Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 123: Chưởng lực kinh hồn





Trên khoảng không cao rộng, trời cao xanh ngắt, bóng đôi nam nữ phi hành vùn vụt. Chàng và nàng vượt bao dặm rừng núi mênh mông, mỗi người mang trong đầu một mục đích riêng tư thầm kín.



Cô gái chợt lên tiếng :



- Vương ca.



Chàng trai đưa mắt nhìn :



- Chuyện gì vậy, Cẩm muội!



Cẩm Tiên mỉm cười :




- Vương ca muốn đi tìm ái muội của Vương ca. Nhưng lại chẳng biết cánh chim ấy phiêu lạc phương nào, làm sao tìm ra cho được?



Vẫn nhìn phía trước, Vương Hán Sơn đáp nhanh :



- Tiểu huynh đã dò hỏi và biết ái muội đi về phương nam. Vậy nếu không gặp được Thiền Lâm cổ tự thì ta cứ truy tìm mãi về phía nam này, thế nào cũng gặp.



Cẩm Tiên lại hỏi :



- Vương ca cứ gọi ái muội nhưng cô ấy phải có một cái tên chứ?



Tiếng Vương Hán Sơn bị bạt trong làn gió ngược :



- Tên của cô ấy Cẩm muội chưa nên hỏi làm gì, khi gặp nhau tất biết.



Nhíu cặp mày cong, Cẩm Tiên tỏ vẻ khó chịu :



- Sao Vương ca lại phải bí mật với tiểu muội vậy nhỉ?



Hán Sơn chưa biết trả lời sao cho phải thì bên tai chàng đã vang lên một tràng cười the thé, lạnh mình :




- Ha ha... hắn không giải thích được bởi hắn nói dối. Chỉ có quái nữ ngu dốt như ngươi mới tin hắn mà thôi.



Vương Hán Sơn nổi giận thét to :



- Kẻ nào loạn ngôn vọng ngữ đấy. Mau xuất đầu lộ diện xem nào?



Bùng bùng...



Đáp lại câu hỏi của Hán Sơn là những tiếng nổ bùng bục trong không gian, có hai luồng bạch khí từ một rặng cây tuôn lên mờ ánh mặt trời. Luồng khí trắng di chuyển như cơn bão, quật vào đôi nam nữ với sức mạnh lấp biển dời non.



Cẩm Tiên vội vã thét lên :



- Ôi, Âm Dương Bạch chân khí... Dương ca hãy tránh mau.



Nàng lao thẳng xuống vạt rừng tựa cánh quái điểu chụp mồi. Hán Sơn cũng phóng vút theo, thân pháp điêu luyện của hai người đã né tránh được luồng bạch khí vô cùng nguy hiểm. Họ vừa trụ vững trên thảm cỏ, lại nghe tiếng cười vang lên :



- Khá lắm, hai đứa bay đã thoát chết, nhưng mạng sống chỉ ở lại với tụi bay trong vài khắc nếu còn dám chống chọi với ta...



Vèo vèo...



Từ trong rặng cây rừng, một bóng trắng như mũi tên bắn tới.




Đến lượt Vương Hán Sơn la to :



- Dâm phụ Huệ Tiên.



Bóng trắng khựng lại, phía sau ả ta là lũ tỳ nữ gươm đao sáng ngời chói mắt.



Huệ Tiên trầm giọng :



- Tiểu tử, biết điều hãy theo ta về thanh lâu Vân Mộng, ngươi muốn tìm ai ta sẽ kiếm giùm cho.



Cẩm Tiên từ phía sau lướt tới :



- Mụ tú bà dâm ác, Vương ca chẳng cần nhờ cậy con người lang tâm trắc nết như mụ đâu.



Cặp mắt long lên dữ tợn, Huệ Tiên lại bật cười :



- Hừm, quái nữ thúi tha kia, cái tật mê trai của ngươi thì tốt lành lắm hay sao, chờ đó ta sẽ xử tội ngươi, sau khi lũ đệ tử của ta thu phục gã con trai vừa trốn thoát khỏi tay ta rồi đến ngươi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.