Ngay khi Thôi Bác Văn đang lần lần lẩn ra xa để xem trò vui, thì một âm thanh vui mừng vang lên, Thôi Bác Văn nghe thấy quen quen, quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Thì thấy một nhóm bốn người đang ở trước lối vào sơn cốc, đi đầu tiên rõ ràng tên đồ đệ hời Đoàn Dự, còn mấy người phía sau thì không nhìn rõ do ở xa quá.
“Ồ? Dự nhi!”
Thôi Bác Văn thấy rất bất ngờ, không biết tên đệ tử hời này làm sao lại chạy được đến đây, không phải hắn đi phải đi cứu Chung Linh sao.
Thật đoàn người bọn Đoàn Dự chỉ là đi ngang qua sơn cốc, cũng không định ghé vào, nhưng không ai nghĩ đến, khi đi đến gần sơn cốc, thì lại nghe thấy tiếng người kêu cứu khe khẽ.
Khi đến gần, nhìn lên thì thấy một người toàn thân đầy máu bị treo ngược lên một cành tùng, cả người chi chít không khác gì con nhím, nhìn có vẻ sắp hấp hối mà trong miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.
Toàn thân người này cắm đầy ám khí, nào là thương tiêu, kim tiễn phiêu, phi phiêu, tên ném, phi xoa, phi nao, nga mi thứ, phi kiếm, phi đao, phi hoàng thạch, nga noãn thạch, thiết cảm lãm, như ý châu, thiết thạch, thiết thiềm thừ, mai hoa châm, đao xoay... vân vân và mây mây,đủ loại vũ khí cổ quái, kỳ dị.
Lúc đó mọi người nhìn thấy đều ngây người, không hiểu thù hận kiểu gì mà hại người ta đến thê thảm như thế, Đoàn Dự lập tức lao lên phía trước, đỡ người này từ trên cây xuống, sau đó day day huyệt nhân trung, rồi lại lấy thuốc trị thương cho uống, bấy giờ mới giữ lại được hi vọng sống sót cho y.
Lúc đó, người này đã rất yếu rồi, chỉ thều thào nói với bọn họ rằng ở trong cốc có người có thể cứu được y, rồi liền ngất đi.
Đoàn Dự bàn bạc một chút với hai cô gái, rồi cõng người nọ trên lưng đi vào trong sơn cốc, sau khi tiến vào sơn cốc, mới phát hiện đường dẫn vào sơn cốc có cài đầy rẫy cơ quan bẫy rập, trùng trùng điệp điệp, tuy nhiên vẫn còn tốt là tất cả cạm bẫy đều rất ngược đời, toàn bộ đều đặt lỗ liễu trên mặt đường, chỉ cần không bị mù thì đều có thể nhìn thấy cả.
Mấy người vừa vào trong sơn cốc, thì Đoàn Dự lập tức phát hiện từ xa có một người hình dáng rất giống sư phụ của mình, nên lập tức gọi to.
“Hay quá! Sư mẫu mau đến đây, đúng là sư phụ đó!”
Đoàn Dự nghe thấy tiếng của Thôi Bác Văn, thì cuối cùng cũng khẳng định đó là sư phụ, mừng rỡ quay lại gọi.
‘Sư mẫu…???’
Thôi Bác Văn cảm thấy khó hiểu!?
‘Sư mẫu nào?’
‘Mình có vợ từ lúc nào thế? Vấn đề ở chỗ là trong khi chính mình còn không biết, mà tự dung ở đâu mà có thêm một …’
Một bóng hình xinh đẹp bất chợt xuất hiện sau lưng Đoàn Dự, toàn thân quần áo trắng như tuyết, trên mặt che một chiếc khăn màu trắng, mái tóc được búi lên, chậm rãi đi đến gần Đoàn Dự, ngọc chưởng vung lên thành một nắm đấm.
Đùng!
Bất ngờ đạp một phát vào đầu Đoàn Dự
Động tác vô cùng thành tạo, duyên dáng, có lẽ suốt dọc đường đi Đoàn Dự đã ăn đòn không ít.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Không được gọi ta là sư mẫu!” một giọng nữ nghe vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai Đoàn Dự, âm thanh nghe như chim hoàng oanh hót, vừa thanh thúy vừa có chừng mực, vừa ưu nhã lại không thiếu phần ấm áp.
