Vạn Giới Gian Thương

Chương 15: Thì ra sư phụ là thần tiên



Dịch giả: KenSeki

"Mở đi!"

Thôi Bác Văn không một chút do dự nói. Nói đùa, một vạn điểm năng lượng Tiểu Y muốn chế tạo còn không đủ.. Một trăm vạn Lão Thôi càng không dám giữ lâu.

"Tiêu hao một trăm vạn năng lượng, chính thức mở khóa chức năng [Định vị]!" Giọng Tiểu Y không một chút vui vẻ, giống như trẻ con bị cướp mất kẹo.

Mặt Thôi Bác Văn hiện tia âm u. Quả nhiên gia hỏa này đang đánh chủ ý với một trăm vạn năng lượng này..." Y.. đúng rồi. còn năm mươi vạn điểm năng lượng nữa đâu?"

"Chẳng lẽ..."

"Tiểu Y, số năm mươi điểm năng lượng còn lại đâu?" Thôi Bác Văn giữ tay ở ngực, lo lắng hỏi. Hắn chỉ sợ nghe được tin tức không tốt.

"Vẫn còn đủ!? Thế nào? Chủ nhân có ý định sử dụng như thế nào đây?"

" Vẫn còn là tốt rồi! Vẫn còn là tốt rồi! Trước hết chế tạo cho ta hai bộ y phục, không, là ba bộ" Thôi Bác Văn nhớ hình như cái quần của Đoàn Dự đã bị thủng hai lỗ bự ở mông! (DG:???)

"Được! Còn cần tạo cái gì khác nữa không?"

"Ừ! Có thể dựa theo trí nhớ của ta để chế tạo một cuốn Luận Ngữ không?"

Có thể Thôi Bác Văn không nhớ rõ kiến thức đại học, nhưng về Luận Ngữ thì hắn đã bị người cha bảo thủ bắt phải học thuộc lòng từ nhỏ.

Nghĩ đến người cha mặt nghiêm túc ở nhà, không biết khi không tìm thấy hắn thì sẽ như thế nào.

Cha mẹ nhất định sẽ lo lắng lắm! Aizz!

Đoán chắc có lẽ đã đi dán đầy thông báo như tìm chó lạc rồi! Hoặc tìm công an trình báo!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Thôi Bác Văn trở nên kiên định, nếu như có thể xác định vị trí của vị diện rồi, thì hắn sẽ phải trở về nhà!

Vì cha mẹ, nhất định phải về!

Vì năm cái phiếu ăn "một hột cơm hai cọng lông" cũng phải về!

Vì tiền nạp trong quán Net... Nhất định phải trở về!

Giờ khắc này, ý chí chiến đấu Thôi Bác Văn sục sôi. Ai dám ngăn cản hắn về nhà một bước, hắn liền.. gọi người đến giết!

Ầm ầm.

Không gian Vạn Giới vang lên một âm thanh cực lớn, rốt cuộc cũng xảy ra biến hóa, một cổng lớn hình Khô Lâu từ từ hiện ra rõ ràng từ đám khí màu tím.

"Đây là??"

"Cái này chính là Vạn Giới Vị Diện Chi Môn! Nó sẽ tự động tìm kiếm vị trí của các vị diện khác!" (DG: Vị diện ~ "Thế giới", từ giờ sẽ dùng từ này thay từ "thế giới trong một số trường hợp)

"Tự động tìm kiếm?? Thời gian tìm kiếm cần bao lâu?"

"Cái này còn tùy hên xui! Nếu hên, thì chỉ cần một giây, nếu xui... thì cái này...chỉ có thể dùng như đồ trang trí!"

"Nhất định phải bỏ tù con nhỏ này hai mươi năm" sắc mặt Thôi Bác Văn tối sầm.

Hắn nhớ lại lúc trước quay thẻ game, mười lần thì không được nổi một lần quay ra thẻ SSR (Super Super Rare).

Từ nhỏ đến lớn hắn mua xổ số thì không bao giờ trúng quá được hai lượng. Bây giờ Tiểu Y lại bảo hắn xem vào vận may... May mắn? đời này khả năng cao là cái cổng này sẽ không tìm được bất kỳ một vị diện nào.

"Tiểu Y, có biện pháp nào tăng tỷ lệ tìm được vị diện không?"

"Có đó!"

