Cái tủ này như một chiếc cổng có thể xuyên qua không gian và thời gian.
Vì sao nói vậy.
Đầu tiên, Lucy đi tới Narmia cùng một con đường với Ambrose và Fayola, cậu không nghĩ là có ba cái tủ thông lẫn nhau.
Tiếp theo là Lucy nói rằng cô bé đang đi di tản chiến tranh, thời mà Ambrose sống chắc chắn không có chiến tranh ở Anh.
Cuối cùng, Lucy nói tới chủ nhân của căn nhà họ đang ở tên là Digory Kirke. Cậu nhớ rõ ràng bà nội cậu trước khi kết hôn tên là Jasmine Kirke, cha của bà tức cụ của Ambrose tên là Digory. Trong túi của cậu còn mang một sấp ảnh của gia đình.
Ambrose nghĩ rằng Lucy cũng tời Narnia giống mình, từ cùng một cái tủ, trong cùng một căn nhà, nhưng chỉ thời gian khác thôi.
Đúng là như vậy, Ambrose và Fayola ra khỏi cái tủ, trước mặt họ là một căn phòng giống hệt ở nông trại Felix, từ màu sắc tới mùi vị…
Còn về Narnia, Ambrose cũng xem qua những giả thuyết về thế giới song song của mấy ông khoa học gia muggle, cậu cũng không chắc chắn nó là một thế giới khác hay không, ở đó có lịch sử khác, sinh vật cũng khác…. Cậu biết quá ít thông tin về nó.
================================
Lucy chạy từ căn phòng bỏ trống qua hành lang và tìm thấy ba anh chị nó. Lucy thông báo:
“Mọi chuyện ổn rồi, em đã quay về rồi.”
“Em đang nói chuyện gì vậy, Lucy? "Susan Penvensie hỏi.
"Cái gì?" Lucy kinh ngạc hỏi. "Chẳng phải các anh chị đang đi tìm em hay sao?
"A, vậy ra em chơi trốn tìm, phải không?” Peter Penvensie nói. "Bé Lu tội nghiệp chơi trốn tìm mà không ai biết! Em phải trốn lâu hơn nữa nếu muốn mọi người đi tìm em chứ?”
"Nhưng em đã đi hàng mấy tiếng đồng hồ cơ mà.”
"Em nói gì vậy Lu?" Peter Penvensie không hiểu hỏi.
"Em muốn nói….sau bữa ăn sáng em đi vào trong tủ áo, em đi cũng phải mấy tiếng ấy, em còn dùng tiệc trà, gặp được hai người bạn mới và có nhiều chuyện xảy ra.” Lucy giải thích.
"Đừng có ngốc thế, Lucy. "Susan Penvensie nghiêm túc nói. "Bọn chị vừa mới ra khỏi phòng thì em chạy theo thôi.”
"Nó không ngốc chút nào đâu. "Peter Penvensie nói với Susan Penvensie. "Nó chỉ bịa chuyện cho vui thôi, phải không Lu?”
Lucy bây giờ lòng rối như rơ vò, cô bé khó chấp nhận việc anh chị ruột nghi ngờ những điều mình nói.
"Không, anh Peter, em không bịa đâu. Nó... nó là một cái tủ kì lạ. Có rừng cây trong đó, có cả tuyết rơi, còn có thần rừng và một phù thủy và nơi ấy gọi là Narnia, không tin anh đến thử xem.” Lucy nỗ lực giải thích lại một lần nữa.
“Ambrose và Fayola, hai người bạn em mới quen, họ đi ngay sau em.” Lucy vừa nói vừa quay lại, nhưng cô không thấy bóng dáng bất kỳ người nào cả.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ba anh chị, Lucy khó khăn nói:
“Chắc chắn bọn họn họ còn đang ở căn phòng trống, họ không biết gì về căn nhà, đi em dẫn mọi người gặp bọn họ.” Lucy bước nhanh trở lại căn phòng.
