Vạn Giới Chí Tôn

Chương 90: Hàng sao? đơn giản thôi!



Đại quân Song Thiên dàn hàng bao vây chiến trường hỗn loạn vào trong, tùy thời đều có thể san bằng tất cả. Đám tàn binh của Trung Châu thành vốn đã hoảng loạn, yếu đuối, bây giờ còn chịu thêm áp lực từ sát khí ngập trời xung quanh khiến bọn chúng không còn hy vọng sống nữa, tuyệt vọng và không cam lòng bao trùm tâm thần của mỗi người.

Trên tường cao, Guile không như những người khác hoảng sợ vì phe địch đông đúc, nàng từ đầu chí cuối chỉ nhìn chằm chằm thanh niên tóc đỏ cao to ngồi trên Bảo tọa mà thôi. Bởi vì bộ não thông minh cực điểm, khả năng xử lý tình huống thuộc top đỉnh cao của thế giới cho nên nàng có thể cảm ứng được những sự vật, hiện tượng, hay tâm tính bất thường đang sắp xảy đến. Nói đơn giản chính là nhạy cảm hơn người khác rất rất nhiều.

Nếu không thì với tu vi không mấy là cao của mình, làm sao mà nàng vẫn biết trước được bọn Gaia tới trước khi Zodias và Thiết Nham kịp nhận ra.

Vẻ mặt Guile vẫn như cũ nhưng trong lòng đang dậy sóng, tâm tình căng thẳng và hồi hộp trước nay chưa từng có bỗng dưng nổi lên. Nàng càng cố gắng áp chế thì sự bất an đó càng mãnh liệt, thậm chí đã có chút mồ hôi chảy ra sau lưng.

Không phải vì gặp được thần tượng hay bạch mã hoàng tử mà vì Guile thông qua cảm ứng bất thường của mình mà biết được, có một đôi mắt tà ác, đáng sợ đang quan sát từng cử động dù là nhỏ nhất của nàng.

Nhiêu đó chưa đủ khiến Guile nảy sinh bất an, mà còn từ khí tức nguy hiểm đến lạnh người phát ra từ người nam tử tóc đỏ kia nữa. Guile thề rằng chưa bao giờ gặp được kẻ nào có khí tức đáng sợ như vậy, ngay cả mẹ nàng và mấy vị Đế Vương của Hải tộc cũng chưa từng khiến nàng phải sợ hãi như bây giờ.

Quả đúng như những gì Guile cảm VTFtYzN nhận được, Trường Thiên chính là cố tình mở ra sát khí cùng với khí tức bá đạo đang say ngủ của mình cho nữ nhân kia thấy. Chuyện gì trên cơ cũng dễ làm hơn sàn sàn ngang nhau.

Khi mọi chuyện đã diễn ra như ý muốn thì Trường Thiên mới hài lòng, chậm rãi đứng dậy bước từng bước về phía Guile. Những người bên dưới trông thấy Trường Thiên đi trên không trung thì điều đầu tiên họ nghĩ tới chính là "Vũ Tôn". Ai nấy đều một vẻ kính sợ xen lẫn hâm mộ không dám nhúc nhích, ngoại trừ Trường Thiên ra thì tất cả đều biết Hải Hà mạnh nhất là Vũ Tôn cấp.

Mặc kệ đám ruồi bu đang nhìn mình, Trường Thiên nhàn nhã dạo bước tới gần Guile, áo choàng sau lưng bị gió thổi bay phần phật, màu đỏ mái tóc hòa làm một với tấm áo choàng khiến người ta có cảm giác mái tóc hắn dài quá gót chân chứ không chỉ dừng lại ở chấm lưng.

Zodias mắt thấy nam tử rất có thể là nhân vật Vũ Tôn mà Guile đã nói qua đang dần tiếp cận Guile thì thầm hô không ổn, nhưng hắn vừa có ý định chạy về bên cạnh Guile thì ngay lập tức một thân ảnh xuất hiện chặn trước mặt.

