Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 176: Q.11 - Chương 2: Không Quên Được





Tôn Lập giao nhiệm vụ tại Huyền Vũ đại điện, giữ luôn bốn trăm khối linh thạch còn lại, mới quay đi thì một người đi ra gọi: "Tôn sư đệ, chưởng giáo chân nhân muốn gặp sư đệ."
Gã thấy hơi trùng hợp, theo đệ tử đó vào, Vọng Hư hơi bất ngờ: "Đến nhanh thế."
Tôn Lập cúi đầu bẩm cáo: "Đệ tử đang làm nhiệm vụ."
Vọng Hư lấy làm lạ: "Nhiệm vụ gì?"
"Nhiệm vụ mua mấy thứ thông thường, rất đơn giản, đệ tử đã hoàn thành."
Vọng Hư máy động, biết người phụ trách phân phối nhiệm vụ là ai, thản nhiên nói: "Được. Tôn Lập, thời hạn bảy tháng sắp đến... ngươi đã Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, sắp chính thức thành đệ tử Tố Bão sơn. Đáng mừng!"
Tôn Lập thầm nhủ lão hồ ly này hiền hòa hơn bình thường là vì cớ gì? Ngoài miệng vẫn cảm tạ chưởng giáo khen.
Vọng Hư tiếp lời: "Tôn Lập, thời gian này rất quan trọng với các đệ tử, bản tọa thấy là ngươi nên chuyên tâm tu luyện thì hơn."
Tôn Lập thoáng hiểu, cười thầm, Vọng Hư không muốn đưa gã đến Thiên Đô thần điện nhưng Long hình ngọc thược do gã tìm được, không đưa đi thì dù y tự tư tự lợi lại vô sỉ cũng thấy không ổn nên hỏi dò.
Kỳ thực Vọng Hư không biết là gã không muốn tới đó.
Đến làm gì khi biết là công cốc? Ở lại tu luyện thì hơn.
Gã cung kính: "Đệ tử minh bạch, cẩn tuân chân nhân dặn dò."
Vọng Hư mãn ý gật đầu: "Tôn Lập, bản tọa trước đây không hiểu ngươi, nhiều việc chỉ là hiểu lầm, dạo này bản tọa ngầm quan sát, ngươi quả nhiên là nhân tài, cứ nỗ lực đi, tương lai sẽ có bất ngờ đợi ngươi."
Tôn Lập tỏ vẻ hoảng sợ: "Đa tạ chân nhân nâng đỡ!"
Thực ra gã rủa thầm: Hiểu lầm? Ngươi mới hiểu lầm!
Võ Diệu và La Hoàn mãi mới hiểm nội hàm câu rủa, tức đến nghẹt thở.

"Ha ha ha! Tôn Lập, ngươi càng lúc càng khá!"
Tôn Lập Nói: "Đa tạ nhị vị khen ngợi, không có nhị vị dạy dỗ, tiểu tử hiện tại còn không biết mắng người ta."
Võ Diệu: "La Hoàn, đây đúng là công lao của ngươi..."
La Hoàn: "Võ Diệu huynh, không cần khiêm tốn, xưa nay huynh có bao giờ tiếc công đả kích Tôn Lập đâu...”
Tôn Lập lắc đầu.
Vọng Hư khách khí thêm mấy câu nữa.
Tôn Lập rời Huyền Vũ đại điện đoạn hỏi thầm: "Lưỡng vị lão tổ, Long hình ngọc thược thật ra để làm gì?"
La Hoàn thần bí: "Thiên cơ không thể tiết lộ! Cứ đợi đi."

