Đã mấy ngày qua, Phi Bằng luyện những chiêu trong Tống gia bí pháp.
Chàng bảo Linh Phụng :
- Muội hãy xem kỹ bản chỉ dẫn tìm được trong trâm ngọc để tìm cho ra nơi chôn giấu pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục. Khi ta đã luyện được pho võ công tuyệt thế ấy thì chẳng còn sợ một võ phái hay bọn quỷ giáo, ma đầu nào nữa... Lo gì muội chẳng tìm được bá phụ và song thân? Bây giờ huynh ôn luyện Tống gia đại pháp, đề phòng việc truy tìm bí kíp sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Ta còn phải giữ gìn được bí kíp tới khi luyện xong, trước bao đối thủ hai phái Hắc Bạch luôn rình rập.
Linh Phụng nắm mảnh giấy nhỏ của bá phụ Thượng Quan Kỳ Long trong tay. Nàng đã hiểu rõ và xác định được phương hướng nơi bá phụ giấu nơi bí kíp. Nhưng Linh Phụng chưa tỏ thật cho Phi Bằng biết, vì nàng còn lo ngại, phân vân, với bao điều trăn trở trong lòng. Nàng vẫn muốn tìm được bọn bá phụ rồi để người quyết định về pho võ công tuyệt thế kia... Nàng rất ngại tự mình mạo hiểm tìm pho bí kíp. Tuy nhiên nàng cười cũng nhận ra một điều là nàng khó lòng ngăn cản Phi Bằng, khi gã đã muốn truy tìm pho võ công gã thường ao ước từ lâu.
Hôm nay Phi Bằng ôn luyện Tống gia đại pháp đã mệt mỏi. Gã uống hết một bình rượu huyết sâm rồi lăn ra ngủ.
Còn một mình ngồi với mảnh giấy nhỏ trong tay, Linh Phụng nảy ra ý nghĩ thầm kín trong đầu.
Nàng lẩm bẩm :
- Phải rồi, ta nên một mình tìm pho võ công trước để xác định rõ địa điểm. Sau đó sẽ dễ dàng đối phó với Phi Bằng.
Trong hoàn cảnh bó buộc, Linh Phụng phải cùng đi với Phi Bằng, rồi cũng do tình trạng nghiệt ngã ấy nàng đã mất trọn tấm băng trinh với gã công tử này, nhưng trong tình cảm Linh Phụng chẳng bao giờ yêu gã. Bởi vậy đối với Phi Bằng nàng luôn tìm cách đối phó hơn là đồng tâm hành động. Còn tình yêu nồng nhiệt, Linh Phụng luôn hướng về Hán Sơn, chàng trai ấy nàng vẫn mòn mỏi đợi mong...
Đã lỡ thất thân với Phi Bằng, nàng biết chẳng bao giờ còn trở lại với Hán Sơn được nữa... Nhưng đau khổ thay, Linh Phụng vẫn không thể quên được Hán Sơn với mối tình đầu thơ mộng từ tuổi hoa niên. Tình yêu đã tan vỡ trong tim, Linh Phụng chỉ còn luyến tiếc cuộc đời vì hy vọng gặp lại phụ mẫu và phục hưng gia phái Thượng Quan, còn Phi Bằng nàng chỉ coi như chiếc bóng, một ngày nào đó nàng sẽ bứt ra khỏi cuộc đời mình...