"Sao? Định đi đâu à? Ở yên đây một lát đi! Đại nhân nhà ta không thích có người xen vào chuyện của ngài cho lắm."

Thiết Nham vẫn luôn chú ý hành động của Zodias, thấy hắn rục rịch liền bước tới ngăn cản.

"Tránh ra!!!"

Zodias gấp gáp gầm lên, đồng thời không khách khí vận Chân khí vào nắm đấm hướng Thiết Nham điên cuồng công kích. Mỗi một quyền của hắn đều mang theo tiếng gầm gừ hung tợn, nếu để ý kỹ thì có thể thấy trước khi quyền Zodias tiếp xúc thân mật với Thiết Nham đều hiện lên hư ảnh một con hổ màu đỏ rực. Trông sống động vô cùng, đây chính là tuyệt kỹ thành danh "Hổ Khiếu Phách Sơn Quyền" của Zodias.

"Lão tử lại sợ ngươi quá!!"

Khinh thường hừ lạnh, Thiết Nham dùng quyền đối quyền với Zodias, một lớn một nhỏ cứ thế lao vào đấm đá điên cuồng, không tên nào chịu phòng thủ cả, quả là kiểu đánh bán mạng bất chấp thương tật.

Trường Thiên đến nhìn cũng không thèm, sau vài bước cuối cùng thì hắn cũng đã đứng trước mặt Guile, không biết vì quá hoảng sợ hay vì nhận thấy Trường Thiên không có ý định làm hại nên nàng không hề di chuyển, để mặc Trường Thiên đứng ngay sát mình, thậm chí chỉ còn cách hơn mười cm nữa là chạm vào nhau. Từ đây Guile có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của hắn, trái tim nàng nhảy thịch một cái nhưng vẻ ngoài từ đầu đến cuối đều không thay đổi, vẫn lạnh lùng ngước nhìn Trường Thiên.

Trong mắt Trường Thiên, sự xinh đẹp, băng giá nhưng không kém phần cơ trí của Guile rất giống với một nhân vật nào đó mà hắn đã từng đọc qua. Không thể nói nàng đẹp nhất được, vì nhìn từ mọi góc độ nàng đều thua Tiểu Xà nhà hắn, nhưng quả thực là không tìm được điểm trừ nào từ nàng, 96 - 58 - 90 "perfect", khuôn mặt càng khỏi phải nói, tiên nữ không nhiễm bụi trần dùng để đánh giá cô gái này là chính xác nhất.

Hắn mỉm cười hứng thú mở miệng trước.

"Nàng tên là Guile?"

"Nếu đã biết sao còn hỏi? Dư thừa!"

Nghe câu trả lời không mặn không nhạt, Trường Thiên không những không giận, ngược lại ý cười trên mặt càng đậm, "có cá tính, bất quá ta thích!"

"Nàng biết không, đứng trước mặt người đẹp như nàng ta thật không biết nói gì!"

Guile bất ngờ ngẩn người trong giây lát, nàng có suy nghĩ ra hàng trăm phương thức cũng không ngờ đến nam nhân này nói lại như vậy. Đây là lần đầu tiên có người dám trực tiếp nói chuyện với nàng bằng mấy từ ngữ sến súa kiểu ấy, trong phương tâm thiếu nữ bất giác chạy qua một cỗ vui vẻ nho nhỏ, nữ nhân được khen ai mà không thích cơ chứ.

Tuy nhiên bên ngoài guile vẫn như không nghe thấy gì, bộ dạng lãnh đạm băng giá không chút thay đổi.

"Hừ! Ta đẹp là chuyện ai cũng biết, nói mấy lời dư thừa như vậy để làm gì?"

"Đúng là ai cũng biết thật, nhưng quan trọng là ai nói ra câu đó!"

"Ý ngươi là ngươi đặc biệt hơn tất cả mọi người sao?"

