Ambrose mọi người rời đi đi khoảng 2 tiếng đồng hồ sau, lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời nhà họ Trương, một tia sáng từ đây bên dưới vọt lên, rồi nổ tung bắn ra từng sợi li ti trong suốt.
Tất nhiên, là chỉ trong suốt trong mắt người thương, với giới thần bí Trung Quốc lại khác.
“Vèo vèo vèo…”
Hàng chục tiếng xé gió lao tới, trong địa điện nhà họ Trương, liên tiếp từng bóng người xuất hiện. Chạy tới sớm nhất là một người trung niên mặt đỏ, râu quai nón, ánh mắt sắc lạnh đầy ý chí chiến đấu. Tên này quay đầu nhìn quanh, rồi gãy gọn hét lên:
“Lục soát cho ta.”
“Vâng.”
Hai bóng người khác xuất hiện rồi tỏa đi khắp bốn phía khu nhà, một phút sau, bọn họ xuất hiện, chắp tay nói:
“Sư thúc, không thấy một ai.”
“Cái gì. Không thấy!!!”
Trung niên mặt đỏ gầm lên, bàn tay vỗ một cái vào cây cột nhà, cả đại điện lung lay như sắp đổ.
“Vâng. Ở đây không còn một ai, tất cả các dấu vết đều bị dọn dẹp sạch sẽ. Sư thúc, e rằng, Chiến sư huynh lành ít dữ nhiều.”
“Câm miệng. Không tìm thấy, các ngươi tiếp tục lục soát cho ta, gọi thêm người tới, bằng mọi giá tìm ra hắn.”
“Vâng.” Hai bóng người không dám nói nữa, nhìn nhau rồi nháy mắt biến mất.
Để lại mặt đỏ sư thúc cau có mặt mày, tình cảnh giờ của hắn ta vô cùng không ổn. Chiến sư huynh, Phá Thiên không chỉ là sư chất của hắn không thôi, mà là còn của đương đại chưởng môn Chiến Thiên môn.
Nếu họ Chiến có mệnh hệ gì, mặt đỏ sư thúc không nghi ngờ mình sẽ bị xử phạt rất nặng, có thể mạng của hắn cũng bị bồi theo.
“Bây giờ chỉ còn cách tìm ra hung thủ, cứu được Chiến Phá Thiên thì tốt, không thì chỉ có cách bắt được hung thủ, mang về môn phái xử tội.”
Trong lòng La Sân đang thầm tính toán, thì từ bên ngoài một vài bóng người đi vào, người đi đầu không nhanh không chậm nói:
“La Sân, ngươi làm gì mà vội vàng rời đi như vậy?”
Mấy người khác, gật đầu hướng ứng. Bọn họ nói chuyện ngang vai bằng vế với vị La Sân sư thúc này, hiển nhiên đây là đại diện của các môn phái khác cử tới để cánh trừng Ambrose.
La Sân bị cắt đứt mạch suy nghĩ, khó chịu nói một câu:
“Không có gì, việc riêng của môn phái. Với lại, các ngươi ở đây hết thì ai làm nhiệm vụ.”
“Xùy… Nhiệm vụ gì, ba ngày hôm nay không phải đã nhìn rõ sao, thằng nhóc đấy chỉ có địa vị cao thôi, chỉ là một tên ham hưởng thụ. Không đáng lo.” Một người béo ục ịch cười nhạt trả lời.
“Hừ. Các ngươi quá chủ quan, khéo có ngày ăn quả đắng.” La Sân phát tức đốp lại một lời.
“Được rồi, ngươi không cần xúc động như vậy. Diệp Khanh trưởng lão ở lại, ngươi cũng biết hắn ta tu vi cao nhất trong chúng ta phải không.”
“Diệp Khanh.” Nghe cái tên này, La Sân trên mặt hiện ra vẻ kiêng kỵ, hắn muốn nói gì đó lại thôi:
“Ừ, nếu Diệp Khanh ở đó thì ta yên tâm, ở đây cũng không có việc của các ngươi… xin mời tự nhiên cho.”
La Sân không muốn việc Chiến Phá Thiên mất tích bị những môn phái khác, đồng thời ông ta còn âm thầm để ý sắc mặt từng người có mặt trong đại điện.
Bọn này bình thường rất khách khí với hắn, nhưng ở sau lưng thì ai biết được, không ai khẳng định được chuyện ở đây có phải do một trong mấy môn phái kia ra tay không?
Mọi người nhìn nhau, một người nói với La Sân:
“Không phải xảy ra chuyện gì chứ, nhà họ Trương không có ở đây hả?”
“Không. Bọn họ biến mất.” La Sân bình tĩnh trả lời.
Đám trưởng lão môn phái hiện rõ vẻ kinh ngạc, bọn chúng nhìn quanh rồi ầm ĩ nói chuyện với nhau.
“Kì lạ nha.”
“Không. Không có gì kì lạ cả. Các vị không nhớ sao, khoảng thời gian này, Phục Ma giáo trắng trợn hành động, đặc việc là mấy tỉnh miền Nam. Thậm chí ngay khu vực môn phái của ta, chúng cũng dám xuất hiện.”
“Phải, ngươi nhắc ta mới nhớ. Lũ ma giáo ngày càng không kiêng dè gì.”
“Chậc chậc. Không hiểu sao tôi thấy khoảng thời gian này tình huống không ổn, trong nước thì ma giáo xuất thế, bên ngoài thì có một vị đại nhân vật xuất hiện. Giới tu luyện có lẽ không an bình nữa rồi.”
