Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 116: Hồng nhan thọ bệnh trầm kha





- Linh muội... Linh muội...



Tiếng kêu của Phi Bằng không có đáp lại càng khiến gã thêm lo lắng bồn chồn.



Rào rào... âm ba của dòng thác đổ phía xa làm Phi Bằng lo ngại. Gã sợ trong lúc phẫn nộ thì Linh Phụng liều mình gửi thân vào dòng thác.



Gã lao đi vùn vụt giữa còn đường mòn, đôi mắt luôn luôn dõi tìm bóng dáng Linh Phụng.




Gã thừa biết Linh Phụng không yêu gã. Thời gian qua chỉ vì muốn dựa vào sự che chở của gã mà nàng chịu cùng gã song hành. Chuyện vừa xảy ra khiến nàng oán hận gã, nhưng nếu gã thuyết phục được nàng trong dịp này gã sẽ hy vọng cùng nàng trọn kiếp bên nhau.



Còn chuyện pho bí kíp võ công thì sao? Thời gian qua, khi Phi Bằng ngày càng yêu Linh Phụng say đắm, gã ngầm nảy ý sẽ cố tìm cho ra pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục để cùng Linh Phụng luyện thành đôi cao thủ võ lâm. Cái khó là phụ mẫu gã còn nằm trong tay Vạn Độc Quỷ môn, nếu gã không giao nạp pho võ công cho Giáo chủ Dương Sùng thì toàn gia quyến gã sẽ bị tru sát. Trong nhất thời gã chưa nghĩ được kế giải cứu song thân nên ý định chiếm lấy pho võ công đệ nhất thiên hạ Phi Bằng còn phải giữ thật sâu kín trong lòng.



Càng suy nghĩ, Phi Bằng càng lo sợ Linh Phụng quyên sinh. Nếu nàng chết gã sẽ phải ôm mối tuyệt tình và chẳng còn hy vọng tìm ra pho võ công siêu tuyệt.



Phi Bằng lướt nhanh tới gần dòng thác.



Gã nhìn thác đổ ầm ầm, tung bọt trắng xóa và hơi nước tỏa mờ tựa sương khói mà rùng mình. Một người lao đầu xuống từ nơi này vừa chết đuối, vừa gãy xương nát thịt.



Gã lao vội về vùng hơi nước tỏa lan mù mịt ấy.




Chợt Phi Bằng kêu lên :



- Ôi, may mắn quá, Linh Phụng kia rồi.



Thật vậy cô gái xinh đẹp đang ngồi dưới một gốc bàng già cách xa thác nước. Gương mặt nàng vì buồn càng tăng vẻ diễm lệ lạ kỳ.



Phi Bằng lướt đến bên Linh Phụng nhanh và nhẹ như một làn gió thoảng.



Gã trầm giọng thiết tha :



- Linh muội, Linh muội...



Cô gái đã nhận ra gã và nàng trừng mắt :




- Hãy cút đi nơi khác, ta chẳng muốn nhìn thấy mặt ngươi.



Bị xua đuổi nhưng Phi Bằng chẳng hề hờn giận, bởi gã đã yêu Linh Phụng tha thiết và tự biết mình là kẻ gây tội lỗi vừa qua, mặc dù gã chỉ hành động trong cơn mê muội.



Thụp xuống trước mặt Linh Phụng, giọng Phi Bằng tha thiết dịu dàng và nồng nhiệt :



- Linh muội, huynh xin thề chuyện vừa xảy ra là ngoài ý muốn của huynh bởi từ lâu huynh vẫn yêu muội bằng tình yêu tinh khiết nhất... Sau này khi hiểu ra sự thật muội sẽ thấu đáo mối chân tình trong lòng huynh. Nhưng kể từ nay, bổn phận và trách nhiệm của huynh với muội sẽ nặng nề hơn. Huynh sẵn sàng chịu chết để muội được an toàn và tìm ra bá phụ để đôi ta được trọn kiếp chung tình. Muội hãy tha thứ cho huynh trong thời khắc không còn lý trí ấy...



Phi Bằng cố giãi bày mối chân tình của gã mà giấu nhẹm những gì liên hệ với Vạn Độc Quỷ môn. Gã cũng biết phụ mẫu và các đệ đệ của nàng đã bị giết hết nên chẳng dám đề cập tới song thân nàng, mà chỉ nhắc mãi chuyện đi tìm bá phụ.



Trước những lời thiết tha của Phi Bằng, Linh Phụng chợt buông tiếng thở dài. Nàng không hề nghĩ tới mà trong tim nàng tràn ngập nỗi nhớ người tình khi nhớ đến Hán Sơn. Điều sỉ hục vừa xảy ra khiến nàng cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng nàng còn cần phải sống để hy vọng tìm thấy phụ mẫu và các đệ đệ. Nàng cũng hy vọng gặp lại bá phụ thân yêu để cùng trừ khử bọn Vạn Độc Quỷ môn, rửa mối thù tru sát thúc phụ và tàn phá sư môn, gia phái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.