Cuối cùng thì Thôi Bác Văn vẫn liên hệ với Nhẫn Tham Lam, làm cho Tiểu Y một bữa ăn thịnh soạn,
Chỉ có điều hắn vẫn hơi nghĩ ngợi, phải nhanh chóng tìm một thành trấn nào đó, chứ cứ dùng năng lượng đổi đồ ăn thế này thì thật quá tốn kém, một bữa ăn mà hết cả vạn điểm năng lượng, ai mà chịu nổi.
“Tiểu Y! Ngươi ăn chậm thôi, phải rồi, ta hỏi ngươi, đồ vật lúc trước thu vào để đâu hết rồi?”
Tiểu Y vừa ngấu nghiến đống đồ ăn thơm ngon như hổ đói,vừa chỉ chỉ vào vương tọa (DG: chiếc ngai vàng, ghế) nói: “Ngươi ngồi lên đó thì biết.”
Thôi Bác Văn hơi bất ngờ! ‘Bắt buộc phải ngồi lên đó sao?’
Chẳng lẽ hắn đã được định trước sẽ trở thành người đàn ông như đế vương hay sao!
Thật sự ở trên cao không tránh khỏi bị gió rét a… ‘Mẹ nó! Tại sao vẫn có cảm giác như ngồi lên đó sẽ “sụp hố” nhỉ…’
Lão Thôi vừa nghĩ vừa đi đến bên chiếc vương tọa có phong cách cổ xưa kia, chiếc vương tọa này nhìn có vẻ giản dị thô mộc, nhưng lại cực kỳ to lớn, hắn cao khoảng 1m8 mà ngầng đầu nhìn lên chỉ ngang lưng chiếc vương tọa này, Thôi Bác Văn quay nhìn nhìn lại thấy xung quanh yên tĩnh thì ngồi lên.
Nhưng hắn vừa ngồi xuống, thì cảm giác có điều không đúng!
Linh hồn hắn cảm thấy có một lực hấp dẫn được sinh ra từ phía vương tọa. Trong lòng Thôi Bác Văn thấy rất bất đắc dĩ! Hắn đã nói với Tiểu Y lúc trước rồi, làm sao có thể dễ ăn thế được, quả nhiên là lại chơi bố mày một vố nữa…
Tiểu Y đang vùi đầu trong đống đồ ăn, ngẩng nhìn Thôi Bác Văn đang ngồi trên vương tọa với ánh mắt phức tạp, ‘Được chấp nhận rồi sao?’
Mắc dù trí nhớ của nàng không đầy đủ, nhưng nhìn vương tọa không có dấu hiệu bài xích Thôi Bác Văn, thì có nghĩa Vạn Giới Chỉ Hoàn đã chính thức thừa nhận Thôi Bác Văn là chủ nhân, mà bản thân vận mệnh của Giới Linh cũng Thôi Bác Văn khống chế, phải nhận hắn làm chủ.
Những ký ức này là do sau khi chiếc nhẫn biến hóa mà khôi phục lại, nàng không nói với Thôi Bác Văn bởi vì khi đó hắn chỉ là chủ nhân của chiếc Nhẫn Tham Lam mà thôi, nếu như hắn không được vượng tọa thừa nhận, thì cũng không có tư cách để biết những điều này, hắn đơn giản chỉ là chủ của một chiếc nhẫn bình thường mà thôi, nhưng mà nếu vương tọa thừa nhận hắn, thì chuyện lại hoàn toàn khác.
Aa h~~~
Thôi Bác Văn hét lên một tiếng thảm thiết, hắn cảm thấy linh hồn như bị kéo ra vô cùng đau đớn, loại thống khổ này không cách nào dùng ngôn ngữ mà tả được, lực hút từ phía vương tọa này càng mạnh, Thôi Bác Văn muốn giãy giụa vùng đứng dậy, nhưng căn bản là không thể được.
“Tiểu Y…”
Toàn bộ linh hồn của Thôi Bác Văn bắt đầu tan rã, cảm giác linh hồn bị xé rách ngày một mãnh liệt, Tiểu Y ở phía xa thì cắt chặt môi không nói gì, không phải do nàng lạnh lùng vô tình, mà đây là một trong những quy tắc của Vạn Giới Chỉ Hoàn, có thể khống chế được thì sẽ không chết, còn không thì chỉ có thể trách số mệnh không tốt mà thôi.
