Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 37: Q.3 - Chương 5: Môn Phái Phán Xét





"Nghe gì chưa, đội của Vọng Kiếp sư thúc không còn ai!"
"Đương nhiên nghe rồi, đồn khắp nơi."
"Nghe nói phế vật Tôn Lập của nhóm chữ Đinh liên lụy, kết quả y thoát nhưng đồng môn đều chết ở Đại Lương thành."
"Hừ, đã biết các phế vật nhóm chữ Đinh là sao Thái Bạch, hà tất môn phái thu nhận làm gì? Sớm muộn cũng liên lụy chúng ta. Vọng Kiếp sư thúc xui thật, đường đường Hiền nhân cảnh cường giả mà chết bất minh bất bạch!"
"Nhất định phải xé xác phế vật Tôn Lập đó!"
"Xé xác y cũng không bù lại được tổn thất, thiếu đi một vị Hiền nhân cảnh cường giả, thực lực môn phái giảm đi."
Trong thư viện, trừ đội của Tôn Lập thì tất cả an toàn quay về, đội của Tôn Lập chết hết, chỉ gã sống sót nên qua sắp xếp của mấy người, lời đồn lan khắp. Ai cũng tin Tôn Lập hại chết đồng môn.
Vọng Hư và Vọng Minh thậm chí không cần dặn, mấy nội môn đệ tử đã xử lý xong. Nhất thời, Tôn Lập thành tội nhân của Tố Bão sơn!
Cả thư viện, chỉ có Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc không tin Tôn Lập là hạng người đó. Tô Tiểu Mai quật cường tranh cãi với các đồng môn nhưng rồi thất bại, có điều không bỏ cuộc.
Giang Sĩ Ngọc nói mấy lần, biết không thay đổi được gì thì trầm mặc.
Lục Đại Thông cũng không tin nhưng không dám chống lại tất cả đồng môn.
Phán xét sẽ diễn ra vào ngày thứ ba Tôn Lập về núi, lâu như thế, đừng nói gã mà Sùng Dần Sùng Bá cũng đã thành băng thi.
Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh đạo nhân cần một thi thể không biết nói, rồi trước mắt cả môn phái, tuyên bố tội danh của Tôn Lập rồi xử khốc hình "hình thần câu diệt" để trút giận cho lão tổ.
Hình phạt này là không thể quay lại luân hồi, triệt để tan biến khỏi thế giới!
...

Sùng Dần và Sùng Bá quỳ trước cửa một động phủ ở hậu sơn.
Động phủ đó không có gì đặc biệt, rêu ở cửa động xanh um, dây leo cơ hồ che kín. Sùng Dần và Sùng Bá quỳ ở nơi có cắm cương châm như lông bò!
Cương châm dài cỡ ngón tay, sắc lại cứng, cắm vào bắp chân và mắt cá, máu chảy tràn trề!
Máu chảy ra tụ trong một cái rãnh trước mặt, tuy rãnh không lớn nhưng cực sâu, họ quỳ hai ngày, không ngừng chảy máu mà cái rãnh chưa đầy.
Sùng Bá cũng nhợt nhạt liêu xiêu.
Quỳ ở đây từ ngày thứ hai là tổn thất tinh huyết mà tu sĩ trân quý vô cùng! Một giọt tinh huyết cần mấy tháng khổ tu mới bổ sung lại. Muốn diện kiến chân nhân lão tổ, cái giá phải trả không rẻ.
Nhưng cả hai không lui bước, vị lão tổ đó tính tình lạnh lùng nhưng tuyệt đối công chính. Chỉ cần có cơ hội gặp lão tổ, sẽ có thể giải oan cho Tôn Lập.
...
Đối với Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh đạo nhân, Tôn Lập chỉ là giun dễ, thuận tay bóp chết cũng không thành vấn đề. Cái chết của gã khiến chân nhân lão tổ giảm lửa giận, khi tranh đoạt bảo vật ở Đại Lương thành mà lấy ít đi thì họ vớ bẫm.
Với Tôn Lập, họ đã quen cao cao tại chỉ trỏ, không cần quan tâm sống chết của đê cấp đệ tử như thế.
Ngày thứ tư, tiếng chuông vang lên gióng giả, cả Tố Bão sơn, không trừ đệ tử mới nhập môn, tập trung tại quảng trường trước Huyền Vũ đại điện.
Đương nhiên vị chân nhân lão tổ đó không đến.
Mấy nội môn đệ tử nhận lệ của chưởng giáo đến Cổ Băng áp giải "tội nhân Tôn Lập".
Họ tuy không phải tâm phúc của Vọng Minh đạo nhân nhưng hiểu ý. Sự thực họ nhận định, mở cửa động ở Cổ Băng nhai ra tất thấy băng thi.
Họ chỉ cần đưa băng thi tới hoàn thành nhiệm vụ.
Không ngờ mở trận pháp cấm chế ra, Tôn Lập đang xếp bằng chợt mở mắt, khiến mấy đệ tử giật mình. Tôn Lập vẩy y phục đứng lên, mấy nội môn đệ tử lùi một bước: "Ngươi, ngươi còn chưa chết?"

