Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 20: Đại đao khương bạch hổ





Chàng rảo bước ra khỏi khu rừng vắng, phóng tầm mắt đã thấy thị trấn Tây An.



Chàng gật gù :



- Ta phải tìm nẻo khác thôi, ở Tây An bọn Vạn Độc Quỷ môn đã nhận ra ta rồi.



Vương Hán Sơn quay mình trở bước về hướng nam.




Vừa qua một rặng cây, chàng bỗng ngửi thấy mùi thực phẩm thơm kỳ lạ lọt vào khứu giác.



Bụng đang sôi lên vì đói, Vương Hán Sơn đảo mắt ngó quanh. Chàng đã nhận ra nơi phát xuất mùi thơm hấp dẫn.



Dưới một gốc cây có gã hán tử gương mặt lém lỉnh đang bầy rượu thịt trên một tàu lá lớn như chiếc mâm. Nào gà quay, lợn quay, cá chiên, thịt bò xào, mì hấp, chỉ liếc qua cũng đủ thèm rỏ dãi.



Tuy đói lòng và những món ăn thơm ngon kia thật quyến rũ. Nhưng vốn là người tự trọng lẽ nào nhìn miệng kẻ khác ăn, Vương Hán Sơn vội quay mặt rảo bước.



Gã hán tử đang ăn uống nhồm nhoàm này đại đao đặt ngang mặt. Bỗng gã ngước nhìn, rồi hét lớn :



- Này anh bạn trẻ, vào đây uống rượu cho vui.



Vương Hán Sơn cứ tảng lờ như không nghe tiếng gọi, chân lầm lũi bước đi. Nhưng gã hán tử phóng vụt tới nắm lấy tay chàng, giọng hắn thật khẩn khoản :




- Kìa thiếu hữu, tứ hải giai huynh đệ... tại hạ nhiệt tình mời chào sao thiếu hữu nỡ bỏ đi?



Thấy gã có vẻ ngộ nghĩnh, Vương Hán Sơn để mặc hắn kéo chàng vào bên chỗ rượu thịt.



Ấn Vương Hán Sơn ngồi xuống bên cạnh, gã nọ rót rượu vào cái chung sành lẹ miệng bảo :



- Mời thiếu hữu, cứ đánh chén tự nhiên.



Mùi rượu Mai Quế Lộ thơm lừng, Vương Hán Sơn vừa hớp cạn một chung gã nọ trao ngay chiếc đùi gà quay béo núc :



- Dùng đi, thiếu hữu.



Ánh mắt Vương Hán Sơn ngạc nhiên nhìn gã :




- Huynh đài cũng lạ, thiếu gì chỗ ăn uống sao đem rượu thịt vào chốn bìa rừng này?



Gã nọ cười khanh khách :



- Ấy, thiếu hữu không hiểu sao? Món ngon, rượu quý mà ngồi bên những kẻ mình không ưa thì ăn uống cũng mất ngon. Bữa nay vào một nhà hàng sang trọng, song thấy toàn bọn con buôn xảo trá và lũ gái giang hồ đáng tởm nên ta phải đem rượu thịt vào chốn thiên nhiên khoáng đạt này ăn uống mới có thể nuốt trôi. Đang buồn vì ăn uống một mình may sao ta nhận ra thiếu hữu, cốt cách phong lưu tướng người tao nhã nên nhất định phải chèo kéo vào mâm rượu cho bằng được. Thiếu hữu có lẽ từ xa mới đến, nên chưa biết cái tật kén bạn rượu của Đại Đao Khương Bạch Hổ này đấy thôi.



Liếc nhìn thanh đại đao trước mặt và diện mạo gã hán tử, Vương Hán Sơn đâm rợn, vì không hiểu Khương Bạch Hổ là hạng người nào...



Tuy nhiên chàng cứ ngồi ăn uống cho đỡ đói và biết đâu sẽ tìm hiểu nơi gã này được vài điều có ích trên quảng hành trình sắp tới?



Chẳng cần để ý đến ánh mắt thăm dò của Vương Hán Sơn gã Khương Bạch Hổ cứ tiếp rượu thịt cho chàng, lại kề vai vỗ về ra chiều tương đắc lắm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.