A ~~~
Ngay khi Thôi Bác Văn sắp không chịu được nữa, thì đột nhiên cả người hắn buông lỏng, rồi một vật gì đó từ trong linh hồn bị lôi ra, Thôi Bác Văn mơ hồ có cảm giác đó chính là chiếc Nhẫn Tham Lam.
Sau khi lực hút dừng lại, Thôi Bác Văn cảm thấy toàn thân suy yếu vô lực trượt dài trên vương tọa, hắn thực sự quá mệt mỏi, cảm thấy mấy giây đồng hồ vừa xong cứ như dài cả năm.
Tiểu Y cũng từ xa bay lại, vẻ mặt khẩn trưởng nhìn Thôi Bác Văn, nói: “Sao rồi? Không bị sao chứ?”
“Không sao? Ngươi nhìn bộ dạng ta có giống là không có chuyện gì hay không? Tại sao vừa rồi gọi ngươi mà ngươi không đến?” Thôi Bác Văn hỏi một cách yếu ớt.
Tiểu Y khổ tâm nói: “Không phải là ta không muốn đến, mà nếu ngươi không kiên trì được thì sẽ chết mất, ta sợ ngươi phân tâm, nên mới không đến.”
‘Thì ra là thế, sợ ta phân tâm cơ à.’
…
Thôi Bác Văn nhảy dựng lên, chỉ Tiểu Y quát lớn: “Ngươi có lẫn không đấy, chỉ thiếu một chút là chuyện sinh tử đó, một chuyện quan trọng như thế mà ngươi chỉ nói qua loa như thế thôi hả…?”
‘Muốn điên luôn! Con nhóc Tiểu Y này có bao giờ nghĩ cho ta một chút không, hở ra là lại lừa bố mày xuống hố, không biết tại sao ta lại còn đối xử tốt với nó như thế cơ chứ…’
“Thực xin lỗi! Chủ nhân, là Tiểu Y sai, từ nay về sau Tiểu Y không như thế nữa!” Tiểu Y nói với giọng ủy khuất.
“Ngươi còn biết là sai sao? A? Đợi một chút, ngươi vừa gọi ta là gì?” Thôi Bác Văn hơi sửng sốt!
Hắn nhìn Tiểu Y đầy nghi hoặc, không phải lúc trước nàng vẫn gọi hắn là chủ nhân, nhưng lần này tiến vào đây thì lại lạnh lùng xưng hô là “ngươi”, thế rồi đột nhiên giờ lại lại “chủ nhân”?
Khẳng định là có âm mưu…
“Có thể ngồi trên vương tọa mà không chết, thì chính là chủ nhân của toàn bộ không gian, khi trước ta không gọi ngươi là chủ nhân mà bây giờ mới gọi, là vì bây giờ Vạn Giới Không Gian đều thuộc quyền cai quản của ngươi, ngươi có lẽ cũng phải có chút cảm giác mới đúng. Hơn nữa có lẽ chiếc nhẫn Tham Lam trên người ngươi đã bị bóc ra rồi.”
“Có sao?” Thôi Bác Văn cảm nhận một chút, thì hoàn toàn chính xác là có một tia liên hệ, mà Nhẫn Tham Lam cũng không còn trong linh hồn của hắn nữa.
Nhưng hắn đã bị Tiểu Y lừa mấy lần rồi, tự nhiên sẽ không dễ tin như thế, đương nhiên cứ coi như là đã nhận chủ rồi, thì có tác dụng gì chứ, từ trước tới giờ nguyện vọng của hắn chỉ là trở về Địa Cầu nơi hắn đã sinh ra và lớn lên.
“Tiểu Y, có phải ngươi lại đang lừa ta đúng không?”
“Ta thật sự là không lừa ngươi đâu, không tin ngươi cứ thử là biết, bây giờ ngươi hoàn toàn có thể ra lệnh cho ta, mà ta không thể phản kháng chút nào.”
“Thật không?”
“Thật!” Tiểu Y gật đầu khẳng định.
Thôi Bác Văn sờ sờ cằm, nói: “Thế, nói ngươi là heo.”
Tiểu Y nghiêm trang nói: "Ngươi là heo!"
Thôi Bác Văn "..."
‘Hình như vẫn là mình thua thiệt thì phải, thôi kệ không đùa nữa,’ hắn lại hỏi tiếp: “Thế giờ đã nhận chủ rồi, thì ta có thể trực tiếp về nhà không?”
