“Làm sao có thể, mi sao lại còn sống?” Con phù thủy Hag run rẩy bò từ đống đổ nát ra, mụ không tin vào mắt mình, sợ hãi nói.
Ambrose quay đầu nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Hag nói:
“Sao lại không thể, bà cho là tôi đã chết ư…”
“Không, nữ hoàng, mi đã làm gì người…?” Hag quát lên, giọng mụ lại xèo xèo giống một cái đài cũ rích vặt to volume.
Ambrose nghe vậy cũng thắc mắc, cậu không để ý Hag la ó mà nhìn Deus hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra với Phù thủy trắng?’
“Bạn bảo là cái tên định giết bạn hả?” Deus hỏi lại.
Ambrose gật đầu, Deus nói tiếp:
“À, mụ ta định thôn chiếm linh hồn cậu, may là mình ở ngay trong đầu cậu nếu không thì cậu đã chết…”
Ambrose rùng mình, không ngờ mụ phù thủy lại còn chiêu này, cậu nghe Deus nói tiếp:
“Bạn yên tâm, mụ ta bị mình xóa bỏ rồi, dù rì cũng chỉ là một cái tàn hồn yếu ớt…”
“Không thể nào, mi lại giết nữ hoàng….” Bên cạnh hai người, Hag điên cuồng hét lớn.
“Hừ… Thật ồn ào, tui có nhiều chuyện muốn nói với cậu đây, Ambrose, chúng ta xử lý mụ kia trước.” Deus khó chịu nói, nó vừa nhìn đã không ưa Hag rồi, huống chi từ lời nói của mụ, nó cũng đoán được chính mụ là chủ mưu mưu sát Ambrose.
Ambrose nghe vậy gật đầu, cậu cầm kiếm vừa bước tới gần Hag vừa nghiêm trang nói:
“Hag, bà đã ám sát nhà vua, chịu chói đi, bà sẽ bị thẩm phán trước toàn thể đất nước.”
“Muốn bắt ta, còn lâu..” Hag nói gằn, mụ nhanh chân chạy ra xa Ambrose và Deus.
Thấy vậy Ambrose nhanh chóng cầm kiếm đuổi theo, cậu không ngờ Hag chân ngắn mà chạy nhanh thật, vừa rượt theo cậu vừa nghĩ.
Hag chạy thẳng ra cửa, nhưng khi đi được mười mét mụ ta bất ngờ nhảy sang bên trái.
Deus lơ lửng trên không nhìn thấy điều gì, hơi gấp nói:
“Này Ambrose, mụ ta chạy tới cái pháp trượng kìa..”
“Nhanh, ngăn bà ta lại…”
Ambrose cũng không ngại Hag cầm pháp trượng đối phó mình, khi thấy mặt mụ ta, cậu thấy da mặt mụ trắng bệch không một giọt máu, hiển nhiên mụ đã dùng hết ma lực vào phép hiến tế.
Ambrose nhún người một cái, cậu bật nhảy tới bên cạnh Hag, bàn tay nắm chặt vai mụ nói:
“Từ bỏ chống cự đi, mụ đã bị bắt.”
Tưởng như Hag sẽ đầu hàng, ai ngờ mụ ta tự dưng cười lớn:
“Ha... Ha… Ambrose tên ranh con, dù chết ta cũng không để mi được yên… Nữ hoàng thần đi theo người...:”
“Không tốt, Ambrose bỏ tay ra khỏi người mụ…” Trên đầu, Deus la toáng lên.
Ambrose giật mình, cậu rút tay về nhưng lại bị Con phù thủy Hag bấu chặt. Ambrose hơi hoảng la lên:
“Bà định làm gì…”
Ambrose chưa dứt lời thì cậu bị khung cảnh cho cứng họng lại.
Tay còn lại của Hag lúc nào đã cầm lấy câu pháp trượng của Phù thuỷ trắng, nhưng bây giờ nó không mang màu trắng xanh băng giá vốn có, lại phủ một màu đen tuyền tỏa ra ánh sáng đen tím đáng sợ.
Một lực hút kinh khủng từ nó xuất hiện, không gian xung quanh cây pháp trượng như bị vặn vẹo. Cánh tay Con phù thủy Hag cấp tốc teo lại chỉ còn trơ xương với da.
Một vòng tròn ma pháp trận đậm dần, bao bọc lấy ba người, Deus vội nói:
“Ambrose, nhanh cầm cây pháp trượng, mọi việc còn lại giao cho mình…”
Ambrose tuy hoảng nhưng cậu vẫn theo bản năng tin tưởng Deus, tay phải nắm lấy câu pháp trượng, nó thật lạnh, một cơn rùng mình lan khắp người Ambrose, bàn tay cậu tê cứng lại.
