình Tây si mê nhìn ngắm lòng lại quên mất là mấy canh giờ trước chính nàng đã nói "người này không dễ thân cận". Lúc này nàng chỉ biết im lặng vùi mình trong sự ôn nhu kia, nàng biết tim nàng rung động

Rung động vì sự ấm áp của hắn

Rung động vì sự ôn nhu cùng săn sóc kia

Nhưng cũng chỉ là rung động mà thôi, chỉ là một tham luyến nhất thời

--- ------ ------ -----

Kiều Vãn Ninh thấy vậy cười mỉa mai: "Sở Hiên, nàng ta..."

Sở Hiên lúc này mới nhận thấy sự có mặt của Kiều Vãn Ninh liền tức giận: "Kiều tiểu thư, bao nhiêu năm được mài dũa bởi Diệp thái úy Triệt Quyền Đạo của cô lại không thể lấn áp mấy tên nhãi nhép này?"

"ta..." Kiều Vãn Ninh chưa kịp cong lưỡi trả lời đã bị Sở Hiên lần nữa cắt ngang

Hắn nheo mắt nguy hiễm: "hay là cô thấy chết không cứu, ta khuyên cô không nên có tà tâm với nàng, bằng không ta sẽ không nể tình bằng hữu"

Dứt lời hắn liền phi thân đi về hướng Phong Tình các

Kiều Vãn Ninh trong lòng ấm ức lại chua xót từng hồi, ganh tị ghen ghét lại tăng thêm một bậc

--- ------ ------ ------

Quay trở lại mấy phút trước

Rỏ ràng nàng đã đứng ngay bên mép hồ rồi, bên cạnh còn có gốc cây nha. Chỉ có thiếu một cái hố lúc nãy mà thôi, tên người nhện có lẽ đã rời khỏi đây rồi

Nữa khắc trôi qua...

Sao Sở Hiên vẫn chưa trở về nhỉ

Tiểu yêu tinh ngồi chờ buồn chán, liền đứng lên ngắt vài chiếc lá cây. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ

Lá cây này... sao lại là cây liễu. Rỏ ràng lá cây lúc trước không giống vậy nha

Ôi thôi... nàng ôm mặt suy sụp. Nàng làm sao biết tìm hắn ở đâu, nàng lại không biết đường nha, thật là số con rệp mà

Đang lúc chán nản lại nghe một giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "tiểu cô nương... không sao chứ. Tên bán nam bán nữ không làm gì cô chứ?"

Tiểu yêu tinh ngước mặt lên nghi ngờ nhìn nam tử lạ mặt: "ngươi là ai?"

Tây Mộc Lí Tư gương mặt lộ rỏ vẻ ngạc nhiên: "Công chúa?... Không phải...

Hắn trầm mặt: "cô là ai?"

Tiểu yêu tinh nhíu mày: "ngươi nên trả lời ta trước"

Tây Mộc Lí Tây vào thẳng vấn đề, ánh mắt âm trầm: "cô nhận thức Thủ Huyết?"

Tiểu yêu tinh mừng rở nhảy lên: "ngươi biết hắn, mau đưa ta đi gặp hắn"

Tây Mộc Lí Tư không bỏ qua liên tiếp một loạt câu hỏi được đặt ra: "trước tiên nói ra biết mẫu thân cô tên gì, thân nhân còn sống cả chứ.....?"

Tiểu yêu tinh nghe tên này lãi nhãi hỏi những vấn đề giống y trong sơ yếu lí lịch, thì nhàm chán hết nhìn trời lại nhìn đất. Bụng rỗng reo hò làm nàng mất kiên nhẫn

Rầm... gốc cây liễu ngã xuống. Tay tiểu yêu tinh vẫn còn vương vài vụn vỏ cây

"ta rất đói, .. mau đưa ta đi gặp Thủ Huyết. Ăn xong sẽ trả lời ngươi, được chứ"

Cơ mặt Tây Mộc Lí Tư run rẫy

Hắn bị người ta dọa

Bị một nử tử dọa

Mà hắn..... thật có chút giật mình,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.