Tôn Lập thầm cười lạnh, thản nhiên: "Tất nhiên còn sống."
Mấy người nhìn nhau kinh hãi, nghe nói tiểu tử này kinh mạch ứ trệ, chỉ là Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, vì sao qua nổi ba ngày? Là họ e chỉ hai ngày đã thành băng thi rồi!
Mấy đệ tử đều thấy không ổn, không dám giở trò nữa, theo đúng phép công giải Tôn Lập rời Cổ Băng nhai.
Vọng Minh đạo nhân tính toán rất chuẩn, toàn bộ môn nhân đến là mấy đệ tử đó cũng về.
Vọng Minh đạo nhân thấy Tôn Lập còn sống thì ngẩn người.
Thi thể không thể biện giải, đích xác càng dễ vu khống. Nhưng gã còn sống thì sao? Y và chưởng giáo chân nhân liên thủ, định tội danh gì chả được, lẽ nào một đệ tử Phàm nhân cảnh còn giở trò hoa dạng gì
Vọng Minh nhìn chưởng giáo đại nhân, cả hai không lo lắng gì.
Đệ tử đi đầu bước lên ôm quyền: "Chưởng giáo chân nhân, tội phạm Tôn Lập được đưa tới!"
Các đệ tử ở dưới nhìn Tôn Lập với ánh mắt cực kỳ hung ác, phế vật hại chết ngần ấy đồng môn, cả một vị Hiền nhân cảnh cường giả, làm giảm nghiêm trọng thực lực môn phái!
Các sư thúc chữ "Vọng" dù gì cũng là đồng môn của Vọng Kiếp.
"Đưa lên!" Vọng Hư chân nhân quát, chúng đệ tử đẩy Tôn Lập lên: "Quỳ xuống!"
Tôn Lập ngạo nghễ đứng đó, hai đệ tử đá vào đầu gối gã. Tôn Lập tu luyện Thái bình sát đạo, toàn thân cứng như sắt, luận cảnh giới hã không bằng nhưng cường độ thân thể thì hơn hẳn.
Chát chát như đá vào gỗ, Tôn Lập bất động, hai đệ tử như thấy chân tê dại!
"Hừ, phế vật!" Vọng Minh trừng mắt với hai đệ tử, định tự động thủ, Tôn Lập lạnh lùng hỏi: "Không biết chưởng giáo chân nhân giam đệ tử, hôm nay lại động can qua môn phái phán xét, thật ra đệ tử có tội gì?"