…
Đám người nhởn nhơ chuyện phiếm, không ai để ý tới khuôn mặt ngày càng khó coi của La Sân sư thúc. Tên này trong lòng gào thét:
“Lúc nhiều chuyện chúng bay, không cút đi nhanh, tao làm sao tìm manh mối được.”
Cuối cùng, lão ta ho khan hai tiếng rõ to, hấp dẫn chú ý của mọi người, và nói:
“Các vị, chúng ta trở lại. Ở đây người của tôi sẽ xử lý.”
Nói rồi, tên này chủ động bước ra khỏi đại điện nhà họ Trương, những người khác vốn định lẫn lá để xem có nhìn ra được tin tức gì không, nhưng giờ chủ sự rời khỏi. Cả đám nhìn nhau lắc đầu rồi cũng đi theo.
Trong vài giây đại điện trống không, nhưng chỉ một phút tiếp theo, hơn hai chục bóng người bước vào, tất cả sau lưng đeo một chữ ‘Chiến’. Người cầm đầu ra lệnh:
“Lục soát.”
“Rõ.”
…
Trở lại với Ambrose, nhân vật chính của chúng ta đã ngồi một chỗ chờ kết quả thẩm vấn được một khoảng thời gian rồi, không có việc gì làm, Ambrose đành lôi trong túi thi chú mở rộng ra một vật đen sì sì.
Đó là một cái xác người khô khốc, da dẻ bọc xương, nhưng xương lại rất rắn chắc, trong bóng tối tỏa ra ánh màu xanh của phốt pho. Cái xác này chính là hình nhân tấn công Ambrose và Takagi hai người hồi năm nhất, và cũng chính là thứ Ambrose mang ra khỏi dưới lòng hồ nước Đen trong bài thi thứ hai của cuộc thi Tam pháp thuật năm ngoái.
Sau đó, Ambrose mới biết được cái xác là do Elder Casus nhặt được giao cho giáo sư Paines, theo tên này thì đó là một thứ vũ khí của tộc Elder khi chống lại thế lực thù địch - một sản phẩm của luyện kim tinh vi, một con rối chiến sĩ.
Ambrose đặt cái xác lên bàn, cầu cầm một còn dao nhẹ nhàng tách cánh tay ra khỏi thân người, rồi cầm dao nhọn khắc khắc một vào dòng ma pháp trận, trên một nền hoa văn mờ nhạt.
Cái hoa văn mờ nhạt này Ambrose khẳng định chính là một ma pháp trận phức tạp, là một pha pháp trận đúng nghĩa chứ không phải kiểu ma văn sơ cấp chữ Rune của giới phù thủy.
Ambrose đã dành hai tháng vừa rồi để nghiên cứu phá giải nó, mục đích đơn giản là để chế tạo thêm nhiều chiến lực hơn bù đắp cho quân đội của cậu. Đám con rối chiến sĩ này sẽ được luyện thành từ xác của sinh vật có sức mạnh cấp 3 khi còn sống, đập vào trong nó là một loạt những vật liệu luyện kim quý giá.
Như vậy, sức mạnh cấp 3 sẽ được nâng cấp lên cáp 4. Và Ambrose sẽ có nhiều hơn chiến lực cấp 4 hơn, bù đắp cân bằng hơn với số lượng chiến lực cấp năm vượt bậc hiện tại.
Làm việc hăng say không biết mệt mỏi, chỉ một thoáng là vài tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này, bên ngoài Đại hiền giả hộ vệ đi vào.
Ông ta chờ Ambrose dừng tay mới nói:
“Tâu bệ hạ. Chúng thần tìm ra manh mối.”
Ambrose nhìn xuống, giọng bình bình hỏi:
“Bọn chúng khai sao?”
“Vâng. Chiến Thiên môn tới thành phố Thẩm Quyến không chỉ có họ Chiến mấy người, mà còn có một đội chấp pháp gồm hai mươi thành viên, tất cả đều tu vi Kim đan (cấp 3) hậu kì trở lên, dẫn đầu là một tên Nguyên anh cấp đại năng. Nhiệm vụ của bọn họ là vây quét một phân đà của Phục Ma giáo.”
Dừng một lúc, Đại hiền giả nói tiếp:
“Chiến Phá Ngọc đã khoanh vùng cho chúng ta một khu vực khả nghi, có thể là phân đà của Phục Ma giáo.”
“Hắn phối hợp như vậy?” Ambrose bỗng dưng hỏi.
“Vâng. Hắn uống chân dược của nữ hoàng thì dù không muốn nói cũng phải nói ra hết.”
Ambrose gật đầu ra hiệu cho Đại hiền giả tiếp tục:
“Chúng thần đã cử một đội dò xét khu vực này, quả thực có phát hiện. Đây là một sơn cốc nhỏ, nằm hẻo lánh phía tây bắc thành phố, nằm sâu bên trong một cánh rừng nguyên sinh. Những người khác của đã mai phục ở đó, chỉ cần bệ hạ hạ lệnh.”
Ambrose một lần nữa gật đầu, cậu hài lòng nói:
“Làm tốt lắm.”
Nói rồi, cậu nghiêng đầu suy nghĩ, một lát sau, Ambrose hỏi:
“Các khanh khi dò xét có gặp phải cản trở gì không?”
Đại hiền giả lập tức trả lời:
“Không thưa bệ hạ, Hành động là tuyệt mật, không ai bị phát hiện, không có cản trở nào cả.”