Edmun Penvensie nói với hai người: “Đi thôi. Em tin con bé nói sự thật.” Rồi cậu ta đuổi theo Lucy.
Peter Penvensie và Susan Penvensie nhìn nhau, họ cũng đi về phía căn phòng. Khi hai người tới nơi, căn phòng trống không, chỉ có một cái tủ đang mở cửa, Lucy và Edmun Penvensie đã đứng trước cái tủ.
Lucy lẩm bẩm: “Bọn họ phải ở đây chứ.”
=======================================
Nói đến Ambrose và Fayola, lúc này hai người đang theo hành lang quen thuộc nối xuống tầng hai, vừa đi Ambrose vừa suy nghĩ, lòng cậu vội hẳn lên, có thể đây là lần đầu tiên cậu gặp một người thân, tuy ông ta không biết cậu, nhưng Ambrose vẫn cảm thấy hồi hộp.
Fayola một bên cũng cảm nhận ngôi nhà quen thuộc:
“Đây là nông trại Felix mà, sao Lucy nói cô và ba người anh chị đang ở đây? Chẳng lẽ?” Fayola cũng nghĩ lại một vài chi tiết, cô ánh mắt hỏi thăm nhìn về Ambrose.
Ambrose gật đầu thừa nhận: ”Đúng vậy, Lucy và chúng ta ở thời gian khác nhau.”
Fayola lòng chấn động, phép thuật thời gian, thật quá sức tưởng tượng, cô bé nói:
“Hóa ra vậy, bây giờ chúng ta đi đâu, trốn hả.”
“Bạn có nhớ bức tranh chân dung trong thư phòng không?”
Fayola gật đầu.
Ambrose nói tiếp: “Bây giờ chúng ta đi gặp ông ta, cũng chính là chủ nhân của nông trang Felix.”
“Ồ, thật thú vị, du hành xuyên thời gian…” Fayola hứng thú nói.
Ambrose và Fayola tới trước thư phòng, đây cũng là căn phòng lối liền với phòng ngủ hiện tại của Ambrose. Cậu dừng trước cánh cửa một lúc, Ambrose hít sâu bắt mình bình tĩnh lại. Cậu giơ bàn tay lên gõ ba tiếng trên cánh cửa.
“Cốc… cốc… cốc... “
Trong phòng, Digory Kirke đang ngồi đọc sách, ông nghe thấy tiếng goc cửa. Ông ngẩng đâu nên nói:
“Ai vậy?” Giờ này chắc chắn mọi người đều biết ông không muốn bị làm phiền.
“Giáo sư Digory Kirke, chúng cháu có việc muốn nói với ông?” Giọng Ambrose ở ngoài cửa vọng vào.
Một cậu bé, Digory Kirke kết luận, phải rồi mấy hôm trước có bốn đứa trẻ tới di tản, ông mới chỉ gặp chúng một lần. hay bọn nhỏ có việc gì cần hỏi. Mình đã gặn bà Macready chăm sóc bọn trẻ.
Digory Kirke nói: “Cửa không khóa, cháu có thể vào.” Nói rồi, ông pha một tách trà mời khách.
“Cạch…” Cánh cửa mở ra, Digory Kirke thấy hai đứa trẻ một trai, một gái bước vào. Chúng khoảng bảy tám tuổi, thật lạ, ông nhớ đứa nhỏ nhất nhà Penvensie là một cô bé mới bảy tuổi, ông nhìn về phía Ambrose, cậu bé đôi mắt trong suốt, cậu bé cho ông một cảm giác quen thuộc.
“Xin lỗi cho ông già lẩm cẩm này, hai cháu có thể giới thiệu lại mình không?”
Ambrose nghe vây, cậu nói:
“Xin lỗi, giáo sư, cháu e rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Cháu tên là Ambrose Karling. Rất vui biết ông.” Ambrose đưa tay bắt tay ông.
