Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 1: Sơn trang sụp đổ\n





Một bóng người từ ngọn núi Đại Biệt lướt đi như làn mây nhỏ, nháy mắt đã đáp xuống đứng trước cổng Thượng Quan sơn trang nhẹ nhàng như chiếc lá.



Bóng người vừa ngưng lại đã hiện ra một nàng thiếu nữ áo xanh xinh đẹp như tiên nữ giáng trần.



Đưa mắt nhìn vào cổng, bỗng thiếu nữ áo xanh hét lên kinh hoàng :



- Trời! Thân phụ... thân mẫu...



Vèo!



Cùng với tiếng thét khủng khiếp, nàng phóng mình vào Thượng Quan sơn trang giờ chỉ còn là những đống gạch ngói vụn vỡ, khói lửa hãy còn bốc âm ỉ.



Đứng chết sững nhìn ngọn khói một lúc, thiếu nữ áo xanh lại hét :



- Trời! Bọn ác ma nào đã tàn phá sơn trang! Thân phụ, thân mẫu... Hai đệ đệ đâu rồi?



Như một kẻ vừa lên cơn điên, thiếu nữ áo xanh phóng chạy đi tìm quanh khắp sơn trang vừa thét gọi vô cùng thê thảm.



Đó đây im bặt đến hãi hùng!



Chung quanh sơn trang rải đầy những vết máu đông đặc trên bãi cỏ vàng vì lửa cháy, chứng tỏ nơi đây vừa trải qua một trận thảm sát kinh hoàng.



Thiếu nữ vừa chạy vừa gào thét một lúc lâu không nghe có tiếng đáp ứng, nàng dừng lại đưa mắt nhìn cảnh đổ nát. Thân hình nàng run lên từng hồi trong khi hai dòng thảm lệ từ khóe mắt tuôn trào như suối.



Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan sơn trang vừa gặp một trận thảm sát do một bọn ác ma gây ra.



Nhưng bọn đại ác ma nào đây?



Thân phụ, thân mẫu nàng, Thượng Quan trang chủ trong môn phái Kim Điêu võ công tuyệt thế, lại có thêm hàng trăm môn đồ dưới trướng, bọn hắc đạo tầm thường đâu dễ lọt vào đây.



Chắc chắn phải là một đại môn phái lừng lẫy đương thời, thế lực bao trùm khắp giang hồ mới có thể tạo nên trận huyết sát tàn khốc này.




Vũ trụ tối sầm!



Không gian đảo lộn!



Cả đất trời vừa sụp đổ trước đôi mắt mờ lệ của nàng áo xanh...



* * * * *



Hoàng hôn xuống!



Cỏ cây cảnh vật chìm dần, từng trận gió đùa qua khua chạm cành lá thì thào như oan hồn rên rỉ đâu đây.



Soạt!



Một tiếng động từ phía trước cổng sơn trang làm cho thiếu nữ áo xanh giật mình quay phắt lại.



Từ trên tàng cổ thụ một chiếc bóng xám vừa xuất hiện rồi phóng mình đi nhanh như vì sao xẹt hướng về ngọn núi Đại Biệt.



Thiếu nữ áo xanh thét :



- Ác tặc! Ngươi chạy đi đâu!



Vèo!



Thân hình kiều diễm của thiếu nữ áo xanh như mũi tên vừa buông khỏi giàn, bắn mình theo chiếc bóng bí mật.



Nàng quả quyết kẻ kia là một tên hung thủ vừa tàn sát Thượng Quang gia trang.



Đuổi tới chân núi Đại Biệt đột nhiên người áo xám biến mất chẳng rõ từ đằng nào.



Thiếu nữ áo xanh thu hồi thân thủ quét mắt tìm quanh trong khi ngọc chưởng ngầm vận chân khí đề phòng mọi sự bất trắc có thể xảy ra.



Không thấy chiếc bóng xám đâu cả.



Thiếu nữ áo xanh nghiến răng :



- Ta phải bắt cho bằng được hắn để tìm ra manh mối bọn nào đã tạo ra trận thảm sát.



