Ambrose và Fayola vào chuồng ngựa, thì ở đó ông Sam đã chờ sẵn, ông thấy hai người nói:
“Cậu chủ và Fayola đã đến, hai cô cậu lại đây Jacki và Bobi đã sẵn sàng.”
Sam chỉ vào hai con ngựa trong hai cái chuồng.
Gọi là con ngựa nhưng nó không lớn như mọi người tưởng tượng, chúng nó là giống ngựa lùn Pony chúng chỉ cao mét rưỡi, đủ để hai người cưỡi. Fayola chọn nay một con màu trắng, con Ambrose lấy con màu nâu.
Sam giúp hai đứa bé ngồi lên ngựa, ông dặn dò:
“Bây giờ hai cô cậu chỉ được thúc ngựa chạy trong nông trại thôi, ông Baemyn không đồng ý cô cậu đi xa.”
“Chúng cháu biết rồi, chúng cháu đi đây.” Fayola nhanh chân điều khiển Bobi chạy trước.
“Cháu sẽ cẩn thận, chào bác Sam.” Ambrose cười với người chăm sóc vườn, rồi cậu thúc ngựa đuổi theo Fayola.
Những cái yên ngựa cậu và Fayola sử dụng đã được yểm bùa an toàn, Ambrose muốn ngã cũng không ngã được trên lưng ngựa. Cậu nhanh chóng đuổi theo Fayola, không khí tròn lành vuốt ve da, Ambrose cảm thấy mát lạnh tỉnh táo.
“Này, Ambrose, chúng ta đua một vòng không!” Fayola thách thức nói.
Mặc dù không muốn, nhưng Ambrose càng không muốn sau này Fayola chê cười mình không dám đua, cậu gật đầu đồng ý:
“Đua thì đua, xem ai đi tới cái cây kia trước.” Ambrose chỉ cái cây hòe giữa cánh đồng.
Hai đứa trẻ phi ngựa thẳng tới cái cây nhưng, không may cho Ambrose, kết quả là cậu thua, mặc dù cố gắng hết sức nhưng cậu lại thua. Đây không phải lần đầu tiên cậu thua Ambrose về sức mạnh thể lực, mấy lần thi leo cây, thi bắt vịt,... đều có một kết quả.
Tuy rằng rất không cam lòng, Ambrose không có cách nào, từ khi thua, cậu cố gắng rèn luyện cơ thể, lấy lại tôn nghiêm, chắc có lẽ vì hồi bé bệnh nhiều, đây là lý do Ambrose tự an ủi mình. Một lý do khác khiến cậu ngại Fayola là cô bé khỏe hơn cậu.
Fayola nhìn Ambrose tới sau mình, cô bé trêu tức nói:
“Lại thua, bạn là con trai gì mà yếu vậy. ha ha.”
Nếu mà Deus ở đây, thì chắc chắn mình bị cười thối mũi, Ambrose không cam lòng nói:
“Không chấp tên, tứ chi phát triển, đầu óc ng….”
Nói tới đây, Ambrose đột ngột dừng lại. Cậu vẫn luôn cho là mình học giỏi hơn Fayola, nhung sự thật không đơn giản như vây. Cô bé học hỏi rất nhanh, mấy vị giáo sư khen cô bé hết mình, họ đều bảo không sớm thì muộn, cô bé học vượt trước Ambrose. Ambrose cảm thấy bất lực toàn diện.
“Cái gì, bạn nói gì?” Fayola không nghe rõ hỏi.
“Không… không có gì…” Ambrose đỏ mặt xấu hổ nói “Như mọi khi, người thắng yêu cầu người thua một việc.”
“Ha ha, mình suýt quên, mình yêu cầu bạn kể tôi nghe một câu truyện.” Fayola cười khúc khích nói.
Ambrose nghe yêu cầu của Fayola, cậu nhếch miệng cười:
“Mình sẽ kể cho bạn nghe chuyện về ông “kẹ” được không?”
“Ông kẹ là cái gì?” Fayola tò mò hỏi.
“Ông kẹ là một loại sinh vật thần kì có khả năng biến đổi hình dạng, nó sẽ biến thành thứ mà nạn nhân của nó sợ nhất. Ông Kẹ thường trốn ở những nơi tối tăm và đóng kín. Bởi vì nó thường xuyên thay đổi hình dạng nên có rất ít người biết hình dáng thực sự của nó là như thế nào.” Ambrose giải thích
“Hay lắm, cậu kể đi.”
(Đoạn này tác mong ae đọc thật chậm, từng từ, từng chữ một)
“Ok, Chuyện kể rằng ngày xưa, xưa ơi là xưa, Có hai anh em sống trong một căn nhà ven rừng. Người anh mười một tuổi, cậu bé rất hiếu động và nghịch ngợm, cô em gái năm đó tám tuổi, vô cùng hiền lành. Bố hai người là thợ săn, mẹ họ làm công trong một gia đình khá giả trong thị trấn.
Một hôm, bố mẹ cậu đều bận, hai người phải ở nhà một mình. Anh trai nghịch ngợm rất vui vì không ai quản nó, còn em gái lo lắng ngồi một chỗ.
