Vạn Giới Pháp Thần

Chương 542: Tan vỡ không vui



“Ngươi tới muộn.” Tên màu xanh lá cây gầm lên.

Màu xám không nói gì ngồi xuống vị trí của mình, hắn không thèm để ý tới màu xanh lá câu nói với màu trắng pha vàng:

“Ta có việc nên đến muộn, mọi người nói đến đâu rồi?”

“Hừ.” Màu xanh lá cây khịt mũi rên lên một tiếng biểu thị sự bất mãn của mình.

Màu trắng thấy thế lườm hắn một cái, trong khi tên không có màu nhanh chóng thuật lại nội dung bàn bạc cho màu xám.

Màu xám nghe xong gật đầu tỏ ra hiểu. Tên không màu cười nhạt nói tiếp sang chuyện khác:

“Chúng ta tiếp theo nói về vấn đề lôi kéo Huyết tộc…”

“Vampire? Lôi kéo lũ thấp kém đó làm gì? Một chủng tộc hèn mọn xứng là đồng minh của Elder cao quý chúng ta.” Têm xanh lá cây lập tức cho thấy thái độ phản đối.

Không màu cau mày, dù là ai đang nói bị kẻ khác nhảy vào miệng thì cũng cảm thấy khó chịu. Tên Không màu lạnh nhạt lý luận:

“Huyết tộc cũng không yếu. Hơn nữa ta chỉ lợi dụng bọn chúng đối phó với một người thôi.”

“Ai? Hừ, ngươi nói xem ai chúng ta không giải quyết được cần phải dựa vào đám dơi bẩn thỉu đó.” Màu xanh lá cây giọng trào phúng. Trong mắt của hắn chắc cuộc chiến sắp tới tộc Elder không có đối thủ rồi.

“Đồ ngu ngốc.” Không màu chửi thầm trong đầu, hắn không nhìn tên màu xanh lá cây nữa mà nói với tên màu trắng pha vàng chủ vị:

“Gilgamesh. Một trong những nhân loại đầu tiên trên thế giới, thủy tổ tộc Người sói.”

Xong rồi hắn liếc nhìn màu xanh lá cây một cái và nói tiếp:

“Ta không cần nhắc lại thân phận của hắn là ai phải không? Tuy anh rể hắn, Great Elder tối cao Abraham không tham gia vào trận chiến, nhưng tên này rất mạnh và hắn tồn tại cổ lão không thua kém bất kỳ ai có mặt ở đây.”

“Nhưng hắn không hoàn toàn là con người…” Màu xanh lá cây chưa chịu thua cắn răng cãi lại.

“Không. Hắn chắc tham dự. Hắn dù là gì thì đầu tiên hắn cũng là một con người.” Màu trắng pha vàng giọng quyết định.

“Vậy chúng ta làm thế nào thuyết phục Vampire tham gia?”

“Không cần thuyết phục. Huyết tộc chắc chắn sẽ tham dự vào, con trai của Dracula bị con trai của Gilgamesh giết chết, chuyện mới đây vài trăm năm thôi. Lần này khi kỳ hạn 1000 năm kết thúc, chắc chắn hai bên sẽ có một cuộc chiến thanh toán nổ ra. Chúng ta chỉ cần khéo đưa đẩy một chút là được.” Không màu đáp lời.

“Tốt, chúng ta sẽ lôi kéo Huyết tộc, mọi người có ai phải đối không?”

Thấy không ai trả lời, tên màu trắng pha vàng chủ trì nói tiếp:

“Quyết định như vậy. Còn ai có việc gì?”

Tên màu xám bây giờ mới lên tiếng:

“Ta muốn đề cập tới việc nữa, có lợi cho bên ta.”

Màu xanh lá cây lại khịt mũi khinh thường, chửi lẩm bẩm trong miệng, trái ngược với hắn, hai tên còn lại thì chú ý hẳn lên chờ đợi màu xám nói tiếp: 

“Đó là việc hợp tác với Dark Elder.”

“Ta không đồng ý.” Màu xanh như bị chập dây thần kinh nào đó, liên tục hét lên. Hắn nhìn hai tên đồng bạn gầm hét:

“Hợp tác với chủng tộc tộc thấp kém như đám Vampire đã đành rồi, bây giờ ta còn phải nhìn mặt bọn chuột nhắt Dark Elder nữa. Ta không hiểu nổi. Lũ bại trận, bọn chui lủi đó làm được gì…”

Xanh lá cây đổi giọng nghiêng đầu sang tên màu xám:

“À!!! Ta quên, ai đó ở đây không biết là đâu chui ra…”

“Câm miệng.” Tên màu xám quát.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi. Quetzalcoatl, ngươi nghĩ mình cao quý lắm hả, mắt để lên trán mà óc toàn phân. Ngươi nghĩ lại mình xem, một tên man rợ thống lĩnh một lũ người tối cổ trốn trong rừng sâu không dám chìa mặt ra ngoài suốt 1000 năm.”