Cơn lạnh giá cấp tốc di chuyển từ bàn tay lên cánh tay, rồi tới bả vai. Cho tới khi một nửa người Ambrose mất cảm giác, cậu thật sự sợ hãi, nếu nó lan tới trái tim chắc mình sẽ chết.
Đáng giận, lại chủ quan rồi, hai lần trong một thời gian ngắn cậu bị Hag đặt bẫy, cậu thấy mình như một thằng ngu. Cũng may có Deus không thì cậu đã bị giết chết, bây giờ cậu cũng chỉ mong vào Deus cứu mình.
Thật vô dụng, Ambrose cảm thấy mình quá nhỏ bé, yếu ớt, đã vậy lại quá tự tin….
Đột nhiên cơn lạnh giá biến mất, Ambrose thấy mình quanh cuồng xung quanh là một mảnh không gian đen kịt, không biết lúc nào cậu đã biến mất khỏi nhà kho.
Ambrose cảm thấy dạ dày như bị bọn tùng phèo lên, đồ ăn trong bụng muốn tràn ra, cảm giác nôn ọe hành hạ cậu.
Cậu khua khua tay ra xung quanh, cậu cảm thấy tay mình bị thứ gì đó bám vào, Ambrose dùng hết sức đá nó ra xa.
Rồi Ambrose cảm thấy mình bị va đập thật mạnh, cậu ngã xuống mặt đất.
“Phù.... Cuối cùng đã qua rồi..” Ambrose nghe thấy tiếng thở phào của Deus.
Ambrose mở mắt ra, cậu đang trong một căn phòng quen thuộc đó là căn phòng đặt cái tủ quần áo. Ambrose đã trở lại thế giới hiện thực.
======
“Còn sống thật là tốt…” Deus than thở.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Ambrose vội hỏi.
“Không có gì. chỉ là một ma pháp trận kết nối không gian giữa Narnia với thế giới thực thôi!” Deus nhẹ nhõm nói.
Kết nối không gian, không ngờ mụ phù thủy có thể làm được điều này. Mụ định dùng nó làm gì, không lẽ, Ambrose giật mình không muốn nghĩ tiếp.
Hiển nhiên, phù thủy trắng sau khi nghe thấy Ambrose kể về thế giới hiện thực thì mụ đã nổi lên tham vọng xâm lấn rồi thống trị thế giới này. Cánh của tủ quá bé cho một đội quân đi qua, nhưng một ma pháp trận khổng lồ là công cụ cần thiết cho việc xâm lược.
Nghĩ tới chỗ này Ambrose không thể không bội phục tài năng và khả năng tính toán của Phù thủy trắng, chỉ đấng tiếc lời tiên không cho phép mụ chiến thắng.
“Hag đâu?” Ambrose chợt nhớ ra điều gì nói.
Cậu nhìn xung quanh phòng không thấy bất kì ai cả, Hag biến đi đâu mất rồi.
“Mụ ta đã chết rồi, mụ dùng tính mệnh mình để khởi động ma pháp trận. Cậu không nhớ là cậu đá một thứ ra ngoài à, đó là cái xác của mụ ta. Chỉ là không biết xác mụ ta biến đi đâu thôi? Ma pháp trận này truyền tống mụ đi bất kì chỗ nào trên thế giới.”
Ambrose đồng ý, cậu không thương cảm Hag, dù sao bà ta đã muốn giết cậu, đột nhiên, Ambrose nghĩ ra một thứ, hoảng sợ thốt lên:
“Không xong, Fayola vẫn còn ở Narnia, chúng ta phải trở về đón cậu ấy.”
Trí nhớ của Fayola về thế giới thực cũng bị xóa đi, nếu Ambrose không quay lại Narnia thì cô bé chắc chắn cả đời ở lại đấy.
Ambrose đứng dậy đi tới cái tủ quần áo, cậu vội bước vào nhưng không có bất kì đường nối nào thông tới Narnia, cái tủ này biến thành là một cái tủ bình thường. Cậu thử lại mấy lần cũng không được.
“Deus, làm sao bây giờ?” Ambrose hy vọng nhìn Deus nói.
“Bây giờ chỉ còn cách tìm ra cây pháp trượng, nó có thể ở bên xác của Hag. Bạn biết đấy, chính cây pháp trượng phù thủy là mắt trận, chỉ cần có nó chúng ta có thể một lần nữa chế tạo ma pháp trận thông tới Narnia.” Deus suy nghĩ một lúc nói.
“Nhưng trái đất rộng lớn thế này tìm sao được…” Ambrose bất an nói.
Deus bay thấp xuống vỗ vỗ vay Ambrose khuyên:
“Không phải không có hy vọng, tui cũng biết một số truyền tống trận có thể xuyên không gian nhưng với trình độ của cậu mình e rằng phải đợi ít mười năm nhiều là năm mươi năm nữa…”
Ambrose đen mặt lại thầm nghĩ: đang chửi người ta vô dụng hay là khuyên vậy.