Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 122: Bí mật trong chiếc ngọc trâm





Phi Bằng liền bắt một con ngựa của bọn cướp, cột ngang thân thể Dương Mộ vào đó. Gã cầm dây cột ngựa phi hành vùn vụt trở về Hồ Điệp cốc nhanh như gió.



Gã lớn tiến trước cửa hang :



- Thỉnh Hồ Điệp Thần Y ra cho Dương Mộ xin xá tội.



Thần y và tên tiểu đồng vừa ra tới cửa cốc đã thấy Phi Bằng quăng thân hình tê liệt của tên tướng cướp dưới nền đá chẳng khác một củ khoai bất động.



Gã vòng tay cúi đầu :



- Từ nay thần y cứ yên tâm hành nghề cứu nhân độ thế.



Hồ Điệp Thần Y ngồi thụp xuống bắt mạch cho Dương Mộ, rồi ngước lên mỉm cười :



- Thằng này nếu biết hối cải thì ta cũng sẽ chữa được bệnh tê liệt vì chấn thương tủy sống cho nó. Nhưng bây giờ lão phu phải lo căn bệnh cho thân nhân tiểu khách trước đã.



Cùng trở vào cốc, Phi Bằng diễn tả căn bệnh và triệu chững của Linh Phụng rồi hỏi :




- Bẩm thần y, ngài có thể cùng đi ngay với tiểu sinh xuống chùa Lôi Âm trị lành bệnh cho tiện muội chăng?



Hồ Điệp Thần Y gật đầu :



- Lão phu rất vui mừng được tiếp tục hành nghề.



Phi Bằng nói nhanh :



- Vậy thỉnh tiền bối và tiểu đồng lên ngựa, còn tiểu sinh phi hành theo sát phía sau.



Di chuyển nửa buổi, Phi Bằng đã đưa được Thần Y Hồ Điệp về tới Lôi Âm tự.



Xem mạch và nhìn sắc diện Linh Phụng, Hồ Điệp Thần Y nói :



- Tiểu thư mang tâm bệnh, vì có chuyện buồn lòng khó giải quyết. Bệnh trầm uất này phải dùng thang thuốc Bạch Ngọc Giải Phiền Thang.



Ông quay sang tiểu đồng :



- Khúc nhi, đưa bút giấy cho ta kê toa thuốc.



Ghi xong các vị thuốc và phân lượng cần dùng vào tờ đơn, Thần Y Hồ Điệp lại dặn thêm :



- Khi thuốc sắc xong, còn phải mua thêm bạch ngọc hòa lẫn vào với thuốc...



Phi Bằng ngạc nhiên :



- Bẩm tiền bối, phải pha ngọc vào thuốc sao?



Hồ Điệp Thần Y gật đầu :



- Các loại ngọc nhiều khi là vị thuốc quý tùy theo bệnh tật hoặc cần bổ dưỡng. Như Minh Châu là ngọc trai bồi bổ làn da nữ giới, còn bạch ngọc giải uất thanh tâm. Bởi vậy phương thuốc này mới có tên Giải Phiền Bạch Ngọc Thang... Ngọc dùng mài vào thuốc phải là ngọc tốt, và càng chữa bệnh công hiệu hơn nếu ngọc này đang là vật trang sức mang hơi hướng của người bệnh.



Trao tờ đơn thuốc cho Phi Bằng, Thần Y Hồ Điệp bảo :



- Công tử cứ cho tiểu thư dùng thang thuốc này, trong ba hôm lão phu sẽ trở lại thăm.




Phi Bằng tiễn chân thần y và tiểu đồng ra ngoài. Gã không quên trao một gói bạc thù lao nhưng Hồ Điệp Thần Y khoát tay từ tạ :



- Nhờ công tử mà lão phu được trở lại nghề thuốc cao quý, lẽ nào lão phu còn nhận thù lao. Xin công tử để cho dịp khác.