Vọng Hư cân nhắc một hồi, nhân tuyển đi Thiên Đô thần điện mới xác định xong.
Nhớ lại "nhiệm vụ" Tôn Lập nói thì y cười lạnh.
Tính cách của y khá giống Vọng Long.
Vọng Long thực dụng còn y thiên về lợi ích.
Tôn Lập thể hiện giá trị khiến y động lòng, gã có thể còn giấu bảo vật! Vọng Hư cũng là lão hồ ly, tu luyện hơn trăm năm, kinh nghiệm hơn xa người thường tưởng tượng.
Trước đó y bức bách Tôn Lập giao ra “Thiên diễn thần hóa quyết”, bất quá vì lúc đó thấy gã không đáng trọng thị, nhưng giờ nghĩ lại thì hơi vội vàng.
Y nhận ra với tính cách của Tôn Lập thì thứ cưỡng bức phải đưa ra không bao giờ tốt nhất.

Y định thu Tôn Lập làm quan môn đệ tử thì không cho ai giở trò, dù là đại đệ tử được coi trọng nhất cũng không được, đấy là uy nghiêm của chưởng giáo, không phải từ ái của sư tôn nên không được vi phạm.
Tuy bên ngoài đồn đại Sùng Ngọc là người được y chọn để kế vị, nhưng Tôn Lập nhập môn sáu tháng đã đạt Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, ai cũng nói tư chất gã tầm thường, song tốc độ này thì Sùng Ngọc năm xưa cưỡi ngựa cũng không theo được.
Cách mười mấy bước, y giơ tay điểm, chuông ngọc trên bàn rung rinh, bên ngoài vang lên thanh âm: "Chân nhân, có gì dặn dò?"
"Gọi Sùng Ngọc đến đây."
"Vâng."
Tôn Lập về Vọng Sơn biệt viện, ghé vào cửa phòng Chung Lâm nghe ngóng, y chưa xuất quan, gã liền về phòng.
Cửa có một người đứng sẵn, Tôn Lập giật mình.
Ban nãy y dốc hết tâm trí lắng nghe động tĩnh trong phòng Chung Lâm nên không chú ý sau lưng có người.
"Cô...", Tôn Lập nhíu mày, Đông Phương Phù đang đứng đó: "Đừng vội, mấy hôn nữa mỗ sẽ viết trận pháp tâm đắc...”
Đông Phương Phù vốn mập mạp giờ đã biến thành mỹ nhân gầy gò, con mắt linh động giơ như phủ sương, đẹp một cách mông lung.
Y phục vân mặc có phần rộng.
Nàng ta khẽ lắc đầu: "Không phải."
Tôn Lập thở dài: "Có việc gì?"
Nghiệt duyên của Giang Sĩ Ngọc, gã chỉ là người ngoài, xử lý không dễ.
"Muội...", đôi mắt mông lung của Đông Phương Phù có thêm nét hoan mang: "Muội không biết. Đình Đình chấp nhận hay không thì muội không biết nhưng... muội không thể bỏ Giang lang a, ô ô ô...”
Đông Phương Phù nhũn người, ngồi thụp xuống cửa phòng Tôn Lập mà ôm mặt khóc.