"Có à? Mau mau cho tăng tỷ lệ lên đi!" Thôi Bác Văn mừng rỡ, nhỏ Tiểu Y này càng ngày càng tinh quái, làm cho tâm thần của hắn lo lắng cả buổi, có phương phap gia tăng tỷ lệ tìm thấy là tốt rồi.

"Nâng cấp Vạn Giới lên cấp hai, là có thể tăng gấp đôi xác suất tìm kiếm!"

.....

Lão Thôi coi như không nghe thấy gì, quay mặt thoát ra khổi Vạn Giới không gian. "Thăng cấp?? Nói đùa, mặc dù lần này thu được lượng lớn năng lượng nhân quả, và nâng cấp Vạn Giới Chỉ Hoàn cũng không phải là nhiệm vụ bất khả thi.

Nhưng mà với thực lực yếu kém của hắn bây giờ thì có lẽ vẫn còn hơi sớm."

Nhìn lại Đoàn Dự, Thôi Bác Văn vẫy tay một cái, thì một cuốn sách mộc mạc bỗng xuất hiện từ hư không.

"Đây là thủ đoạn gì!?" lại một lần nữa Đoàn Dự bị thủ đoạn của sư phụ mình làm cho rung động.

"Chẳng lẽ sư phụ là tiên nhân không thành, nếu không thì làm sao mà có thể tạo ra đồ vật từ hư không như vậy được?"

"Thì ra sự phụ là thượng tiên! Đoàn Dự ta lại đã bái một vị tiên nhân làm sự phụ!"

Giờ phút này, Đoàn Dự nhìn sau lưng sư phụ dường như có hào quang năm màu...

Thôi Bác Văn lặng yên nhìn Đoàn Dự, "Chẳng lẽ làm "Ảo thuật" quá mức sao?"

"Làm sao mà Đoàn Dự lại thành ra bộ dáng si ngốc như thế rồi"

Hắn biểu diễn chiêu vừa rồi là để cho tiện... chứ hắn đường đường là Thôi đại quan nhân, sao phải đi đùa bớn làm mấy cái trò "ảo thuật".

Cuối cùng Đoàn Dự cũng từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt trịnh trọng, hai tay nâng lên đỡ nhẹ lấy cuốn Luận Ngữ.

Hắn không nhẫn nại được, vội vàng nhìn cuốn sách, chỉ thấy phía trên viết hai chữ phồn thể to "Luận Ngữ", bên cạnh lại có phần đề chữ "Thôi Bác Văn biên".

Đoàn Dự lật một tờ, chỉ thấy một hàng chữ to rắn giỏi viết trên giấy,

【 Tử viết "Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?" <>

Tử có viết: "Kỳ vi nhân dã hiếu đệ, nhi hảo phạm thượng giả, tiên hĩ; bất hảo phạm thượng, nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản lập nhi đạo sinh. Hiếu đệ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ!" <>

Tử viết: "Xảo ngôn lệnh sắc, tiên hĩ nhân!" <>

Tử viết: "Tử viết: ‘ngô nhật tam tỉnh ngô thân ─ vị nhân mưu nhi bất trung hồ、dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ, truyền bất tập hồ" <

Tử viết: "Đạo thiên thặng chi quốc, kính sự nhi tín, tiết dụng nhi ái nhân, sử dân dĩ thì." <>

Tử viết:"Đệ tử, nhập tắc hiếu, xuất tắc đễ, cẩn nhi tín, phàm ái chúng, nhi thân nhân. Hành hữu dư lực, tắc dĩ học văn." >

Tử viết: "Hiền hiền dịch sắc, sự phụ mẫu, năng kiệt kỳ lực sự quân, năng trí kỳ thân dữ bằng hữu giao, ngôn nhi hữu tín, tuy viết vị học, ngô tất vị chi học hĩ." <>

Tử viết: quân tử bất trọng, tắc bất uy, học tắc bất cố, chủ trung tín. vô hữu bất như kỷ giả, quá tắc vật đán cải. <>

Tử viết: thận chung truy viễn, dân đức quy hậu hĩ. <>

Tử Cầm vấn Tử Cống viết: Phu tử chí ư thị bang dã, tất văn kỳ chánh, cầu chi dư, ức dữ chi dư. Tử Cống viết: Phu tử ôn, lương, cung, kiệm, nhượng, dĩ đắc chi, Phu tử chi cầu chi dã, kỳ chư dị hồ nhân chi cầu chi dư? <>

....