Vừa rồi nàng cũng không nghe thấy Đoàn Dự nói gì, mà đang cùng Chung Linh tập trung chăm sóc cho người vừa được cứu ngoài cốc khẩu.
Đoàn Dự nhe răng cười nói: “Sư mẫu, xem kìa đúng là sư phụ đó!”
“Ta nói rồi, không được gọi là là sư mẫu, ta và sư phụ ngươi.. Sư phụ ngươi? Thôi Bác Văn? Hắn ở đâu?”
Thiếu nữ áo trắng lại muốn đánh tiếp, nhưng chỉ nói được một nữa, thì cả người thất thần! Vội vàng hỏi lại.
Đoàn Dự gãi gãi sau đầu, hắn cảm thấy sư mẫu không tốt bằng sư phụ, ít nhất sư phụ còn dạy hắn võ công nhưng không đánh hắn. “Không phải là đang ở đây sao!”
Thiếu nữ áo trắng nghe vậy thì quay lại, ở phía xa xa, một người đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghi hoặc, quả đúng là người mà nàng đang tìm kiếm suốt nửa tháng nay.
Đôi lông mày của thiếu nữa khẽ nhíu một cái, rồi lại giãn ra ngay… thở dài một hơi, khẽ nói: “Tìm ngươi thật khổ.”
“Ah! Là Mộc cô nương đó ư? Hà hà..! Tìm ta có việc gì không?” Thôi Bác Văn băn khoăn nhìn nàng, khác nhau nhiều quá, lần trước Mộc Uyển Thanh mặc một đồ đen, như một đóa U Lan, mà lần này thì toàn thân mặc một bộ màu trắng, giống như Đông Mai Ngạo Tuyết. Khí chất của một người có thể biến hóa lớn như vậy sao?’
Còn việc hắn hỏi tìm hắn làm gì… thì hoàn toàn là do Thôi Bác Văn giả vờ ngu thôi.
Mộc Uyển Thanh nghe như vậy thì mặc sầm xuống, sát khi trong mắt bắn ra như ngưng thực, nhìn chằm chằm vào Thôi Bác Văn, nghiến răng nói: “Thôi Bác Văn! Thế nào là thế nào? Ngươi đúng là kẻ thay lòng đổi dạ, mới nửa tháng không gặp đã không nhớ ta là ai rồi sao? Quả nhiên sư phụ nói không sai, nam nhân toàn là một lũ từ dê biến thành.”
Thật ra lúc trước trong lòng Mộc Uyển Thanh cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, suốt quãng đường đi cùng Đoàn Dự, nàng vừa đi vừa nghe ngóng tìm hiểu, từ miệng Đoàn Dự cũng đã biết được đủ loại tài năng cùng những điều thần kỳ về Thôi Bác Văn.
Trên đời có người thiếu nữ nào mà không hoài xuân, Mộc Uyển Thanh cũng không ngoại lệ.
Nếu từ lúc đầu nàng chỉ nghĩ đến việc Thôi Bác Văn nhìn thấy mặt nàng lại còn làm trò bậy bạ nên không thể không gả cho hắn, thì sau khi nghe Đoàn Dự kể chuyện, tâm trạng của nàng mới bình tĩnh và an tâm hơn.
Mặc dù Thôi Bác Văn không thể gọi là đẹp trai, nhưng lại rất cá tính, biểu hiện ra ngoài có chút xấu xa khiến người ta vừa ghét vừa thích, còn võ công của Thôi Bác Văn thì khỏi phải bàn rồi.
Nửa tháng vừa rồi, nàng vẫn luôn nghiên cứu Luận Ngữ do Đoàn Dự nói lại, mặc dù trình bày còn chưa được lưu loát, nhưng lý luận tư tưởng Nho gia bên trong thì rất mới lạ, khiến nàng cũng vô cùng thích thú.
Dọc đường đi, từ miệng mấy tên đệ tử phái Tinh Tú, thì biết được có một gã rất giống Thôi Bác Văn đang đi về hướng này. Liền lập tức đuổi theo.