“Còn cháu tên là Fayola Smith, rất vinh hạnh gặp ông.” Fayola cười nhã nhặn nói, cô bé hơi đưa bàn tay về phía trước. Digory Kirke nắm lấy tay Fayola, ông hôn nhẹ lên nó. Ông nói:
“Thật hân hạnh nói chuyện vói hai đứa, Nhưng chi ta xin lỗi, hôm nay ta nhớ là không có khách, hai đứa sẽ không ở trong nhà của ta chứ?”
Digory Kirke không phải lần đầu gặp những đứa trẻ được giáo dục theo kiểu quý tộc thế này, ông không nghĩ hai đứa bé này sẽ ở đây vì tránh chiến tranh.
“Thật ra chúng thực sự ở trong căn nhà này, nhưng là sau này..” Ambrose cảm thấy hơi buồn cười nói.
“Ta không hiểu ý của cháu, cậu bé.” Digory Kirke khó hiểu nói.
“Sau này ông sẽ hiểu, cháu có một chuyện quan trọng muốn hỏi ông.” Ambrose nói
“Được rồi, sau này ta sẽ biết, vậy Ambrose, có gì cậu có thể hỏi tôi.”
“Giáo sư, ông có biết một người phụ nữ tên là Jasmine?” Ambrose nghiêm túc hỏi.
Jasmine, Digory Kirke không có ấn tượng nào về cái tên này, ông lắc đầu nói:
“Xin lỗi cậu bé, ta không biết.”
Ý nghĩ Ambrose chớp nháy, nghĩa là bây giờ ông ta không biết mình có một đứa con gái, Ambrose không hiểu Digory Kirke làm bố kiểu gì. Câu vội hỏi:
“Vậy, ông có nhớ ai tên là Keva French không?”
Hình ảnh cô sinh viên tóc nâu xinh đẹp hiện nên trong đầu ông, khi đó Digory Kirke đang giảng dạy tại Oxford, ông hướng dẫn nghiên cứu sinh tên là Keva French. Cô ta cho ông một ấn tượng vô cùng sâu sắc bởi sự thông minh và khéo léo của mình. Ông lại nhìn Ambrose, giờ ông biết tại sao cảm thấy cậu bé quen thuộc, cậu có khuôn mặt giống hệt Keva. Digory Kirke hỏi:
“Keva là một học sinh xuất sắc nhất tôi từng dậy, cậu bé là gì của Keva?”
“Cháu là chắt của cụ Keva…” Ambrose nói thẳng. Rồi cậu lấy trong túi một bức ảnh cưới đưa cho Digory Kirke, đây là tấm ảnh cưới phiên bản muggle của bà nội cậu.
Digory Kirke hơi bất ngờ khi Ambrose nói vậy, lấy tuổi của ông còn chưa có cháu, ông thấy nhận bức ảnh từ cậu bé. Ông nhìn vào nó.
Bức ảnh chụp lại một đám cưới, phía sau là một nhà thờ. trong này chụp tất cả năm người. Từ trái sang phải, một người đàn ông cao lớn, râu quay nón, dáng vẻ hơi béo, tay ông chóng một chiếc gậy mạ vàng. Tiếp theo là một quý bà xinh đẹp, bà mặc một bộ đầm đơn giản, trên đầu bà đội một chiếc mũ to vành. Tiếp đến là chú rể và cô dâu, họ trẻ chung, vui vẻ, đầy sức sống.
Cuối cùng là một người phụ nữ ngồi xe lăn, mặt bà đầy nước mắt hạnh phúc. Digory Kirke nhận ra đây là Keva French.
“Chuyện này, ta đã mất liên lạc với Keva từ rất lâu rồi, không biết đến con cô ấy đã lấy chồng.” Digory Kirke cảm thán nói, ông xoay bức ảnh định đưa cho Ambrose, đột nhiên ông dừng lại, mắt ông mở to.