“Tiểu thư, người cứ như vậy để bọn họ ở lại đây?” Nam kiếm sĩ không hiểu hỏi.
“Không thì ngươi định làm gì.” Cô gái che mặt trả lời ngắn gọn.
Nam kiếm sĩ muốn nói lại, nhưng trong lòng không tìm được cách nào để đuổi Ambrose đám người đi. Ông lẳng lặng cúi đầu đi sau lưng cô chủ mình.
Khi tới cửa một căn phòng, cô gái hơi dừng lại nói:
“Việc hôm nay báo về Thần quốc để bọn họ chuẩn bị. Bây giờ ngươi lui đi.”
“Thần tuân lệnh.”
Nam kiếm sĩ cúi đầu nói. Xong rồi ông quay người rời đi.
Cô gái đẩy cánh cửa trượt bước vào, cô đi thẳng tới cánh cửa phòng thay đồ phía sau, mở nó ra bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo dính đầy bụi bặm của mình, miệng niệm một câu chú rửa sạch, xong rồi quấn trên mình một chiếc khăn tắm. Cô gái mở một cánh cửa nữa thông tới đầu bên kia là một hồ tắm nước nóng.
Cô gái nhẹ bước xuống, bàn chân trắng muốt trông còn mềm mại hơn cả làn nước trong vắt dưới kia. Đôi môi mọng đỏ nhẹ thở ra một chút, cô gái chìm cả người xuống mặt nước, một cảm giác khoan khoái chạy dọc suốt cơ thể cô, cơn mệt nhọc tan biến dần dần.
Ngâm được năm phút, bất thình lình, cô gái mở mắt ra, tai khẽ động đậy. Phía bên kia tấm chắn, một giọng nam tính đầy ‘âm mưu’ vang lên:
“Lại đây… Suối nước nóng này.”
“Ambrose… Ngươi không cần kéo, ta biết. Nhanh bỏ chân chó của người ra khỏi người ta.” Một giọng khác cao ngạo vút vang lên.
“À à… bỏ ra. Không bỏ.” Ambrose cười hì hì nói. Hai tay ôm lấy thân hình nho nhỏ của Eulalia, cô nhóc cảm giác sau lưng tiếp xúc với cá thể khác giới tính, khuôn mặt ‘bục’ một cái đỏ bừng bừng.
Không phản kháng, cả người cô bị Ambrose kéo theo nhảy lên.
Bùm…
Cả hai thần hình nhảy xuống mặt nước.
Ambrose ngụp mặt lên cất giọng nói:
“Hồ nước này sâu quá. Cẩn thận chết đuối đó Eulalia.”
“Hứ. Ta mà chết đuối.” Eulalia thẹn quá hóa giận bật lại.
“Ôi, Tôi quên mất, em là rồng nước.” Ambrose hai mắt biến thành hai mũi tên, châm chọc một câu.
“Cái gì... Ta mà là rồng nước. Khốn nạn, ngươi đứng đấy xem ta có nướng chín ngươi không, Ambrose…”
…
Cô gái nghe bên kia ầm ĩ khổng khỏi nhíu mày, miệng lẩm bẩm:
“Không hiểu nổi… Takagi.”
Cô đứng dậy, trong lòng tiếc nuối cảm giác thư giãn vừa rồi, chân chậm rãi bước trở lại phòng thay đồ.
Nhưng…
Chính lúc đó, một tiếng hét to tướng vang lên, kèm theo một tiếng xé gió vèo vèo. Cô gái hơi gật mình, theo bản năng quay người lại phía phát ra tiếng động.
Nhìn một cái, đổng tử cô co rụt lại, một bóng người đang bắn thẳng về phía cô. Là tên Ambrose Karling ầm ĩ vừa rồi. Cô gái giơ tay lên định làm phép ngăn lại, nhưng mà một cái vòi lửa to đùng cũng phun tới.
Trong nháy mắt, cắn răng quyết định, cô gái tay làm thế động, đám cây cối phía sau lưng cô sống dậy, bay thẳng tới phía trước đan thành một tấm lưới bảo vệ che lại cái vòi rồng lửa.
Vấn đề là cũng vì như vậy, cô không ngăn được thằng Ambrose bay tới. Oành một tiếng, cô gái kêu lên một tiếng đau, tiếng kêu này dễ nghe tới mức khiến người khác phải sôi máu tiết.
Ambrose cũng choáng, tên này không ngờ Eulalia lại phản ứng mạnh như vậy, vốn tưởng bị một cú va chạm biêu đầu, ai ngờ, cậu va phải thứ gì đó mềm mềm.