“Ngươi nghĩ lúc này tình thế như thế nào, Dark Elder là kẻ chiến bại. Ngươi không phải tên bại trận sao. Hừ, chúng ta ai cũng là kẻ bại trận, chúng ta cùng Dark Elder hiện tại không khác hơn nhau là mấy…

Ngươi vẫn không tỉnh ngủ thì cuộc chiến tới đây đừng nghĩ gọi tới ta, một tên lúc nào cũng nói lời si mộng, tin vào chiến hữu như vậy có mà bị giết lúc nào không biết.”

Nói rồi, tên màu xám lướt đi. Màu xanh lá cây hùng hổ đuổi tới định ra tay, hắn gầm lên:

“Ngươi nói ai, một tên xuất thân thấp kém như ngươi… Ta cũng không dám tin ngươi. Ai biết ngươi nghĩ gì trong đầu. Một tên điên dám tới phương đông vuốt râu hùm. Ngươi không chết trong tay Benzaiten là may lắm rồi, đừng tưởng ta không biết ngươi ở đó làm gì…”

Màu xám định đi rồi, nhưng nghe cái tên Benzaiten chả khác nào chọc ngoáy vào chỗ đau của hắn, hắn quay lại quát lên:

“Ngươi câm miệng.”

“Há, ta nói chúng chỗ đau của ngươi rồi phải không?”

“Đáng chết, Quetzalcoatl. Ngươi phải hối hận!!”

Màu xám ma lực cuồng bạo, ý rõ ràng định đánh nhau. Tên màu trắng pha vàng thấy cuộc họp đã vượt ngoài vòng kiểm soát, hắn không chần chừ liền bước ra ngăn lại gầm nhẹ:

“Các ngươi dừng lại…”

“Câm miệng, Aten. Tên này phải nhận được một bài học.” Màu xám rống lên, hắn ánh mắt muốn giết người nhìn tên màu xanh lá cây.

Lúc này, màu xanh lá cây cũng hết chịu nổi, hắn gầm lên ra đòn:

“Đồ thấp hèn, mi dám nói vậy với tao…”

Màu xám cười lạnh, hắn xoay nửa vòng bàn tay búng ra một làn khói:

“Linh hồn phong bạo.”

Xanh lá cây sắc mặt khinh miệt càng hiện rõ, tiếp tục thúc lực trực diện đánh lại chiêu của màu xám. 

Nhưng ai ngờ. 

“Không được…” 

Màu xanh lá cây hô lên, đòn đánh trả của hắn không có chút nào hiệu quả, đám linh hồn của tên màu xám tiếp tục lao tới, bọn chúng le nanh mua vuốt định ăn tươi nuốt sống màu xanh lá cây.

Tên màu xanh lá cây hoàn toàn không phải là đối thủ, lần này nếu bị đánh chúng thì phân thân hào quan của hắn chắc chắn bị oánh tan.

Màu trắng pha vàng không lại thể đứng nhìn được nữa, bàn tay hai vung ra, một ánh sáng mặt trời chói lọi tỏa xuống, ngăn lại trước mặt tên màu xanh lá cây.

Ánh sáng này thiêu cháy lớp da ngoài của đám linh hồn, càng khiến bọn chúng nổi giận gầm rú. Nhưng, cũng chỉ như vậy, bọn chúng có vẻ chỉ yếu đi một chút rồi tiếp tục lao tới cắn xé tên màu xanh lá cây.

Màu trắng pha vàng thấy thế giọng thật sâu kiêng kỵ:

“Sao có thể… hắn mạnh như vậy.”

Tên không màu còn lại bây giờ mới ra tay, hắn vỗ tay một cái, một vòng xoáy không gian xuất hiện đón đầu đám linh hồn, vòng xoáy này không làm tiêu hao đòn đánh mà chuyển nó sang một chỗ khác.

Tới lúc này tên màu xanh lá cây mới an toàn. Hắn liếc nhìn vị trí tên màu xám vừa đứng, nay màu xám đã rời đi chỉ để lại một vào vệt ma pháp nguyên tố rung động, hắn run giọng không tin:

“Hắn… không thể nào…”

Cả ba tên nhìn nhau, bọn họ khiếp sợ, e ngại, cảnh giác. Bọn chúng biết thừa tên màu xám vốn chỉ yếu hơn bọn chúng một chút, chính vì lý do này chúng mới mời màu xám tham gia vào cuộc hội họp.

Nhưng không ai ngờ, tên màu xám đột nhiên lại mạnh đến như vậy. Dù chỉ là phân thân hào quang, nhưng cũng thể hiện được bản thể của hắn mạnh như thế nào.

“Không. Chắc chắn hắn trước kia không mạnh như vậy.”

“Chỉ có một khả năng…”

Cả ba tên trao đổi ánh mắt.

“Ở phương Đông đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”

“Aten, lần này nhờ ngươi, đi gặp Benzaiten.” Không màu nhìn tên màu trắng pha vàng nghiêm túc nói.

“Ta sẽ đi, mặt khác, ngươi chú ý tới hắn một chút, hắn vừa rồi quả thực quá mạnh, nhưng có một vài điểm không bình thường. Có thể là hắn đang bị thương.”

“Còn ta?”

Tên không màu cùng tên màu trắng pha vàng nhìn lại tên màu xanh lá cây nói:

“Quetzalcoatl, ngươi đi kiểm tra lực lượng của chúng ta.”

“Tốt.”

= = = = Chuyển cảnh = = = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.