Mỗi câu mỗi chữ đều tinh diệu làm Đoàn Dự xem một cách say sưa như si như mê.

"Hảo một cuốn Luận Ngữ, cuốn sách này vốn có từ trên trời, nhân gian khó mà được nghe"

Khổng Tử là nhân vật quan trọng của tư tưởng Nho gia, thì đủ biết sức nặng của cuốn Luận Ngữ này, mà Đoàn Dự lần đầu tiếp xúc với tư tưởng Nho học mới lạ thì lại càng nhiệt tâm.

Đoàn Dự hầu như phát điên, hắn điên cuồng đọc cuốn Luận Ngữ, trọn vẹn một tuần nhang, Đoàn Dự không hề động đậy, hoàn toàn đắm chím trong đại dương Nho học.

"Khục Khục! Dự nhi, ngươi có cứu Chung cô nương nữa không?"

Bên này Thôi Bác Văn đã thay xong quần áo, tiện thể cầm thanh đại đao của Trầm Bát cạo sach râu ria.

Cuối cùng Đoàn Dự vẫn như trước, không hề nhúc nhích, chăm chú đọc sách! Trình độ chăm chú có thể so sánh gần bằng trẻ con nít.

"Ờ!!? A?" Đoàn Dự nghe thấy tiếng nói của Thôi Bác Văn mới chợt bừng tỉnh. Trong nội tâm cảm thấy xấu hổ vì sự thất thổ của bản thân, nhưng không trách được hắn, cái loại lý luận mới lạ này thực sự làm Đoàn Dự kích động.

Hắn lưu luyến đem cất kỹ cuốn Luận Ngữ đi, đây chính là bảo bối của hắn rồi! Là bảo bối được sư truyền cho hắn.

Đây là vật hắn muốn đặt ở Từ đường Tổ Tông để thờ cúng như "Thần vật".

Đoàn Dự ngẩng đầu thì chỉ thấy đứng trước mặt là một thanh niên mặc hoa phục, sắc mặt tái nhợt.

Nào còn hình bóng của sư phụ hắn.

Sắc mặt thanh niên tối sầm, vẫy tay một cái, lập tức một bộ nội y cùng đường trang (DG: y phục bên ngoài) xuất hiện trước mặt Đoàn Dự. Rồi mở miệng nói:

"Thay đồ..."

"Ngươi là sư phụ sao?" Đoàn Dự có chút khó tin, thực sự hình tượng này quá khác so với trước. Lúc trước mặc dù hắn có hơi nghi ngờ giọng của sư phụ có vẻ trẻ tuổi, nhưng do đầu tóc bù xù và bộ râu quai nón, nhìn không ra nông sâu thế nào được.

Mà thanh niên trước mặt thì râu ria được cạo sạch sẽ, đầu tóc buộc gọn gàng, tinh thần sáng láng.

"Nói nhảm, mau thay đồ. Ngươi để hở hết cả mông rồi!"

"Không phải chỉ là chỉnh sửa một chút phía dưới thối sao, làm gì mà vội vội vàng vàng như thế"

Đoàn Dự nghe lời, vội vàng bắt đầu thay quần áo, còn cầm lên một cái "quần tứ giác", nhìn trái nhìn phải một hồi, tấm tắc khen:

"Sư phụ! Không nghĩ là người còn trẻ như vậy."

"Nói nhiều lời vô dụng làm gì, mau thay đồ đi!"

"Vâng, mà sư phụ có phải thần tiên không mà có thể biến ra nhiều thứ vậy."

"Ngươi không mặc, ta sẽ đi."

"Xong ngay! Sư phụ, thứ này thật là thần kỳ, mặc vào rõ ràng thoải mái hơn quần lót nhiều."

Mặt Lão Thôi nổi gân xanh, "Tên nhóc chết tiệt này, từ lúc nào có thói quen nói chuyện tào lao rồi."

"YAA.A.A...! Đúng rồi sư phụ, vừa nãy ta nghe gã Trầm Tam kia nói, có một cô nương bị một đám người đuổi giết ở gần đây. Chúng ta có đi giúp đỡ nàng một chút hay không?"

"Cô nương nào?"

"Dạ. Đó là cô nương che mặt. Hình như bị gặp nạn rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.