Vạn Giới Gian Thương

Chương 20: Nhìn kìa, chiếc khăn đen rơi trên mặt đất



Dịch giả: KenSeki

"Chúng ta là người của Vương gia,ở Yến Tử Ổ, phụng mệnh của Vương phu nhân đến đây!"

Mấy người liếc nhìn nhau, sau đó một người trong bọn bước ra thành thật trả lời.

Còn nói tìm Đoàn Dự gây phiền toái ư?

Đừng nói giỡn, không thấy Thụy bà bà vẫn còn nằm dãy giụa ở kia sao, cò Bình bà bà bị chôn trong đống gạch vụn không biết sống chết thế nào, một người có sư phụ với thủ đoạn thông thiên như thế, dù cho Đoàn Dư có năng lực bình thường, thì cũng không phải người mà lũ tôm nhép tép riu bọn hắn có thể trêu chọc được, sợ là toàn bộ bọn họ không đủ để hắn nhét kẽ răng.

"Vương gia? Mau nói thử xem vì sao lại tìm sư mẫu ta gây phiền toái? Các ngươi có biết nguyên nhân không?" Theo như Đoàn Dự thấy thì phiền phức của sư mẫu cũng chính là phiền phức của hắn, chỉ chút việc vặt này mà không giúp được sư mẫu thì không phải sẽ bị sư phụ coi thường sao. Đương nhiên là sư phụ hắn có thể sẽ không thèm để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hắn thân là đệ tử thì không thể không để tâm được.

"Bẩm công tử, hình như vị cô nương này, à.. không đúng, tôn sư mẫu trong lúc đêm tối đã lẻn vào Vương phủ định giết Vương phu nhân nhưng không thành, nên Vương phu nhân sai chúng ta đuổi giết, cái này đương nhiên là do Thụy bà bà nói thế, cũng có khả năng không phải là sự thật như vậy."

Người này nói nửa thật nửa giả, sự thật đúng là bọn họ được Vương phu nhân sai đi đuổi giết, còn giả thì thật ra bọn họ đều rất rõ nội tình bên trong việc này, nhưng lại nói là do Thụy bà bà nói thế, đơn giản là thấy Thụy bà bà đã bất động trên đất, sinh tử khó đoán rồi nên mới đổ hết cho mụ.

"Thụy bà bà, ngươi làm ơn đừng động đậy nhé, cái nồi nước sôi này ngươi phải gánh thôi, bằng không cái mạng nhỏ của bọn ta đều đi tong cả", cả bọn đều âm thầm cầu nguyện.

"Sao lại gọi có khả năng, khẳng định là có nguyên nhân khác, Vương phu nhân kia chắc chắn có điều giấu giếm."

"Công tử nói rất đúng, sư mâu tôn quý như thế nào chứ, trong việc này chắc chắn là có hiểu lầm."

"Hừ! Điều đó là rõ ràng, tốt rồi... còn lại các người thì chờ sư phụ xử lý, chỉ có điều ta thấy sư phụ sẽ từ bi miến xá cho các ngươi, không so đo cùng bon ngươi đâu. Ta sẽ đích thân đến thăm Yến Tử Ổ."

Mấy người kia vội vàng hành lễ tạ ơn, còn nói về phần vị sư phụ từ bi độ lượng kia? Mấy người này sau khi may mắn sống sót thì chẳng còn ai dám tin điều đó nữa.

Từ bị độ lượng? Hãy nhìn tấm gương là Thụy bà bà và Bình bà bà thì biết, còn cả đống nhà cửa đổ nát kia nữa. Đừng nói đùa thế chứ. Chẳng qua bây giờ bọn hắn đang đứng dưới mái hiên nhà người nên không thể không cúi đầu, đến đâu hay đến đấy vậy thôi.

Ở bên kia, Thôi Bác Văn vừa tránh né vừa cố gắng giải thích với Mộc Uyển Thanh: "Người đẹp, ta nói này, việc này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bỏ qua đi nhé được không, coi như chúng ta không quen biết được không, từ trước đến nay chưa từng gặp qua có được không?"

Thôi Bác Văn phiền não muốn chết, hắn còn chưa làm cái gì mà, như thế nào lại thành là phi lễ với người ta chứ.

