Mấy hôm sau, Ambrose và Fayola ở lại cùng với Lucy chơi, trông cô bé thật không tốt lắm. Mặc dù Fayola đã làm chứng rằng tất cả Lucy nói là sự thật nhưng bọn họ chỉ cho là mấy đứa bé vào hùa với nhau trêu bọn họ.
Hai đứa lớn trêu ghẹo cô em mà không có ác ý, nhưng tên Edmund có những lúc rất tai quái và trong trường hợp này nó hoàn toàn cố ý. Nó trêu trọc, chế giễu em gái, hỏi đi hỏi lại Lucy là nó có tìm thấy bất cứ một đất nước nào khác trong những cái tủ khác trong nhà không.
Một hôm, Ambrose cảm thấy tới lúc rời đi, thuốc cậu mang đi đã hết một phần ba, lúc ở nhà, Ambrose chỉ mang theo lượng thuốc dùng trong mười năm ngày.
Từ khi Lương y Andrews cầm phương thuốc, chỉ một tuần sau ông trở lại với thành phẩm, ông nói thuốc này cần uống mỗi ngày một liều, thử nghiệm cho thấy nó mạnh gấp mười lần thuốc Ambrose đang dùng. Ông cũng đã công bố phương thuốc cho mọi người, ông tin rằng sẽ có một huân chương Merlin đệ nhất đẳng dành cho ông nội của Ambrose.
Còn về thuốc bổ sung ma lực cho Ambrose, Baemyn không tìm thấy đủ dược liệu, đặc biệt có một loại rất khó tìm, nó gọi là Tinh hoa biển sâu, là một loại nước biển chỉ có khi một dòng hải lưu nóng và lạnh gặp nhau trên một ngọn núi lửa, ông đã cho người đi khắp thế giới những vẫn không thu được.
Ngoài thuốc ra, còn một số ma dược Ambrose mang theo dùng để tự vệ, năm ngoái khi cậu nhận ra cần nhiều thời gian nữa thì thuốc bổ sung ma dược mới điều chế xong, cậu bắt đầu tìm cách tự vệ mà không phải dùng ma thuật, đây là lý do tại sao Ambrose học tập ma dược. Ambrose thử điều chế một số loại thuốc đơn giản như thuốc cầm máu, thuốc kích thích tăng trưởng cho thực vật,...
Tóm lại, cậu chế ra được bốn loại đang mang, nó là thuốc cầm máu, thuốc chữa thương, thuốc nổ, thuốc đóng băng.
Thuốc nổ, Ambrose chỉ cần ném vào mục tiêu, lọ thuốc sẽ nổ tung, mục tiêu sẽ bị oanh mất xác, Ambrose cũng pha loãng nó tạo thành thuốc phóng lửa, chỉ cho mục tiêu bị cháy thôi.
Thuốc đóng băng như tên gọi, mục tiêu sẽ bị đóng băng, Ambrose nghĩ ra loại thuốc này khi gặp Ni tơ hóa lỏng lúc tham quan phòng thí nghiệm một vị giáo sư khoa học.
Cái quan trọng là mấy loại thuốc này điều có hạn sử dụng, chúng không đẻ quá hai mươi ngày, không sẽ bị mất hoặc giảm tác dụng.
Còn một thế giới mới mà cậu chưa khám phá, Ambrose không nghĩ cứ như thế về nhà.
Sau khi ăn xong bữa tối, Ambrose gặp Digory Kirke nói lời tạm biệt. Mấy ngày hôm nay, Digory Kirke đối với cậu rất tốt, lần đầu tiên Ambrose cảm thấy quan tâm của người nhà, dù Baemyn cũng quan tâm cậu, nhưng ông luôn duy trì sự tôn kính tối thiểu.
Về Digory Kirke, ông cung rất an ủi có đứa cháu thông minh như Ambrose, ngồi vào bàn trà, ông nói:
“Ta biết cháu tới đây nói lời tạm biệt, bữa tối hôm nay cháu trông thấp thỏm không yên. Ta nói đúng chứ.”
“Vâng, cháu chào ông, cháu phải về, cháu còn đang trong quá trình chữa bệnh....”
“Cháu không phải nói nhiều, ta thấy rất may mắn khi gặp được cháu. Cháu cho ta biết về con gái mình, và mang lại tình thân mà ta đã quên mất từ khi cha mẹ ta mất. Ta chỉ muốn nói…. Cảm ơn cháu rất nhiều.” Digory Kirke xúc động nói
“Cháu cũng vậy, cháu đã rất vui khi ở đây.” Ambrose suýt khóc, cậu không biết sau này có thể gặp lại ông không.
“Ta có thể tiễn hai đứa chứ.” Digory Kirke hy vọng nói.
“Tất nhiên ạ, ở ngay trên tầng ba thôi.” Ambrose cố cười nói.
Hai người đi lên căn phòng trống tầng ba, Fayola đã đứng bên cái tủ, cô bé chào Digory Kirke:
“Cháu chào ông.”
Digory Kirke gật đầu đáp lại, ông nhìn quanh phòng thấy không có ai khác, ông hỏi:
“Các cháu không chào tạm biệt Lucy hả?”