Guile lần đầu tiên hé miệng cười, dù là cười khinh thường nhưng đây cũng là một chuyện kinh hãi thế tục. Cô gái được mệnh danh là người máy này lại mỉm cười, chỉ sợ nói ra không ai tin.

Nàng không để ý tới biểu hiện của mình nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn nàng, không chỉ vì bất ngờ với việc lần đầu tiên nàng cười mà con vì vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng nữa. Ngay cả Trường Thiên đã chai mặt với gái đẹp cũng phải ngây ngốc trong chốc lát.

"Không phải ta nói để lấy lòng mà thật sự là nàng quá đẹp!! Không tin thì nàng nhìn bên dưới kia mà xem!"

Lần này thì Guile thật sự đỏ mặt, chỉ thoáng phớt hồng qua rồi tiêu tan nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt của Trường Thiên. Trong lòng hắn thầm cười quỷ dị, loại nữ nhân này phải mưa dầm thấm lâu mới được, đặc biệt là phải tạo ấn tượng tốt để được theo sát bên cạnh nàng để dần dần hòa tan tảng băng đó.

Trường Thiên bông nhiên nghiêm mặt lại, không còn vẻ say mê, đùa cợt ban nãy nữa, đến Guile lãnh tĩnh cũng phải thừa nhận tên này lật mặt nhanh thật.

"Ta cũng không nói lời thừa nữa, tình hình của mình thì nàng cũng đã biết rồi đấy. Hàng hoặc chết!"

Nói đến cuối cùng sát khí khủng bố như ẩn như hiện trước đó liền bùng nổ thành một cơn đại hồng thủy, mang theo vô tận sát khí lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trên chiến trường.

Nhất thời binh lính trong ngoài thành đồng loạt quỳ rạp xuống đất thở dốc từng ngụm, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm quần áo. Luồng sát khí kinh thiên động địa khiến mây quần gió thổi, chốc lát sau một vòng xoáy khổng lồ chiếm trọn khoảng không trên cao, trông chẳng khác gì một cái miệng to lớn đang muốn nuốt trọn bầu trời.

Người đứng ngay bên cạnh Trường Thiên là Guile lại không cảm thấy gì, nhưng trong lòng nàng lại có một cỗ sợ hãi dâng lên càng lúc càng nhanh. Đây tất nhiên là do Trường Thiên cố ý gây áp lực cho nàng, kế hoạch thì kế hoạch, chuyện cần làm vẫn cứ phải làm cho xong rồi mới tính tiếp.

Khuôn mặt Guile trắng bệch, sự bối rối, hoảng loạn dần hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp đó, đột nhiên một giọng nói hữu lực xen lẫn khiếp sợ vang lên.

"Dừng!! Xin hãy dừng lại!!! Ta đầu hàng, xin đừng làm khó cho muội ấy nữa!"

Trường Thiên quay đầu nhìn người vừa nói, là Zodias, hắn đang dùng một tay ôm ngực thở hổn hển vừa dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trường Thiên.

Khóe miệng Trường Thiên cong lên, xóa tan sự âm trầm nghiêm túc vừa rồi, không gian ngập tràn sát khí cũng theo đó mà biến mất như chưa từng xuất hiện. Mấy chục vạn con người thở phào một hơi, họ không muốn trải qua loại sự tình nào kinh khủng như vừa rồi nữa.

"Ô! Ngươi là chủ soái Zodias nhỉ?"

Zodias lau mồ hôi trán vội vàng gật đầu.

"Đúng!! Đúng vậy!! Ta là Zodias!"

Trường Thiên gật đầu, hắn hờ hững tiếp lời.

"Muốn hàng sao, đơn giản thôi, ngươi thân là chủ tướng, thua trận thì người chịu tội tất nhiên phải là kẻ cầm đầu rồi. Tự chặt đầu mình xuống rồi ta sẽ tha cho muội muội và binh lính của ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.