Tiểu Y lắc đầu nói: “Không có khả năng về đó, Vị Diện Chi Môn chỉ mở ra khi đủ điều kiện thôi, chẳng phải lúc trước ta đã nói là cần năng lượng để tu sửa lại sao?’
Thôi Bác Văn nghi hoặc nói: “Phải rồi, không phải ngươi nói đây là không gian trong Vạn Giới Chỉ Hoàn sao, nếu như muốn tập hợp đủ bộ nhẫn thì còn cần gì năng lượng nữa?”
Tiểu Y nói: “Khác chứ, thiếu một chiếc nhẫn cũng giống như thiếu một bộ phận máy tính trong thời đại của ngươi vậy, dù không ảnh hưởng đến hoạt động của máy, nhưng tốc độ xử lý sẽ rất chậm, mà năng lượng là có thể ví như phần mềm vậy, không gian này vốn đã hỏng rất nhiều rồi, muốn sửa lại thì cần rất nhiều năng lượng.”
Thôi Bác Văn chẹp miệng nói: “Nhưng tất cả những việc này thì có liên can gì đến ta? Sửa xong rồi thì ta được lợi gì?”
“Chỗ tốt đương nhiên là có, ví dụ như Chiếc Nhẫn Tình Yêu, ngươi có thể được Thần Tình Yêu phụ thể (DG: nhập xác), bất kỳ người khác phái nào cũng không thể chống cự được mị lực của ngươi, khi vận dụng đến cực hạn thì ngay cả người đồng giới cũng không thể chống lại, còn Chiếc Nhẫn Tà Ác, ngươi xem như bây giờ ngươi chỉ có thể thu được năng lượng nhân quả, mà sau khi thu thập đầy đủ bộ nhẫn, thì năng lượng ngươi thu được sẽ vô cùng nhanh chóng, mà tất cả năng lượng đều là của ngươi, Chiếc Nhẫn Thiện Lương cũng có công dụng như thế.”
Tiểu Y nhìn thấy Thôi Bác Văn không chút động tâm, thì nói tiếp: “Không chỉ có thế, có nhớ ta có khả năng tạo ra đồ vật không, đó là do một bộ phận không gian đã được sửa chữa, còn khả năng sẽ tiếp tục nâng cao nữa, có thể chế tạo được vật phẩm có cấp cao nhất là bao nhiêu thì ta không nhớ rõ, nhưng mà chỉ cần khôi phục hoàn toàn Vạn Giới Chỉ Hoàn thì chắc chắn là có thể chế tạo được cỡ Tiên Thiên Linh Bảo. Còn cả Vạn Giới Chi Môn, đến khi đó tùy ý cho ngươi đi lại giữa các không gian, chẳng lẽ ngươi không chút động tâm sao? Không muốn đi thăm thú các Vị Diện Thế Giới khác hay sao?
Không thể không nói quả thực điều đằng sau đã làm Thôi Bác Văn động tâm, cực kỳ động tâm, du hành qua vạn giới, bây giờ chỉ cần đi thu thập đủ những chiếc nhẫn kia, sau đó kiếm thêm thật nhiều năng lượng mà thôi, ít nhất thì cái mục tiêu này cũng rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều.
“Thế nào!? Động tâm rồi chứ?
Thôi Bác Văn gật đầu!!
“Thế ngồi lại chỗ cũ đi! Vương tọa của ngươi!”
Thôi Bác Văn cắn răng, lại đặt mông ngồi lên.
Cũng may lần này thì cái lực hút chết tiệt kia không còn xuất hiện, Thôi Bác Văn thở dài một hơi!
“Sau đó thì sao?”
“Gọi tên chiếc nhẫn”
“Tên gì? Nhẫn Tham Lam sao?”
Tiểu Y còn chưa trả lời, thì toàn bộ đại điện đột nhiên bừng sáng, một tia sáng màu tím rất đẹp bừng lên sau lưng hắn, Thôi Bác Văn quay đầu nhìn lại, vách tường mộc sau lưng hắn vốn thô mộc tự nhiên, đột nhiên xuất hiện những đường nét ngay ngắn, trên đó còn khảm một chiếc nhẫn màu tím, bên cạnh cũng còn rất nhiều chỗ trống, có lẽ chính là những chiếc nhẫn đã bị mất tích bên ngoài.
Mà cũng lúc đó, bên trái đại điện xuất hiện thêm một hành lang, đột nhiên phía trên xuất hiện ba chữ “Cơ Duyên Các”