“Cháu sợ bạn ấy sẽ muốn theo mất.” Fayola lo ngại nói.
“Đúng vậy, cô bé quá đơn thuần. Ta sẽ tìm bà nội cháu, Ambrose, cháu có gì muốn nhắn không?”
“Không. Nếu có thể hãy để lịch sử tự nhiên ông ạ.” Ambrose nói.
“Ta hiểu ý cháu, ta sẽ không nói về cháu với họ.”
“Tam biệt ông.” Ambrose và Fayola nói. Rồi hai đứa đi vào trong cái tủ.
Digory Kirke vẫy tay chào, ông tự nói, ta đã tính toán một số thứ. Không chỉ Ambrose, Digory Kirke cũng đang cố thử thay đổi tương lai, ông mong bố mẹ cậu vẫn sống.
=====================
Ambrose và Fayola ra khỏi lớp quần áo, mặt trời tỏa nắng ấm áp, dường như mùa đông đang qua đi. Ambrose lấy trong túi ra một bức ảnh, đây là bức ảnh cưới của ông bà cậu.
Trong hình không còn là năm người nữa, thêm một người bên cạnh mẹ cô dâu, đó là Digory Kirke, hình như ông đang vẫy tay chào cậu. Thành công, lịch sử thay đổi, Ambrose nghĩ.
Ambrose mỉm cười nói với Fayola:
“Đi thôi, chúng ta đi khám phá Narnia.”
Fayola vui vừng hô to: “Chúng ta đi thôi..”
===========================
Narnia năm 999.
Lúc này trong một tòa lâu đài băng, một người phụ nữ ngồi trên ngai vàng, bà ta trên đầu đội một chiếc vương miện, nói thực trông chúng giống mấy cái trụ băng treo ngược hơn.
Bà ta mặc một cái váy như một bát đá bào trong Sài Gòn, bên ngoài bà khoác một cai áo bằng da gấu bắc cực.
Tay phải bà ta cầm một chiếc quyền trượng giống mấy cô á hậu hay cầm, bà nhìn thẳng xa xăm như đang suy nghĩ một vấn đề mang tính thế giới.
Một con sói vừa chạy vừa hú tới quỳ trước mặt bà, nó cung kính nói:
“Thưa nữ hoàng, mấy cái cây WesterWood bảo rằng chúng trông thấy con người trong rừng.”
“Con người.” Một trăm năm qua bà giết được thì giết, đuổi được thì đuổi, bà ta sợ một điều, một lời tiên tri rằng bốn đứa con của Adam và Eve sẽ lật đổ sự thống trị của bà.
Lời tiên tri này có từ rất lâu rồi, từ khi bà cai trị lũ khổng lồ mọi rợ và ngu ngốc phía bắc, bà đã giết tất cả con người có thể.
Tới khi phép thuật bảo vệ Narnia của con súc vật Alan biến mất, bà tràn quân đội xuôi nam, giết được bao nhiêu thì giết, bọn nhân loại nhỏ yếu chạy trốn, chúng cố chạy về phía nam.
Tới khi bà hoàn toàn kiểm soát Narnia, ánh mắt bà ta hướng về phía nam, nơi còn rất nhiều con người, và bốn trong số chúng có thể đánh bại, thậm trí giết chết bà. Trong cơn điên cuồng, bà hạ lệnh tập kết quân đôi, tiếp tục tiến nam. Bà muốn diệt sạch loài người.
Nhưng tới dãy núi Cấm, bà bị chặn lại bởi một tên tự xưng là “Ẩn sĩ”, bà và hắn đấu phép ba ngày ba đêm không phân thắng bại, Hắn nói:
“Ta sẽ không cho phép mụ tiến nam, hãy trở về nơi của mụ khi có thể.”
Bà ta hét lớn:
“Ngươi là cái gì mà dám nói với nữ hoàng Narnia như vậy, ta sẽ không dừng lại cho tới khi nhân loại toàn bộ biến mất… chiến…”
Hai người tiếp tục đánh một tuần tới khi kiệt sức, “Ẩn sĩ” nói:
“Trở về đi, mụ không làm gì được ta..”
“Hừ…” Bà ta giận dữ nhưng không làm gì được ‘Ẩn sĩ’, bà cho quân đội rút về, bà tuyên bố:
“Từ giờ về sau, không một nhân loại nào được xuất hiện ở Narnia, ta sẽ giết hết chúng nếu dám bén mảng tới.”
Kể từ đó cách mấy năm bà lại xuôi nam một lần nhưng lần nào cũng bị tên ‘Ẩn sĩ’ chặn lại, cơn bực tức này bà chút tất cả lên cư dân Narnia. Bà ta biến Narnia thành một nơi không có mùa hè, chỉ là mùa đông, bà giam cầm kẻ được gọi là Ông già Noel.
Hôm nay, sau gần trăm năm biến mất một con người lại dám xuất hiện tại Narnia của bà. Bà giận dữ hét nên:
“Mau cho ta tìm ra chúng.”
Con sói sợ hãi “ẳng ẳng” hai tiếng rồi nó chạy đi.