Ambrose không tự chủ ôm lấy thứ đó, cả cậu và thứ đó bay ngang một đoạn trên không trung rồi rơi xuống mặt nước. Ambrose chỉnh tư thế cho mình phía trên.
Tên này lúc này mới mở mắt ra, đập vào mắt hắn, rất gần chỉ cách vài xăng - ti - mét, một con mắt khác, con mắt màu đen xinh đẹp… Ambrose nhân ra rồi, trong lòng vừa sướng vừa khổ kêu lên:
“Sao lại là cô ta… nhưng mà. Đẹp quá.”
Ambrose thấy rõ khuôn mặt của cô gái, rất xinh đẹp, có vài nét giống Takagi, lại mang một vẻ thần thái hoàn toàn khác. Takagi dịu dàng, cô gái này thì cao lạnh, Takagi lúc nào cũng thân thiện, còn cô gái này thì xa cách ngàn dặm, như một bông hoa xinh đẹp nhưng bị đặt trong một hộp kính không ai có thể với tới.
Sau vài giây đơ mình ra đấy, Ambrose nửa người dưới nhún xuống, ép thân hình cô gái chuyển động từ ngang sang đứng, rồi cậu chống chân, hai thân thể đứng dậy. Cô gái không nói gì, ánh mắt nhìn nhìn Ambrose, cái nhìn này khiến cậu hơi hơi khó chịu.
Không khí đang vô cùng xấu hổ, Ambrose không biết nói gì cho phải, thì phía sau giọng chói tai của Eulalia vang lên:
“Hai ngươi đang làm gì?”
Ambrose chột dạ người lùi lại, thân thể luyến tiếc tách ra. Như để che dấu vẻ lúng túng của mình, cậu trừng mắt nhìn Eulalia, giả vờ tức giận quát nói:
“Còn không phải do em… làm gì mà...”
“Ngươi nói gì… do ai trước…”
...
“Xin lỗi.” Cô gái lạnh nhạt nói, không chờ Ambrose và Eulalia hai người phản ứng bước chân ra khỏi hồ nước.
Ambrose hai mắt liếc liếc nhìn theo, mãi tới khi cậu bị đánh thức bởi Eulalia:
“Nhìn gì nữa, muốn lác mắt ra à. Ngươi ta đi rồi.”
Ambrose quay đầu lại, thấy Eulalia khoanh tay trước ngừng đầy lệch sang một bên không nhìn cậu, hai má sưng lê, mím môi, mắt đỏ bừng vẻ tức giận. Tất cả biểu hiện như muốn nói: ‘Ta đang giận đấy, đừng có đến gần ta…’
Ambrose thấy vậy phì cười, cậu bước tới, xoa xoa đầu cô bé rồng nước bảo:
Cậu không rõ là cô gái che mặt lúc này tim đập nhộn nhạo, vừa vào phòng thay đồ liền đóng bặt cánh cửa sau lưng. Vẻ mặt cô nàng thay đổi, bây giờ mới hồng hồng, tay cô đưa lên chạm ngực, cảm nhận nhịp tim thình thịch, miệng khó chịu nói một câu:
“Đáng chết, Takagi.”
Bên ngoài, tiếng nam kiếm sĩ gọi vào:
“Tiểu thư, người không sao chứ. Có việc gì xảy ra sao?”
“Không có gì. Chú đi nghỉ ngơi đi, Niten.” Cô gái chỉnh lại giọng nói, vẻ mặt hồi phục trả lời.
“Vâng. Chúc người ngủ ngon.”
===
Sáng hôm sau, Ambrose tỉnh lại thì biết cô gái che mặt cùng với kiếm sĩ đã rời đi từ sớm, các đại hiền giả cũng không biết bọn họ đi đâu.
Trong lòng có hơi chút luyến tiếc, Ambrose xử lý bữa sáng của mình một cách chậm như rùa.
Tới lúc ăn xong, Đại hiền giả hộ vệ mới hỏi:
“Đức vua. Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Ambrose im lặng suy tính một lúc, mới nói:
“Chúng ta đi núi Thái Sơn, rồi tới Nhật Bản.”
“Vâng ạ.”
=== Chuyển cảnh ===
Núi Thái Sơn nằm ở phía tây tỉnh Sơn Đông, ngay phía bắc thành phố Thái An, nó được mệnh danh là Đông Nhạc, một trong số Ngũ Nhạc danh sơn Trung Quốc và được coi là ngọn núi quan trọng nhất trong số đó.