"Không được! Họ Thôi kia, ngươi "chén no nê" xong rồi, còn nói là chưa bao giờ quen biết sao? Sư phụ nói thực không có sai, đàn ông không có thằng nào tốt cả, xem ám tiễn đây..."

Thôi Bác Văn thuận đà lộn ngược ra sau mấy mét, bất đắc dĩ nhìn Mộc Uyển Thanh đang như con mèo nhỏ xù lông, nói: "Hảo hảo hảo! Cứ coi như ta đã phi lễ đi, bây giờ ta giải thích xin lỗi cũng không được sao?"

"Xin lỗi? Đồ dê xồm...nhà ngươi.. đã làm.... Xem chưởng đây." Mộc Uyển Thanh nói được một nửa thì không nói tiếp được nữa, một cô nương con nhà lành bình thường mà nói bị người ta ôm ấp, nói như thế nàng không làm được, thực sự là quá mất mặt xấu hổ, vì không nói được nên lại thành thẹn quá hóa giận luôn.

Rắc!

Cái cây nhỏ chỗ Thôi Bác Văn đứng lúc trước bị Mộc Uyển Thanh một chưởng đánh gãy, mà cùng lúc này thì Thôi Bác Văn đã vọt ra sau lưng Mộc Uyển Thanh, hai tay thò ra, đột nhiên vận sức ôm Mộc Uyển Thanh ép sát vào lồng ngực, đầu còn ghé sát tai Mộc Uyển Thanh nói: "Ngươi bình tĩnh lại chút đi, muốn ta chết cũng phải nói cho rõ ràng minh bạch, rốt cuộc là ta đã phi lê với ngươi như thế nào hả.."

"Ôm rồi! Ôm rồi! Ôm rồi!"

Mấy người bọn Đoàn Dự mang vẻ mặt đầy hứng thú ngồi một bên xem hai người đùa giỡn, Đoàn Dự xem vô cùng hời hợt, dù sao cái loại đùa giỡn như sư phụ sư mẫu này thì hắn đã thấy không ít, ở nhà hắn phụ vương và mẫu hậu vẫn đánh nhau hàng ngày, bây giờ còn chuyển ra ở riêng, không phải cũng vẫn tốt như thường đó sao...

Mộc Uyển Thanh phát hiện mình lại bị ôm lấy, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ bị nam nhân ôm như thế này, lại còn ôm hai lần nữa chứ, nàng cảm thấy sau lưng như một cây gỗ lớn trăm năm tuổi, lại như một ngọn núi lớn, mà nàng hoàn toàn có thể yên tâm dựa vào lồng ngực cả đời...

Mộc Uyển Thanh vội vàng lắc đầu, xua tan cái cảm giác kỳ quái này đi, rồi lập tức xấu hổ, nghiến răng nói: "Thôi Bác Văn! Người là tên khốn nạn, đồ dê xồm, vô lại, ta sẽ không để ngươi yên đâu! Ngươi mau thả ta ra."

Mặc dù Mộc Uyển Thanh từ nhỏ đến lớn đều ở với sư phụ, nhưng sư phụ lại rất nghiêm khắc, ngoại trừ việc dạy võ công cho nàng thì là bồi dưỡng tư tưởng đàn ông là vật ngoài thân, còn đức hạnh trí tuệ sắc đẹp của bản thân mới là của mình... những điều khác cũng dạy nàng một cách rất nghiêm khắc, vì thế nên giờ phút này Mộc Uyển Thanh chỉ một mực vắt óc tìm ra từ ngữ để mắng chửi, bởi vì nàng nghĩ việc này rất đáng bị trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng mà nàng lại đang đối mặt với một kẻ xuyên không đến đây, một kẻ đến từ thời đại bùng nổ thông tin, Thôi Bác Văn không phải nói khoác, chứ hắn mà chửi người ta cả giờ đồng hồ mặt không đổi sắc, mà còn không bị mang tiếng là thô tục đó.

"Ngươi thả ta ra..."

Mộc Uyển Thanh cảm giác mặt ngày càng đỏ, giọng nói cũng ngày càng nhỏ dần.