Nàng muốn gặp Thôi Bác Văn chẳng qua là vì nỗi nhớ tương tư, nhưng lại sợ khi gặp được Thôi Bác Văn, thì hắn lại như lần trước, cự tuyệt nàng từ ngoài ngàn dặm.
Chính vì có tâm tư như thế, nên lúc đầu nàng còn định mềm giọng ôn nhu, nói năng nhẹ nhàng để làm siêu lòng đối phương.
Nhưng kết quả lại bị câu nói của Thôi Bác Văn phá tan nát cả, chẳng còn cái gì là tương tư, cái gì là ôn nhu, tất cả đều bị Mộc Uyển Thanh quẳng lên chín tầng mây, ‘tất cả đi chết cả đi!’
‘Thế mà hắn không nhớ mình! Thế mà hắn còn hỏi mình tìm hắn là có chuyện gì sao?’
Lửa giận trong lòng Mộc Uyển Thanh bốc lên không gì ngăn cản nổi.
Mới qua có nửa tháng mà đã quên nàng? Được rồi, nếu đã không quen biết gì nữa, thì ngươi đi tìm chết đi là vừa!
Nghĩ xong, nàng nhẹ nhàng bước nhanh tới, bóng dáng như tiên nữ trong tranh vẽ, đôi tay múa chưởng, đánh về phía Thôi Bác Văn…
Khóe miệng Thôi Bác Văn giật giật, ‘còn muốn đánh nữa sao?’
‘Nữ nhân này, không biết kiếp trước có phải có oan gia với ta, rồi đời này cũng bị Ngũ Hành tương khắc hay không, mà sao vừa mới gặp mặt đã như con mèo con xù lông lên với ta như thế nữa?
Nhưng mà nhìn tư thế tấn công hình như có chút quen quen.
Thôi Bác Văn nhìn kỹ lại thì bỗng nhiên hiểu ra, cứ tưởng là võ công ở đâu, hóa ra là Lăng Ba Vi Bộ, ơ..khoan… chết tiệt.
‘Tên nhóc Đoàn Dự chết giẫm này, sao cái gì cũng dạy cho người ta hết cả vậy…’
‘Đây rõ ràng là tư thông với địch, có lầm hay không, rốt cuộc thì ta là sư phụ hắn hay Mộc Uyển Thanh là sư phụ hắn…’
Thôi Bác Văn cảm thấy toàn bộ tinh thần như sụp đổ…
Thật ra thì hắn cũng không biết được nỗi khổ tâm của Đoàn Dự, trong suy nghĩ của Đoàn Dự thì hắn khẳng định hai người vốn là một đôi kim đồng ngọc nữ, nhưng bởi cả hai đều là loại tâm cao khí ngạo, nên mới dẫn đến tình cảnh như bây giờ.
Vì thế nên Đoàn Dự muốn giúp xóa bỏ hiểu lầm giữa hai người, để cả hai quay lại với nhau như trước.
Suốt nửa tháng vừa qua, Đoàn Dự không ngừng khoe khoang tài năng của Thôi Bác Văn, không chỉ thế, hắn còn lấy cả cuốn Luận Ngữ do Thôi Bác Văn tặng và được hắn coi như bảo vật ra cho Mộc Uyên Thanh xem.
Vì vậy có thể thấy ngay cả Luận Ngữ mà Đoàn Dự còn cam tâm đem ra lấy lòng, thì một cuốn bộ pháp bí kíp thì đáng gì đâu chứ.
Sau khi biết được Mộc Uyển Thanh không biết gì về Lăng Ba Vi Bộ, thì Đoàn Dự không chút do dự lập tức lấy ngay bộ pháp bí kíp ra cho Mộc Uyển Thanh.
Trong suy nghĩ của hắn thì chắc chắn là do sư mẫu sợ mất mặt mũi nên không bảo sư phụ dạy cho, không muốn thua sư phụ, nên mới không học từ trước, vì thế, nên hắn muốn thay sư phụ gách vách chút việc lặt vặt này…
Hàm Cốc Bát Hữu đang đứng ở bên cạnh thì chú ý đến người mà Đoàn Dự đang cõng trên lưng, vị Thất sư muội Thạch Thanh Lộ đột nhiên kêu lên kinh hãi: “Lục ca!”