Tôn Lập tròn mắt.
Đông Phương Phù không biết đã dồn nén tình cảm bao lâu, khóc là miên mang như mưa ngâu.
Tôn Lập thầm kêu khổ, gạt một nữ nhân đang khóc vốn vất vả, lừa gạt nữ nhân của người khác khóc thì khác nào thập đại khốc hình với nam nhân!
Gã ngượng ngùng nhìn Đông Phương Phù, chợt có cảm giác như trút gánh nặng.
Gã mặc kệ Đông Phương Phù, mở cửa rồi bảo: "Vào đi."
"Sao phải khổ thế? Kỳ thực chỉ là một chướng ngại trong lòng, Giang Sĩ Ngọc tu luyện yêu tộc công pháp thì vẫn là Tiểu Ngọc, chỉ cần không yêu hóa thì ngoại hình vẫn vậy. Dù yêu hóa... thì với yêu tộc y cũng là mỹ nam...”
"Ô ô ô...", Đông Phương Phù khóc to hơn.
Tôn Lập nhức óc: "Được rồi, mỗ không nên nói lung tung nhỉ? Vì sao các vị không thể ở cùng nhau? Môi coi y là hảo huynh đệ, Tô Tiểu Mai và Chung Lâm cũng vậy, vì sao các vị không chấp nhận được?"
Đông Phương Phù chợt dừng lại, hé bàn tay che mặt ra mong đợi: "Lập ca, tức là Giang lang vẫn có liên hệ với Lập ca?"
Tôn Lập định đáp, tiếng gõ cửa vang lên. Gã đưa tay ra hiệu với Đông Phương Phù rồi mở cửa.
Cửa mở, Tôn Lập chưa nhìn rõ đã có người nói liền một tràng: "Tôn Lập, muội nghĩ thấu rồi, thật không chịu đựng nổi, không biết A Phù có chấp nhận không chứ muội không thể thiếu Giang lang. Tuy có vẻ muội vô tình hơn A Phù nhưng thực tế tình cảm với Giang lang không kém hơn tí nào...”
Mắt Lý Tử Đình thâm quầng, Tôn Lập thở dài: "Bao lâu rồi sư muội không ngủ?"
Lý Tử Đình có phần tinh thần hoảng hốt: "Không biết, từ lần trước nói chuyện với tất cả thì đầu óc muội không ngừng nghĩ, đều là hình bóng Giang lang, muội ép mình quên nhưng không được."
Tôn Lập vẫy vẫy tay: "Ra đây đi."
Đông Phương Phù rướm lệ đi ra, Lý Tử Đình ngẩn người, cả hai ôm nhau khóc: "A Phù!"
"Đình Đình...”
Tôn Lập để hai người vào, đóng cửa lại hạ giọng: "Tối nay mỗ đưa hai người đi gặp Tiểu Ngọc."
"Già hả!"
"Giang lang ở đâu?"

"Bị người ta nghe thấy bây giờ, về đim canh ba đến chỗ mỗ gặp nhau, mỗ sẽ đưa đi."
Cả hai cẩn thận đi theo, Tôn Lập bảo họ nói nhỏ, cả hai ra khỏi cửa là rón rén. Tôn Lập kỳ thực rất lo lắng, để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm giữa họ có chuyện gì.
Gã vui thay Giang Sĩ Ngọc, dù sau này ba người gặp nhau cũng khó nhưng cuối cùng vẫn được cùng nhau.
Nghĩ đến cảnh ba người kết duyên theo cách ma xui quỷ khiến là gã bật cười.
La Hoàn thở dài: "Tình cảm của tuổi trẻ là đau khổ."
Trong lòng Tôn Lập nhớ đến thân ảnh kiêu ngạo mà mỹ lệ, lại mỉm cười.
Võ Diệu xen lời: "Lại thế rồi!"
"Phì!"

Sùng Ngọc từ Huyền Vũ đại điện đi ra thì sắc mặt như thường, mỉm cười hỏi đệ tử trực hôm nay về mọi việc, hiện tại y phụ trách việc này.
Khen ngợi vài câu rồi mới quay đi.
Thong thả về đến Sấu Ngọc trai, hai đồng tử đưa thùng gỗ và nước sạch lên, y Sùng Ngọc rửa mặt rồi về thư phòng.
Thư viện cũng là nơi tu luyện, có trận pháp phong ấn.
Trận pháp mở ra, cách tuyệt với bên ngoài. Sùng Ngọc chợt biến sắc, vỗ mạnh tay, bàn ngọc nát vụn!
Vọng Hư tuy nói khéo nhưng y hiểu rõ tạm thời không được động đến Tôn Lập. Thậm chí Vọng Hư còn tỏ ý muốn thu Tôn Lập làm quan môn đệ tử.
Sùng Ngọc không thể để Tôn Lập thành đệ tử của Vọng Hư nhưng không thay đổi được cách nghĩ của sư phụ, nên Tôn Lập phải chết!
Giết Tôn Lập, Vọng Hư tất nhiên không vui nhưng Tôn Lập còn sống, để y làm môn hạ Vọng Hư thì sau này càng không thể hạ thủ, sau đó nữa... Sùng Ngọc lo là Tôn Lập sẽ hơn mình!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.