Vọng Hư chân nhân hừ lạnh: "Ngươi còn hỏi? Hại chết đồng môn, liên lụy một vị Hiền nhân cảnh cường giả mất mạng, mà còn bảo mình vô tội! Người đâu, ngũ lôi oanh đỉnh, hình thần câu diệt!"
"Vâng!" Mấy thân truyền đệ tử đã chuẩn bị sẵn quát vang, bước tới.
Từ hậu sơn Tố Bão sơn dấy lên khí thế kinh nhân, bao trùm sơn môn, thinh không nổi sấm liền chín tiếng rồi hóa thành ngũ sắc tường vân rủ xuống, khí thế chuyển dần thành bình hòa, nhưng như vạn mẫu lôi vân ép lên Tố Bão sơn.
Bọn Vọng Hư chân nhân biến sắc: "Lão tổ tông xuất quan?!"
Tiếng tơ tiếng trúc vọng lại, trên mây lành bắn xuống hồng kiều, nối một đỉnh núi với Huyền Vũ đại điện. Một trung niên nam tử mặc lam y, diện mạo chừng ba mươi xuất hiện trên hồng kiều, mỗi tay xách một người bước tới, xuất hiện trên đầu chúng nhân.
Vọng Hư chân nhân cùng mọi đệ tử quỳ xuống: "Cung nghênh sư thúc xuất quan!"
"Cung nghênh sư thúc tổ xuất quan!"
Tôn Lập ngẩn người, chân nhân lão tổ xách hai người, chính thị Sùng Bá và Sùng Dần!
Chân nhân lão tổ diện mạo tuy trẻ nhưng mắt chứa đủ thương tang, sâu thẳm.
Y ném Sùng Dần và Sùng Bá xuống, cả hai gần cạn kiệt, không bò dậy nổi.
Chân nhân lão tổ mặc kệ hai người sống chết, nhìn Tôn Lập chằm chằm, lên tiếng là như cửu thiên kinh lôi nổ vỡ thần thiết: "Ngươi là Tôn Lập mà hai tiểu tử này không tiếc mạng cũng muốn minh oan hộ?"
Bọn Vọng Hư trừng mắt nhìn bọn Sùng Dần.
Cả hai nằm dưới đất, Sùng Bá không còn sức để làm dữ, hư nhược nói: "Lần này chúng ta dù sống sót, sau này cũng không dễ chịu gì."
Sùng Dần toét miệng cười, răng và môi đều bợt đi.
"Trước đó ngươi mắng thống khoái, ta tuy cản ngươi nhưng không nghĩ thế."
"Phì! Lão tử làm gì có chuyện tâm hữu linh tê với ngươi."
Sùng Dần lại cười: "Giờ thì nghe theo mệnh trời, không biết lần này có thành công không."
Sùng Bá hầm hừ: "Chết thì chết, lão tử dù gì cũng có ngươi đi cùng."

Sùng Dần nhìn y: "Vốn là việc hay nhưng qua miệng ngươi thì không còn hay nữa..."
Hai người nói khẽ, không ai nghe được.
Tôn Lập bị chân nhân lão tổ nhìn vào, hộc lên một tiếng, gắng gượng được hai tích tắc, thất khiếu đều chảy máu!
Quả nhiên là Chân nhân cảnh, mạnh mẽ khôn tả!
Nhưng gã vẫn cắn răng không lùi, gã muốn lên tiếng nhưng dưới áp lực đó thì không thể nào.
Lão tổ nhìn vào, chung quanh lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu y chợt thu mục quang, có phần vừa ý: "Có chút cốt khí, không phụ hai kẻ vì ngươi liều mạng."
Nhưng chỉ thế thôi.
Chân nhân lão tổ quay lại, phiêu nhiên đáp xuống chiếc ghế thái sư vốn thuộc về Vọng Hư chân nhân. Vọng Hư chân nhân từ trước đó đã ngoan ngoãn lui xuống.
"Nói đi là chuyện gì?"
Vọng Hư chân nhân không đợi Tôn Lập nói đã bước lên: "Sư thúc, Chung Lâm hiền đệ bị y hại chết, cả tiểu đội chỉ mình y sống sót, y không phải hung thủ còn ai nữa?"
Chân nhân lão tổ bắn ra cường quang trong mắt, Tôn Lập thổ huyết.
"Chung Lâm chết rồi?!"
Vọng Hư chân nhân quỳ phịch xuống: "Xin sư thúc giáng tội! Vọng Hư vốn tưởng có Vọng Kiếp sư đệ chiếu cố sẽ không sao nhưng không ngờ... Không ngờ có người mang lòng họa, hại chết Chung Lâm hiền đệ!"
"Y hả!?" Chân nhân lão tổ nổi giận, chỉ vào Tôn Lập, sức mạnh bừng lên, Tôn Lập hãi hùng lách đi, cạnh mình xuất hiện một hố sâu, đá vụn tung tóe khiến gã có thêm mấy chục vết thương!
"Chính thị!" Vọng Hư vẫn quỳ.
Chân nhân lão tổ đứng lên đi về phía Tôn Lập, ai nấy nhận rõ niềm phẫn nộ, sức mạnh bị áp chế khuấy động thiên địa, phảng phất cả Huyền Vũ đại điện run lên trước thần uy!
Vọng Hư chân nhân cười lạnh tàn nhẫn, mời được chân nhân lão tổ thì sao? Bọn Sùng Bá ngu xuẩn không biết là y hãm hại Tôn Lập vốn để dẹp yên lửa giận của chân nhân lão tổ, khéo quá hóa vụng. Chỉ là họ dám phá hoại kế hoạch của y, sau việc này thì sẽ bố trí cho họ nhiệm vụ chỉ có nước chết!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.