Nàng vận lực toan phóng mình lên gộp đá, lùng sục kẻ bí mật vừa biến dạng.



Bộp!



Chẳng hiểu một bàn tay từ đâu vừa chộp lấy vai nàng kéo giật lại.



Rất đỗi kinh hoàng, thiếu nữ áo xanh quay phắt người lại thét lớn :



- Ai!



Đồng thời với nhịp xoay mình thần tốc, nàng vỗ ra làn sóng chưởng dữ dội như trận cuồng phong.



Bóng người mặc đạo bào trắng bật tung lên, cùng thanh âm khẩn thiết :



- Linh Phụng, hãy dừng tay.



Thiếu nữ áo xanh chính là Thượng Quan Linh Phụng.



Thượng Quan Linh Phụng mở lớn mắt, khuôn miệng xinh xắn của nàng bật kêu lên :



- Kỳ Tâm thúc phụ... Xin tha lỗi cho con, sơn trang bị tàn sát con phải đi tìm kẻ thù.



Thân hình cô gái lại vút lên.



Thượng Quan Kỳ Tâm vươn ngũ trảo chộp đứa điệt nữ lại, nhưng Linh Phụng đã vọt ra.




Phập phập phập...



Bàn tay ông phẩy nhanh, ông đã buộc lòng sử dụng cách không điểm huyệt rồi lao tới đỡ lấy thân hình cô gái vừa sa xuống vì những yếu huyệt bị phong bế.



Nhanh tựa chớp, ông đưa cô gái vào một hốc đá.



Chiếc giỏ chất đầy dược thảo nàng vừa hái được mang trên vai, Thượng Quan Kỳ Tâm gỡ ra đặt bên cạnh.



Không bị khống chế Á huyệt nên Linh Phụng còn kêu :



- Trời ơi, sao thúc phụ không cho con tìm thù?... Song thân và Kỳ Linh đang lâm bệnh?



Quả thật trong lòng Linh Phụng còn nóng hơn đám lửa rừng rực. Nàng đi hái thuốc về chữa bệnh cho tiểu đệ... Vậy mà sơn trang bị đốt phá, phụ mẫu cùng hai đệ đệ Kỳ Linh, Kỳ Vân sống thác ra sao?...



Trước ánh mắt khẩn thiết của đứa nữ điệt, Thượng Quan Kỳ Tâm đau lòng nghĩ đến toàn gia Thượng Quan Kỳ Phùng, bào huynh ông đã bị tru sát giữa sơn trang điêu tàn. Ôi, chỉ còn lại đứa điệt nữ này... Tên nó được lót bằng chữ Linh thay cho chữ Kỳ phải chăng cũng là điều định mệnh báo trước?



Ông trầm giọng bảo :



- Linh Phụng, con không nên trở về Thượng Quan sơn trang...



Linh Phụng dương mắt nhìn người thúc phụ :



- Tại sao vậy, thúc phụ?



Kỳ Tâm lắc đầu, giọng nói đầy căm hận :



- Bọn Vạn Độc Quỷ môn vô cùng độc ác... Điệt nữ chưa đủ sức đối đầu với chúng.



Thượng Quan Linh Phụng cố gắng trỗi dậy nhưng nàng lại phải để thân mình rơi xuống vách đá, bên giỏ lá thuốc.



Linh Phụng tròn xoe đôi mắt :



- Thúc phụ bảo sao? Kẻ thù tàn sát Thượng Quan sơn trang là Vạn Độc Thần Ma.



Kỳ Tâm gật đầu :



- Phải.



Linh Phụng hét :



- Vạn Độc Thần Ma chúng đã xâm phạm sơn trang, điệt nữ dù chết cũng phải quyết đấu với chúng. Lẽ nào điệt nữ để toàn gia bị tru lục dưới tay bọn ma đầu? Thúc phụ giải huyệt cho tiểu điệt mau lên...



Đôi mắt Linh Phụng thường ngày sinh đẹp dịu hiền biết bao, vậy mà giờ đây như ánh lửa hồng rừng rực. Nỗi hờn căm của nàng dâng lên cực độ!