"Không thả. Buông ngươi ra, ngươi lại đánh ta thì sao, mà ta thì lại không muốn đánh trả, ngươi nói cho ta biết... Ta đã phi lễ với ngươi như thế nào hả..."

Thôi Bác Văn rất bất đắc dĩ, hắn thật sự không hiểu nổi Mộc Uyển Thanh sao lại nổi điên như vậy, lại còn nói bản thân hắn phi lễ "này nọ cái lọ cái chai" với nàng.

Thật ra cái này là do học vấn của hắn có vấn đề, hắn không biết ở cái thế giới cổ đại này, thì ôm nhau cũng làm một loại lễ nghi, như hắn ôm kiểu thế này là phạm vào cấm kỵ rồi.

Cho nên Thôi Bác Văn hoàn toàn không hiểu vì sao Mộc Uyển Thanh lại nghiên răng nghiến lợi một mực nói hắn đã phi lễ lợi dụng nàng...

Mộc Uyển Thanh lập tức nói: " Còn không phải sao, người ta đã bị ngươi ôm hai lần, còn không phải là phi lẽ lợi dụng thì còn là gì hả..."

"Cái gì? Ôm như thế mà cũng bị coi là phi lễ sao hả?"... Thôi Bác Văn thấy cả người như sắp phát điên rồi...

Cái này có liên quan với nhau sao...

Thôi Bác Văn như bị điện giật, bật nhảy ra xa ngoài hai trượng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:

"Cô nương hiểu lầm rồi, đó là vì ta muốn cứu ngươi nên mới làm như thế, hoàn toàn không có bất cứ ý đồ không trong sáng nào cả! Tại hạ thấy cô nương có dung mạo xinh đẹp như vậy, chắc hẳn tâm địa cũng là..."

Thôi Bác Văn đang giải thích thì bỗng cảm thấy sững sờ, "sao lại có thể nhìn thấy gương mặt của Mộc Uyển Thanh rồi?"

Chỉ thấy trước mắt,lúc này một ánh dương rực rỡ chiếu rõ khuôn mặt của nàng, một khuôn mặt mỹ lệ thoát tục, như ánh trăng non thanh khiết, như những bông hoa lung linh trên tuyết. Thôi Bác Văn thấy nàng có một cái cằm đầy đặn, sắc mặt hơi tái nhợt, bóng loáng óng ánh giống như cánh tay kia, làn da mịn màng không một tì vết, cái miệng chúm chím hoa anh đào, bờ môi mỏng đẹp, hai hàng răng trắng như ngọc, chóp mũi tinh xảo có vài giọt mồ hôi lấm thấm.

Trong giây lát, Thôi Bác Văn có chút ngây dại, hoàn toàn không nghĩ đến phía sau tấm khăn che mặt lại là một khuôn mặt tuyệt đẹp như thế, hắn phát hiện bản thân vẫn còn đánh giá thấp vẻ đẹp mỹ lệ của Mộc Uyển Thanh.

Mộc Uyển Thanh cũng thấy sững sờ, "dung mạo xinh đẹp?" Mộc Uyển Thanh nhìn xuống, tấm khắn che mặt đã rơi xuống đất từ lúc nào, trong mắt Mộc Uyển Thanh chợt trở nên mờ mịt, "Sư phụ từng nói đàn ông trong thiên hạ đều là bọn bạc tình, nếu chẳng may có ai nhìn thấy dung mạo của ta, thì nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế dụ dỗ lừa gạt ta, vì thế nếu ai thấy được dung mạo thì hoặc phải lấy ta làm vợ, hoặc là phải giết hắn."

Mộc Uyển Thanh đột nhiên thôi giãy giụa, trong lòng Thôi Bác Văn cũng nổi lên một cảm giác không lành.

"Ngươi thấy được mặt của ta rồi hả?"

Đột nhiên giọng nói Mộc Uyển Thanh trở lại lạnh lạnh, nhàn nhạn hỏi.

Tuy giọng nói lạnh lẽo, nhưng Thôi Bác Văn cảm giác cô gái trước mặt giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Thôi Bác Văn nuốt một ngụm nước bọt, kiên cường đáp:

"Phải, Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết, ngươi có nguyện ý cưới ta không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.