Anh trai đi tới em gái nói:
“Chúng ta đi khám phá nhà kho đi, hôm qua anh đi vệ sinh thấy trong đó có ánh đèn… chắc chắn có một ông thần giữ kho trong đó.”
“Không được, nhưng cha mẹ dặn không được phép vào trong đó..”
“Em không đi anh đi một mình…” anh trai kiên quyết nói.
“Em không muốn ở một mình, em đi với anh..” em gái sợ hãi nói.
Hai anh em vào nhà kho, cửa không khóa, anh trai đẩy cửa mở, nó kêu cọt kẹt…
Trong không khí đầy mùi ẩm mốc, anh trai từng bước tiến về phía trước, cậu giơ cao cái đèn, cậu chỉ nhìn rõ phía trước hai mét.
“Đùng…” Tiếng cửa sổ đập tường, gió bắt đầu thổi lớn. Em gái giật mình bám sát anh trai, anh trai hít sâu tiếp tục đi về phía trước, gió thổi mạnh, anh trai thấy lạnh nổi da gà.
“Trời lạnh quá, anh đi về thôi…” Em gái năn nỉ.
“Một đoạn nữa là tới, nó ngay trên tầng lửng thôi.”
Anh trai tiếp tục, cậu dẫm phải cái gì đó xốp xốp, cậu soi đèn xuống.
“Đùm …. đùm….” Hai tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ, ánh chớp chiêu xuống, nó soi sáng một con bù nhìn. Nó được làm từ hoàn toàn bằng quần áo cũ.
Anh trai nói nhỏ ”chỉ là con bù nhìn thôi” Cậu tiếp tục tiến lên. Ngoài trời, mưa đã trút xuống xối xả. Em gái giờ đã ôm chặt lấy anh trai.
Anh trai tiếp tục bước, lần này cậu dẫm phải một cái hố nhỏ, cậu ngã ngửa xuống đất, chân cậu bị chật, con đau nhói khiến cậu rên rỉ.
Em gái cũng ngã vào lòng cậu, cô bé nói: “Anh không sao chứ?”
“Anh…” Anh trai chưa kịp nói.
Một cơn gió to thổi qua, tiếng dụng cụ làm nông va vào nhau kêu leng keng. Anh trai nhìn lên trần nhà.
Đúng lúc này, Ánh chớp lóe lên, “Đùm” một tiếng sấm nổ vang.
Anh trai mở to mắt, cậu thấy mấy chục đồ vật kỳ lạ đang đung đưa trên trần. Cậu nhìn rõ từng cánh tay, cái chân…. Chắc lại là bù nhìn….Cậu tự nói.
“Có chuyện gì hả anh?” Em gái lo lắng hỏi.
“Không….Sao….” Anh trai ngăn lại cô bé nhìn lên, Cậu khó khăn lắm mới rằn một chữ.
“Chúng ta đi…”
Bỗng nhiên một tiếng đập cửa vang lên, Anh trai giật mình, cậu không dám quay đầu lại. Tiếng đập cửa càng to, càng gấp.
“Có ai đập cửa hả anh?”
“Không có ai… chúng ta sắp tới rồi…”
Anh trai bước chân nhanh chóng tiến tới cầu thang, gió lại thổi mạnh, tiếng leng keng lại vang lên, lần này cậu nghe rõ là tiếng dây xích đập vào nhau….
Bước càng nhanh, cuối cùng hai người tới chân cầu thang.
Em gái vui mừng nói: “Anh có nghe thấy không, tiếng bà tiên hát…”
Anh trai chăm chú nghe, cậu nghe thấy giọng nó du dương: “Lại đây, hỡi đứa trẻ đang lạnh và sợ hãi,... lại đây….”
Anh trai cảm thấy như tìm thấy ánh sáng, cậu vui mừng nói:
“Đó là bà tiên, chứ không phải ông thần, chúng ta nhanh tới…”
Hai người đi nhanh về phía giọng nói. Anh trai dục mình bước thật nhanh, phía sau cậu, tiếng đập của ngày càng to, nhịp gõ ngày càng nhanh.
“Uỳnh…. Uỳnh…..Uỳnh...Uỳnh Uỳnh UỳnhUỳnhUỳnh…”
Tim cậu đập càng nhanh.
Hai người đi tới trước một cái tủ cũ, Em gái vui mừng nói:
“Tiếng bà tiên ở trong này.”
Anh trai vui mừng gật đầu, mồ hôi lạnh ướt sũng áo cậu. Phía sau cậu tiếng đập cửa dồn dập,
“Cuối cùng cũng thoát” cậu thầm nghĩ.
“Để em mở cửa…” Em gái nói.
Tiếng đập cửa phía sau ngày càng nhanh, anh trai đã khó phân biệt từng tiếng đập.
Nhưng nó đột ngột ngừng lại, gió cũng ngừng, tiếng leng keng cũng biến mất.
Không khí trở lên câm lặng, cả người anh trai cứng đờ.
“Uỳnh…” Một tiếng đập cửa giống hệt tiếng vừa nãy.