Để trấn an nàng, Thượng Quan Kỳ Tâm vội nói :



- Sơn trang bị tàn phá, nhưng song thân và hai đệ đệ của con đã chạy thoát cả rồi.



Linh Phụng hỏi nhanh :



- Thật vậy sao? Thúc phụ?



Cố nén thương tâm để sắc diện và giọng nói không thay đổi, Thượng Quan Kỳ Tâm lẹ miệng :



- Đúng vậy con ạ. Ta đã chống chọi hết sức mình với bọn chúng và nhìn thấy song thân và hai đệ đệ của con chạy về hướng Hoàng Thạch Xuyên.



Cặp mắt Linh Phụng ngời lên tia hy vọng.



- Hoàng Thạch Xuyên? A... Con hiểu ra rồi, song thân của con đã dẫn Kỳ Linh và Kỳ Vân đến Miêu gia bảo, nơi gia quyến bạn con là Miêu Khả Tú đó...



Nghe lời cô gái, Thượng Quan Kỳ Tâm cũng gật đại :



- Có lẽ đúng thế con ạ. Miễn phụ mẫu và các đệ đệ của con thoát được là tốt lắm rồi.




Đôi mắt Linh Phụng đã dịu đi, bỗng nhiên lại rực lửa.



Nàng nghiến răng rít lên :



- Mối thù này ta phải báo phục... Phải giết hết bọn chúng. Thúc phụ ơi, Thượng Quan sơn trang và cả võ phái Kim Điêu của ta đành chịu cho Vạn Độc Quỷ môn chà đạp hay sao?



Vỗ nhẹ lên vai Linh Phụng, Thượng Quan Kỳ Tâm bảo :



- Ta sẽ tiêu diệt được bọn Vạn Độc Quỷ môn do tên Vạn Độc Thần Ma đứng đầu. Nhưng phải chờ bá phụ Thượng Quan Kỳ Long của con về đã...



Linh Phụng nôn nóng hỏi :



- Bá phụ của con đang ở nơi đâu?



Thượng Quan Kỳ Tâm vừa toan trả lời. Bỗng ông khựng lại vì một giọng cười lạnh tanh như vọt tới từ tha ma, mộ địa.



Ông vội thét lớn :



- Kẻ nào đó? Hãy xuất đầu lộ diện.



Giọng nói âm u vang vọng :



- Thượng Quan Kỳ Tâm, đừng nôn nóng, ngươi không thoát khỏi vòng tay của Vạn Độc Quỷ môn đâu.



Phóng mắt nhìn quanh, Thượng Quan Kỳ Tâm thét :



- Vạn Độc Thần Ma Dương Sùng...



Linh Phụng cũng chiếu tia mắt ra khoảng cội cây vách đá mông lung, miệng nhắc lại :



- Hừm, Dương Sùng, Vạn Độc Thần Ma?



Nhưng giọng nói âm u lại xen lẫn tiếng cười không phục :



- Giáo chủ của ta đâu thèm tới đây? Bọn ta chỉ là Tứ đại pháp vương cũng đủ hóa kiếp cho ngươi rồi.



Chớp mắt một cái, Thượng Quan Kỳ Tâm vung tay như làn gió nhẹ đã giải tỏa huyệt đạo cho Thượng Quan Linh Phụng.



Ông trợn mắt quát :



- Chạy nhanh lên, Phụng nhi...



Cô gái đứng bật dậy. Thân thể vừa thoải mái, nàng đã giương ngay song thủ sẵn sàng xuất chiêu.



Như chiếc lá, Thượng Quan Kỳ Tâm phóng vèo ra khỏi hốc đá, Linh Phụng cũng theo sát sau lưng.



Veo veo Vút vút...



Bốn chiếc bóng xám từ bốn ngả bay vèo tới bao vây Thượng Quan Kỳ Tâm và Thượng Quan Linh Phụng vào giữa.



Những quái nhân với cặp mắt tựa đốm than hồng chiếu thẳng vào hai đối thủ.



Linh Phụng thoáng rùng mình...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.