Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 108: Hồi 108





Keng... Cheng...



Bùng...



Làn bạch quang ma quái bị tắt phụt, kiếm phong ngưng xoáy động, lưỡi kiếm bị đánh bật ra ngoài. Châu Thái Sơn rúng động toàn thân như va chạm phải tường đồng vách sắt, hổ khẩu tay tưởng chừng bị tét bởi chỉ phong thần tốc của Dương Sùng.



Một lần nữa, cao thủ các đại phái lại tràn lên toan tiếp cứu Châu Thái Sơn.




Nhưng một tiếng thét đã vang lên, Châu Thái Sơn lại chụp thanh kiếm phóng vèo vào đối thủ. Kiếm phong xoáy động ầm ầm, nhắm các tử huyệt của Vạn Độc Thần Ma công hãm tới tấp, ánh kiếm loang loáng tựa muôn vì sao xa tạo thành luồng tử ảnh trùm úp, công phá khắp mọi phương vị chung quanh Vạn Độc giáo chủ.



Dương Sùng nhận ra những đường kiếm tuyệt luân của Châu Thái Sơn, nhưng lão chỉ cười lạt lắc mình xoay tròn như chong chóng. Lúc ấy cả thân hình Vạn Độc Thần Ma chỉ còn như chiếc bóng ma ảo, từ cửu khiếu tỏa ra những luồng kình khí xô dạt đường kiếm của đối phương. Vốn đã kinh nghiệm về kiếm và chưởng, Vạn Độc Thần Ma Dương Sùng sử dụng áp khí nương theo kiếm phong của đối thủ quật tới...



Bùng bùng.



Một tiếng kêu trời thảm não, Châu Thái Sơn bị chưởng lực của Vạn Độc Thần Ma đánh văng, thanh trường kiếm gãy cụp còn gã té phịch trên vạt cỏ, hai bàn tay ôm lấy mặt, máu trong miệng tuôn ra tựa suối.



Vạn Độc Thần Ma cất tiếng cười rộ :



- Sao, còn kẻ nào muốn đơn đấu với ta nữa chăng?




Câu hỏi xấc xược của Dương Sùng làm quần hùng ồ lên một tiếng giận dữ, rồi một bóng người phóng vụt ra.



Chỉ nhìn thấy lưỡi thép ngời lên trên tay người ấy, bọn Tứ đại pháp vương đã la to :



- Truy Vân kiếm khách Tạ Cung Đường.



Bọn chúng giật mình cũng phải, vì Tạ Cung Đường là tay kiếm lừng danh của phái Bạch Hạc.



Dương Sùng cất tiếng cười gằn, giọng lão oang oang :



- Truy Vân hay Truy Phong gì ta cũng sẵn sàng giao đấu. Nhưng bọn bất tài các ngươi đã lần lượt bị hạ dưới tay ta thì hãy cút đi, đừng hỏi gì tới Thượng Quan Linh Phụng nữa. Bởi các ngươi có tìm thấy bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục cũng chẳng đủ sức luyện pho võ công ấy đâu.



Lời khiêu khích thậm tệ của Giáo chủ Vạn Độc Thần Ma tựa một lò lửa chụp lên đầu Truy Vân kiếm khách.




Tay kiếm lừng danh của phái Bạch Hạc vung lưỡi thép lao vào, kiếm đã chuyển ra tả thủ như làn chớp.



Nhiều tiếng kêu la vang động huyết trường :



- Khô Lâu cổ kiếm.



Thanh kiếm báu nơi cán có gắn một chiếc sọ người bằng ngà voi của Hạng Vương sử dụng ngày xưa đã biến mất từ lâu trên giang hồ, không ngờ lại lọt vào tay Vạn Độc giáo chủ.



Keng keng... Rảng...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.