Với giới thần bí Trung Quốc, núi Thái Sơn lại càng thần bí linh liêng hơn, được mệnh danh ở tổ địa của giới tu luyện. Tiên sử ghi lại, núi Thái Sơn là nơi phàm nhân Trung Quốc được tắm rửa lần đầu tiên dưới sức mạnh của tiên đạo, lột xác thành những tu sĩ đời thứ nhất trong lịch sử.
Đó là mười vị tiên tổ. Bọn họ đã khai sáng ra mười môn phái lớn nhất Trung Quốc bây giờ cách đây gần một ngàn năm.
Kể từ đó tiên đạo mới xuất thế và nhanh chóng bước vào thời đại huy hoàng kéo dài suối một nghìn năm. Trước đó, Trung Quốc không có tiên đạo đúng nghĩa, đạo giáo toàn những kẻ bịp bợm, nho giáo thì toàn là lũ hủ bại, phật giáo là ngoại giáo lại phát triển mạnh mẽ nhất.
Đứng đầu mối giáo phái này ở Trung Quốc ai không phải là bậc đại năng. Nhưng đối mặt với bọn họ là mười vị tiên tổ mạnh mẽ. Các tiên tổ đánh đuổi Đạo giáo ra phía tây biên giới, đuổi Phật giáo về phía Đông bờ biển, phàm nhân hóa tất cả tu sĩ Nho giáo, sau đó mười người hoàn toàn thanh tẩy tất cả tu sĩ không thuộc Tiên đạo.
Vì vậy, hiện tại Trung Quốc nhìn chùa chiền, miếu mạo, đạo quan có rất nhiều nhưng chỉ là phàm nhân lập ra sau này mà thôi.
Sau khi đại thời đại mở ra, kẻ thù đã diệt, qua hàng trăm năm, mười tiên tổ thọ nguyên cạn dần, bọn họ mười sư huynh, sư đệ, sư muội cùng nhau tụ tập ở đỉnh núi Thái Sơn, xây dựng một Tiên điện hùng vĩ, nhằm nhắc nhở hậu thế về sau nhớ tới công ơn trời biển của ‘Tiên’, bọn họ không biết ai, thứ gì đã truyền đạo cho mình, nên đặt ra một chữ ‘Tiên’ để thờ trong đó.
Điện xây thành, tới lúc viết chữ thờ tự, ngay khi mười người cùng viết xong chữ ‘Tiên’ này, bọn họ rơi vào đốn ngộ.
Trong vòng mười năm, mười người ngồi không động đậy một chỗ. Các môn phái không thể một ngày không có người chỉ huy, nên lần lượt những đại sư huynh đứng ra chủ trì đại cục, cứ như vậy, thêm mười năm nữa, cuối cùng, mười vị tiên tổ rốt cuộc động.
Bọn họ ai nấy mặt vui sướng khôn tả, nhìn nhau rồi nhìn đám đồ đệ của mình bên dưới, không nói gì, linh hồn chậm rãi bay lên, biến mất trong một vòng xoáy.
Đám học trò không ai bảo ai, dồn dập quỳ xuống:
“Cũng tiễn sư phụ nhập tiên giới.”
“Cũng tiễn sư phụ nhập tiên giới.”
“Cũng tiễn sư phụ nhập tiên giới.”
“Cũng tiễn sư phụ nhập tiên giới.”
…
Kể từ đó, phong tặng mười người tu luyện đầu tiên thành tiên tổ.
Và núi Thái Sơn càng linh thiêng hơn, mỗi một vị tu luyện giả đạt tới Hóa Thần đỉnh cao đều học các vị Tiên tổ ngồi xếp bằng cảm ngộ trước chữ ‘Tiên’.
Có người thành tiên, để lại nhục thân vàng óng biến mất, có người chết vì thọ nguyên, để lại nhục thân màu bạc ở lại. Cứ như vậy, trong đại điện chữ ‘Tiên’ tràn ngập những bức tượng người ngồi.
Chỉ có những vị Hóa Thần lão tổ tột cùng mới được vinh dự đó, còn lại các Hóa thần cấp cường giả khác khi chết được chôn xung quanh bên ngoài Tiên điện. Những kẻ tu vi thấp hơn, thì chỉ được chôn cất ở những ngọn núi xung quanh Thái Sơn.
Có thể nói, Thái Sơn là một cái nghĩa trang tập thể của cả giới thần bí Trung Quốc.
Thời gian qua dần, mười môn phái có người lên, có kẻ xuống, có người đi chính đạo, có người đi tà đạo. Vì vậy sau một nghìn năm tạo thành thế cuộc 7 chính 3 tà như ngày hôm nay.