Chẳng dám nài ép, Phi Bằng đưa tiễn thầy trò Hồ Điệp Thần Y ra khỏi chùa một quảng đường rồi ra thị trấn bổ các vị thuốc theo đơn đem về sắc thuốc.



Gã bảo Linh Phụng :



- Linh muội ạ, thang thuốc này cần có bạch ngọc làm vị dẫn. Muội có vật trang sức nào bằng bạch ngọc chăng?



Linh Phụng mỉm cười :



- Tống huynh đã biết tính muội không thích trang sức se sua. Nhưng bạch ngọc thì có chiếc trâm của bá phụ tặng muội làm kỷ niệm đó. Ta có thể dùng được.



Phi Bằng vui vẻ :



- Thế thì tốt quá, muội đưa chiếc trâm đây.



Linh Phụng gỡ ngay chiếc trâm trên mái tóc trao cho Phi Bằng.



Thuốc sắc xong rót ra chén. Phi Bằng ngồi mài chiếc trâm ngọc, Linh Phụng cũng nhỏm dậy xem.



Đang mài chiếc trâm bạch ngọc bỗng kêu rắc một tiếng. Phi Bằng giật mình ngừng tay thì Linh Phụng đã thốt lên tiếng kêu nhỏ :



- Ôi, chiếc trâm gãy rồi.



Nàng quơ tay chụp lấy hai đoạn trâm trước khi nó rơi vào chén thuốc bởi bàn tay Phi Bằng đang run rẩy. Gã xúc động vì trông thấy chiếc trâm ngọc rỗng ruột, khi gãy bỗng lòi ra một mảnh giấy cuộn nhỏ bên trong.



Linh Phụng vừa mở mảnh giấy ra Phi Bằng cũng chụm đầu vào xem.



Trong mảnh giấy có vẽ những đường nét ngoằn nghèo và những chữ ghi chú thật tối nghĩa.



Đọc những chữ chi chít trong mảnh giấy, Phi Bằng cứ nghệt mặt ra. Nhưng Linh Phụng lại sung sướng bảo :



- Đây đúng là bản đồ hướng dẫn nơi bá phụ chôn giấu pho bí kíp võ công đem từ Tây Tạng về.




Phi Bằng run giọng :



- Thiên Chiêu Sưu Lục đấy à?



Nàng gật đầu :



- Đúng nó rồi.



Linh Phụng bỗng nhiên tươi tỉnh linh hoạt, chừng như bao bệnh tật ưu phiền trong nàng đều tan biến khi nàng phát hiện được bức đồ nơi cất giấu pho bí kíp võ công.



Phi Bằng vội hỏi :



- Muội xem những lời ghi chú ra sao. Địa điểm ở nơi nào?



Cô gái đảo mắt nhìn quanh, Phi Bằng lại nói nhỏ :



- Nơi hậu liêu này chẳng có ai đâu. Ta nói thầm với nhau chẳng hại gì, muội cứ yên tâm.



Nhưng Linh Phụng trầm giọng :



- Lời ghi chú bí hiểm lắm, địa danh cũng đều ghi lán, ghi trại... Tuy nhiên vùng này muội quen thuộc từ thủa nhỏ, cứ thong thả rồi muội sẽ nghiệm ra.



Linh Phụng cứ thản nhiên vô tư như vậy, còn Phi Bằng lại căng thẳng đầu óc.



Gã thầm toan tính :



- Đúng là bí mật về nơi chôn giấu pho võ công là ở bên mình Linh Phụng, bây giờ đã khám phá ra. Nhưng ta phải đoạt bí kíp này để luyện thành ngôi vị độc bá võ lâm, hay phải nộp cho Giáo chủ Vạn Độc Thần Ma để cứu gỡ mạng sống của phụ mẫu trong tay bọn ma giáo?



Thần kinh của gã căng lên như những sợi dây đàn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.